Trong ánh mắt Diệp Thu loé lên sự kinh ngạc.
Anh cũng không ngờ Tiêu Phúc lại đến vào lúc này.
Mà người nhà họ Lâm thấy Tiêu Phúc đến.
Còn tưởng là nhà họ Tiêu cử Tiêu Phúc tới bắt Diệp Thu về nên ai nấy cũng đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Vì bọn họ đều lo lắng, lần này nhà họ Tiêu sẽ tức giận rồi trút lên đầu cả nhà họ Lâm.
Vậy thì bọn họ thật sự sẽ khó mà tránh được kiếp nạn này.
“Ôi trời, quản gia Tiêu, không biết quản gia Tiêu đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa, mong ông thứ lỗi!”
Lâm Quốc Đống vội vàng đứng khỏi ghế, vẻ mặt cung kính bước tới tiếp đón.
Đồng thời, ông ta cũng thầm suy nghĩ đối sách xem lát nữa nên giải thích thế nào về chuyện Diệp Thu trốn về.
Dù thế nào ông ta cũng không thể để nhà họ Tiêu trút cơn giận này lên đầu cả nhà họ Lâm được.
“Không sao, không sao!”
Tiêu Phúc xua tay, mỉm cười nói.
Mà thái độ lần này của ông ta tốt hơn nhiều so với lần trước.
Dù sao cái tên đại ma vương Diệp Thu này vẫn đang ở đây mà.
Ông ta nào dám huênh hoang trước mặt Diệp Thu chứ.
“Quản gia Tiêu, ông xem, chuyện này còn phiền ông phải đích thân chạy tới một chuyến nữa, thật sự vất vả cho ông rồi, mong ông đừng trách móc!”
Lâm Quốc Đống vừa nói, vừa móc một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra, vẻ mặt cười lấy lòng nhét vào tay Tiêu Phúc.
Lúc này.
Tiêu Phúc thật sự chẳng hiểu gì cả, ông ta thắc mắc hỏi: “Chuyện ông nói là chuyện gì?”
“Chuyện Diệp Thu lén trốn khỏi nhà họ Tiêu ấy, quản gia Tiêu yên tâm, tôi sẽ cho người trói Diệp Thu lại rồi đích thân đưa tới nhà họ Tiêu ngay, thật sự làm phiền quản gia Tiêu quá, mong sau khi quản gia Tiêu trở về thì giải thích cho ông chủ Tiêu hộ tôi, nhà họ Lâm chúng tôi hoàn toàn không có ý định bao che cho Diệp Thu, tuyệt đối đừng trách nhà họ Lâm chúng tôi!”
Lâm Quốc Đống nhìn Tiêu Phúc, nói với vẻ nịnh nọt.
“Lén trốn về?”
Tiêu Phúc đực mặt ra.
“Đúng thế, chẳng lẽ không phải sao?”
Lâm Quốc Đống thắc mắc hỏi lại.
“Chuyện này…” Tiêu Phúc vô thức quay sang nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu hơi lắc đầu, khoé môi nhếch lên thành nụ cười đầy hàm ý.
Tiêu Phúc vốn là một kẻ không cùng họ với nhà họ Tiêu, nhưng ông ta lại có thể trèo lên được vị trí tổng quản gia của nhà họ Tiêu, còn được đổi thành họ Tiêu nữa.
Vì vậy, bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác của ông ta tất nhiên đã vô cùng thuần thục.
Cho nên chỉ trong nháy mắt.
Ông ta đã hiểu được ý của Diệp Thu, ông ta vội vàng nhìn Lâm Quốc Đống nói: “Tất nhiên là không phải rồi, là nhà họ Tiêu chúng tôi chủ động để ngài Diệp quay về chứ không phải do ngài ấy trốn về!”
“Hả?”
Lần này.
Không chỉ Lâm Quốc Đống ngỡ ngàng.
Mà tất cả đám người nhà họ Tiêu có mặt tại đây cũng đều sững sờ.
Nụ cười đắc chí trên mặt Lâm Vĩ thậm chí còn trở nên cứng đờ chỉ trong chớp mắt.
Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy mặt mình bị vả liên hoàn kêu đến bốp bốp bốp.
Nhất là Lâm Vĩ, mặt cậu ta sắp bị vả sưng lên rồi.
“Sao vậy?”
“Ngài Diệp chưa nói với các người sao?”
Tiêu Phúc nhìn Lâm Quốc Đống, cố ý vờ như hồ đồ hỏi.
“Nói… Nói rồi!”
Lâm Quốc Đống hơi xấu hổ cười trừ.
“Thế thì đúng rồi, sau khi nhà họ Tiêu chúng ta điều tra, nhận thấy ngài Diệp không phải hung thủ giết cậu chủ nhà chúng ta, nên đã để ngài ấy quay về, tóm lại chuyện này đều khiến hai nhà chúng ta không vui vẻ gì, cho nên ông chủ của bọn tôi đã cố ý sai tôi qua đây để giải thích lại với nhà họ Lâm các ông, mong các ông đừng để trong lòng!”
Tiêu Phúc mỉm cười nói.
“Không đâu, sao chúng tôi lại để bụng chuyện này được chứ!”
Lâm Quốc Đống vội vàng xua tay.
“Thế thì tốt!”
Tiêu Phúc gật đầu, sau đó vẻ mặt bỗng dưng nghiêm túc hẳn lên, ông ta nói: “Còn nữa, gia chủ nhà chúng tôi còn nói, chuyện này là nhà họ Tiêu chúng tôi đã trách oan trách uổng ngài Diệp, để bù đắp cho ngài Diệp, gia chủ quyết định coi ngài Diệp là khách quý của nhà họ Tiêu chúng tôi, hoan nghênh ngài Diệp tới nhà họ Tiêu làm khách bất cứ lúc nào, còn các người, sau này tốt nhất cũng nên đối xử tốt hơn với ngài Diệp đi, đừng có như lúc trước nữa!”
Nghe vậy.
Sắc mặt của Lâm Quốc Đống và đám người nhà họ Lâm đều thay đổi.
Khách quý của nhà họ Tiêu. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================
Đây là chuyện rất trọng đại.
Cả Giang Châu này, số người có thể trở thành khách quý của nhà họ Tiêu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ít nhất thì đến cả Lâm Quốc Đống, gia chủ nhà họ Lâm cũng không có tư cách này.
Điều này khiến ánh mắt Lâm Quốc Đống và người nhà họ Lâm nhìn Diệp Thu tràn đầy sự hâm mộ và ghen tị.
Hiện tại bọn họ chỉ ước sao lúc đầu kẻ bị oan uổng kia là mình thôi.
“Được rồi, mục đích lần này tôi đến đã nói xong rồi!”
Tiêu Phúc xua tay, sau đó nhìn Lâm Quốc Đống hỏi: “À đúng rồi, vừa rồi mấy người đang thảo luận chuyện gì vậy?”
“Gì mà huyên náo thế, ban nãy tôi đứng ở ngoài sân cũng đã nghe thấy tiếng rồi!”
Nghe thế.
Sắc mặt Lâm Quốc Đống lập tức thay đổi.
Ông ta nào dám để Tiêu Phúc biết, vừa rồi người nhà họ Lâm đều đang đuổi Diệp Thu ra khỏi đây chứ.
Đùa gì vậy.
Bây giờ Diệp Thu chính là khách quý của nhà họ Tiêu đấy.
Giờ mà đuổi Diệp Thu đi thì khác nào tát vào mặt nhà họ Tiêu chứ?
Một khi nhà họ Tiêu biết được chuyện này.
Nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không thể chịu nổi hậu quả mất.
“Không có gì, chỉ là buổi tụ họp bình thường thôi!”
Lâm Quốc Đống vội vàng lắc đầu, cười xấu hổ nói.
“Ồ?”
“Thế à?”
Tiêu Phúc híp đôi mắt lại, hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Quản gia Tiêu!”
Đúng lúc này, Lâm Thanh Nhã bước ra.
“Vâng, có chuyện gì thế?”
Tiêu Phúc vội vàng nhìn Lâm Thanh Nhã, mỉm cười hỏi.
Thái độ của ông ta đối với Lâm Thanh Nhã không hề có chút ngạo mạn nào.
Vì ông ta biết, vì Tiêu Kiếm lôi Lâm Thanh Nhã ra để đe doạ Diệp Thu nên mới chọc giận Diệp Thu, bị Diệp Thu giết chết.
Từ đó có thể hiểu được mức độ quan trọng của Lâm Thanh Nhã đối với Diệp Thu.
Nếu nói Diệp Thu là ông nội của ông ta.
Thì Lâm Thanh Nhã chính là bà nội của ông ta, tuyệt đối không thể đắc tội được.
“Để tôi nói cho ông biết, tại sao vừa nãy lại ồn ào như thế!”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Vừa nghe thấy câu này.
Đám người nhà họ Lâm lập tức biến sắc mặt.
Nhất là Lâm Vĩ, cậu ta thậm chí còn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Cậu ta biết, lần này Lâm Thanh Nhã định ra tay với mình rồi!
“Ồ?”
“Tại sao thế?”
Tiêu Phúc mỉm cười hỏi.
“Là cậu ta!”
Lâm Thanh Nhã chỉ thẳng vào Lâm Vĩ, nói với giọng điệu hết sức lạnh lùng: “Người này cá cược với tôi đã thua còn không chịu nhận thì thôi, thế mà cậu ta lại còn bảo là Diệp Thu trốn khỏi nhà họ Tiêu chạy về đây, muốn liên hợp tất cả mọi người lại đuổi Diệp Thu ra khỏi nhà họ Lâm!”
“Ồ?”
“Còn có chuyện như thế sao?”
Nét mặt Tiêu Phúc lập tức sa sầm, đôi mắt trừng thẳng về phía Lâm Vĩ.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Phúc.
Lâm Vĩ sợ tới độ suýt đái ra quần, cả người run rẩy lẩy bẩy, vội vàng nói: “Quản gia Tiêu, ông nghe tôi giải thích đã, tôi…” “Thôi, cậu không cần nói gì thêm nữa!”
Tiêu Phúc lạnh nhạt xua tay, sau đó ông ta nhìn Diệp Thu, hỏi: “Ngài Diệp, chuyện này ngài định xử lý thế nào?”
“Đơn giản lắm, để cậu ta thực hiện điều mình đã cược là được!”
Diệp Thu nhếch khoé môi, vẻ mặt hóm hỉnh nói.
“Cậu ta cược cái gì?”
Tiêu Phúc thắc mắc hỏi.
“Ăn cứt! Ở trong nhà vệ sinh ăn đến no mới thôi!”
Diệp Thu cười vui vẻ nói.
Được, vậy thì để cậu ta đi ăn cứt đi!“
Tiêu Phúc chẳng buồn nghĩ ngợi gì thêm đã lập tức gật đầu.
Sau đó, ông ta quay sang nhìn Lâm Quốc Đống, hỏi: “Ông chủ Lâm, chắc ông không có ý kiến gì đúng chứ?”