“Chẳng phải anh đã chết rồi sao?”
“Hả?”
“Tại sao anh còn quay về hả!”
Lâm Vĩ trợn trừng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt phẫn nộ gào thét.
“Lần trước gặm phân nên đầu óc cậu cũng chập mạch theo luôn à?”
“Ai bảo với cậu là tôi đã chết?”
“Dù cậu có muốn nguyền rủa tôi thì cũng không cần phải trực tiếp như thế chứ?”
Diệp Thu nhìn Lâm Vĩ bằng ánh mắt khinh bỉ, cười khẩy hỏi vặn lại.
“Anh mới gặm phân đến chập cheng ý, có giỏi thì anh nói lại lần nữa xem!”
Lâm Vĩ gần như sắp tức điên phát rồ rồi, cậu ta điên cuồng rống lên.
Lúc này, thậm chí ý muốn giết người cũng chờ chực trong đầu cậu ta rồi.
“Đúng là thần kinh mà!”
Diệp Thu lắc đầu, không muốn nói chuyện với Lâm Vĩ nữa, anh đi thẳng tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói: "Vợ ơi, anh không lừa em nhé, anh về rồi này!"
Nhìn Diệp Thu đứng trước mặt.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nói thật.
Trước đó, cô đã chấp nhận sự thật là Diệp Thu đã chết.
Nếu không, cô cũng không định nhận thua.
Nhưng bây giờ không ngờ Diệp Thu lại trở lại.
Điều này khiến cô nhất thời cũng không dám tin tất cả những gì trước mắt là sự thật, cô còn tưởng là mình gặp ảo giác cơ.
Vì vậy, cô nhanh chóng giơ tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Diệp Thu.
Hành động này cũng khiến Diệp Thu sững sờ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Nhã chủ động đưa tay chạm vào mặt anh.
Điều này khiến Diệp Thu trong giây lát vô cùng kích động, anh cười nhăn răng, vui vẻ nói: "Vợ ơi, dù em muốn sàm sỡ anh thì chúng ta cũng phải về nhà rồi hẵng làm chứ, trước mặt bao người thế này, anh ngại lắm!”
Tuy nhiên.
Lâm Thanh Nhã cứ như không nghe thấy lời của Diệp Thu, chạm vào mặt Diệp Thu xong, cô lại chạm vào mũi Diệp Thu.
Những cái chạm khẽ khiến Diệp Thu ngứa ngáy trong lòng, anh vội nói: "Vợ ơi, nếu em cứ tiếp tục làm thế thì anh cũng không khách sáo nữa đâu đấy!”
Nói rồi.
Anh giơ tay phải lên, cũng định tranh thủ cơ hội vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã.
Tuy nhiên đúng lúc này.
Tay phải của Lâm Thanh Nhã đột nhiên nhéo mạnh vào mặt Diệp Thu.
"Áu!"
Cái nhéo này khiến Diệp Thu hét lên đau đớn, vội vàng lùi lại vài bước, cách xa Lâm Thanh Nhã, anh che mặt, khó hiểu hỏi: "Vợ ới, sao em lại nhéo mặt anh?"
"Anh... anh là thật!"
Lâm Thanh Nhã nhìn thẳng vào Diệp Thu, lẩm bẩm với vẻ mặt không dám tin.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng thấy cạn lời.
Em mới là giả, cả nhà em mới là giả ấy! Anh không phải thật, chẳng lẽ lại là hình chiếu 3D chắc?
Lời này của Lâm Thanh Nhã khiến Diệp Thu không biết phải nói gì tiếp.
Nếu đổi thành người khác thì anh đã trở mặt lâu rồi.
Nhưng ai bảo cô ấy là người vợ mà mình yêu nhất chứ.
Sau đó.
Lâm Thanh Nhã cũng nhận ra vừa rồi mình véo mạnh quá, cô vội vàng tiến lên, nhìn Diệp Thu đầy quan tâm hỏi: “À ừm… Anh có đau lắm không?”
"Không đau, không đau chút nào!"
Diệp Thu một tay xoa mặt, cười gượng nói.
Không đau cái búa! Anh thực sự muốn để Lâm Thanh Nhã trải nghiệm thử đấy.
Chỉ tiếc là anh không có cái gan này.
“Sao anh lại về được?”
“Nhà họ Tiêu không làm khó anh sao?”
Lâm Thanh Nhã nhìn Diệp Thu, vội vàng hỏi.
Vừa nghe thấy câu hỏi này.
Đám người nhà họ Lâm cũng đều vểnh tai lên nghe.
Hiển nhiên, bọn họ cũng đều khá tò mò về điều này.
"Không có, người có phải do anh giết đâu, sao nhà họ Tiêu lại làm khó anh chứ?”
Diệp Thu lắc đầu, cười vui vẻ nói: "Hơn nữa, chuyện cũng đã được điều tra rõ ràng rồi, tất cả đều là hiểu lầm thôi, nên là nhà họ Tiêu đã thả anh về đó!”
"Phải nói là gia tộc lớn đúng là gia tộc lớn có khác, bọn họ vẫn rất hiểu đạo lý, không giống một số người nào đó!”
Nói đến đây.
Diệp Thu liếc mắt nhìn đám người Lâm Thế Hải, Lưu Phương.
Điều này khiến vẻ mặt vài người lập tức thay đổi.
Bởi vì lời này của Diệp Thu thể hiện rõ rằng anh đang chế giễu bọn họ! “Diệp Thu, cậu có ý gì?”
“Cậu bảo ai không hiểu đạo lý cơ?”
Lâm Thế Hải quắc mắt nhìn Diệp Thu, bực bội nói.
"Đúng rồi đấy, Diệp Thu, sao cậu lại ăn nói kiểu móc mỉa như thế hả, cậu đang chế giễu ai đấy?"
Lưu Phương cũng nói với vẻ không hài lòng.
“Tôi có đang nói về hai người à?”
“Chú hai và dì hai hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang nói một số người nào đó không hiểu lý lẽ mà thôi, hai người tuyệt đối đừng tự vơ vào mình chứ!”
Khóe môi Diệp Thu cong lên, vẻ mặt vô tội nói.
"Hừ!"
Lâm Thế Hải và Lưu Phương đều tức đến phát ra tiếng hừ lạnh.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã cũng mím môi cười, sau đó cô nhìn Diệp Thu, xác nhận lại một lần nữa: “Anh chắc chắn là mọi việc đều đã ổn thoả rồi chứ?”
“Sau này nhà họ Tiêu sẽ không làm phiền anh nữa đúng không?”
"Chắc chắn, anh chắc chắn và có thể khẳng định luôn!”
Diệp Thu tươi cười nói.
Nghe thấy thế.
Lâm Thanh Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó gương mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên lạnh lùng, cô lạnh nhạt nói: "Hừ, nhà họ Tiêu không còn vấn đề gì nữa nhưng với tôi thì chưa xong đâu, anh dám gây sự với cậu cả nhà họ Tiêu sau lưng tôi, đúng là ngày càng to gan đấy, đợi tối về, xem tôi xử lý anh thế nào!”
Mặc dù lời Lâm Thanh Nhã nói nghe như đang trách móc Diệp Thu.
Nhưng trong đó lại tràn đầy sự lo lắng cho Diệp Thu.
Đối với điều này.
Diệp Thu tất nhiên có thể nghe ra được, trong lòng anh cũng cảm thấy ấm áp, bèn nhoẻn miệng cười, nói: “Vợ ơi, anh biết sai rồi, tối nay về em muốn anh quỳ bàn phím máy tính hay quỳ ván giặt quần áo đều được hết!”
“Thế thì còn tạm được!"
Khoé môi Lâm Thanh Nhã hơi nhếch lên, nở nụ cười mỉm, sau đó cô quay sang nhìn Lâm Vĩ, cười khẩy hỏi: “Bây giờ Diệp Thu đã trở lại, người thua hẳn là cậu đúng chứ?”
“Mời bắt đầu thực hiện điều cậu đã đặt cược! "
Nghe Lâm Thanh Nhã nói vậy.
Sắc mặt Lâm Vĩ lập tức âm u lạ thường.
"Vợ ơi, đánh cược gì thế?"
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, tò mò hỏi.
Lâm Thanh Nhã kể lại một lượt về vụ cá cược trước đó giữa cô và Lâm Vĩ với Diệp Thu.
Sau khi nghe xong.
Diệp Thu lập tức không nhịn được bật cười thành tiếng: “Gặm phân?”
“Lại gặm phân nữa hả?”
“Lâm Vĩ ơi là Lâm Vĩ, cậu cầm tinh con chó à?”
“Sao lần nào cá cược cậu cũng đều nói là muốn gặm phân thế?”
“Bữa tiệc sinh nhật lần trước cũng thế, lần này cũng vậy, lẽ nào là do cậu thật sự thích ăn cái này nhưng lại ngại tự đi ăn nên mới cố ý mượn cơ hội cá cược để được gặm phân sao?”
Ngay khi anh vừa thốt ra câu này.
Dù là Lâm Thanh Nhã cũng không nhịn được mà mím môi cười.
Sắc mặt Lâm Vĩ còn khó coi hơn cả gặm phải phân.
“Diệp Thu, cái thằng vô dụng chỉ biết bám váy vợ này, ai cho mày dũng khí để nhục mạ tao như thế hả?”
“Mày có tin tao sẽ giết chết mày không!”
Lâm Vĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, đôi mắt đỏ phừng phừng như sắp phun ra lửa.
"Cậu phản ứng thế này là vì bị tôi nói trúng tim đen, xấu hổ đến tức giận à?”
Diệp Thu bĩu môi, cười chế nhạo hỏi.
"A!! Cái thứ vô dụng này, tao phải giết mày!”
Lâm Vĩ vừa nói vừa định nhe răng múa vuốt lao về phía Diệp Thu.
Thấy vậy.
Nét mặt Lâm Thanh Nhã trở nên lạnh lẽo, cô lập tức đứng ra bảo vệ trước người Diệp Thu, trừng mắt nhìn Lâm Vĩ, lạnh lùng nói: “Lâm Vĩ, cậu làm trò đủ chưa?”
“Dám cược dám chịu, câu này do chính cậu nói còn gì, hay là cậu định nuốt lời chơi xấu trước mặt ông nội và tất cả già trẻ lớn bé nhà họ Lâm?”
Lâm Thanh Nhã vừa nói vậy.
Cả người Lâm Vĩ lập tức cứng đờ, sắc mặt càng thêm khó coi...