Triệu Dĩnh lập tức ho sặc sụa.
Thấy thế.
Ba người Diệp Thu đều lắc đầu cười.
“Đừng uống vội vàng như thế, nào, ăn miếng thịt xiên đi!”
Âu Dương Hạo lấy một que xiên thịt dê đưa cho Triệu Dĩnh.
Triệu Dĩnh nhận lấy cắn hai miếng, sau đó lại cầm chai bia lên uống.
Lần này.
Cô cũng đã thích nghi được phần nào.
Vài ngụm bia xuống dạ dày, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên ráng đỏ dụ người.
Trông rất đẹp.
Khiến Âu Dương Hạo nhìn ngây người.
Triệu Dĩnh uống bia xong, cũng dần không còn căng thẳng như trước nữa, cô hoàn toàn thả lỏng, nói chuyện cười đùa với ba người Diệp Thu.
Tuy cô không biết quá nhiều về ba người này.
Nhưng ba người họ cho cô cảm giác rất bình dị gần gũi, không hề đáng ghét chút nào.
Nhất là khi ở bên Âu Dương Hạo.
Cô có cảm giác rất chân thực.
Cô rất thích cảm giác này, tất nhiên cũng sẵn lòng tiếp xúc nhiều hơn với Âu Dương Hạo… Sau khi tên côn đồ tóc đỏ dẫn người xám xịt rời khỏi quán ăn, trên đường, gã càng nghĩ càng tức.
Đến cả đàn em cũng nhìn gã, không nhịn được hỏi: “Đại ca, chúng ta cứ bỏ qua chuyện này như thế sao?”
“Bỏ qua?”
“Qua cái gì mà qua! Tất nhiên là không thể bỏ qua như thế được, tao phải báo thù, chắc chắn phải báo thù!”
Tên côn đồ tóc đỏ nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm nói.
Gã tung hoành trên phố ăn vặt lâu như thế, từ trước đến nay đều là gã bắt nạt người khác.
Hôm nay bỗng dưng phải chịu thiệt thòi lớn như thế.
Sao có thể cam tâm tình nguyện nuốt xuống cục tức này chứ?
Nghĩ đến đây.
Tên côn đồ tóc đỏ cân nhắc trong chốc lát, sau đó gã rút điện thoại ra gọi vào số Lý Siêu.
“Alo, có cái đéo gì thì nói nhanh đi, không tao cúp!”
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói vô cùng ảo não của Lý Siêu từ trong điện thoại truyền ra.
Hiển nhiên, giống như tên côn đồ tóc đỏ.
Lúc chiều hôm nay, Lý Siêu cũng vừa phải chịu thiệt thòi lớn trong tay Diệp Thu.
Vừa bị đánh, lại còn phải bồi thường tiền.
Quan trọng nhất là chiếc xe quân đội mà gã lén lấy của anh trai cũng bị đập.
Khi quay về nhà, anh trai gã lại cho gã một trận.
Khiến bây giờ gã ôm một bụng tức không có chỗ nào để xả, tất nhiên sẽ không có giọng điệu tốt.
“Anh Siêu, em có chuyện muốn báo cáo với anh, em lại gặp phải thằng ranh con đó!”
Tên côn đồ tóc đỏ cung kính nói.
“Thằng ranh nào cơ?”
Lý Siêu cau mày.
“Chính là thằng chiều nay đập xe của anh ấy.”
Tên côn đồ tóc đỏ vội vàng nói.
“Cái gì!”
Lý Siêu ở đầu bên kia điện thoại vừa nghe lời này, lập tức kích động bật dậy, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”
“Thằng chó đấy ở đâu?”
“Ở phố ăn vặt bên sông, thuộc địa bàn của em!”
Tên côn đồ tóc đỏ cũng vội trả lời.
“Ha ha, đúng là đi mòn gót giày tìm không ra, tìm ra được lại chẳng phí chút công sức nào, tao còn đang không biết phải đi đâu tìm nó đây!”
Lý Siêu cười lớn nói.
“Anh Siêu, anh đang chuẩn bị trả thù thằng đó sao?”
Trong mắt tên côn đồ tóc đỏ hiện lên ý cười, vội vàng hỏi.
“Đương nhiên phải trả thì, thằng chó đấy hại tao thê thảm thế này, sao tao có thể bỏ qua cho nó được chứ?”
“Chuyện này tao đã nói với anh tao rồi, hơn nữa, anh tao cũng đồng ý giúp tao dạy dỗ thằng đó!”
Lý Siêu phấn khích nói.
“Thật sao?”
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Tên côn đồ tóc đỏ cũng phấn khích vô cùng.
Phải biết rằng.
Anh trai của Lý Siêu chính là sĩ quan quân hàm thiếu tá trong quân khu ở Giang Châu.
Nếu người này ra tay, Diệp Thu chắc chắn xong đời rồi.
Điều này khiến tên côn đồ tóc đỏ vô cùng vui vẻ.
Vì nếu như thế, gã cũng có thể xả được cục tức này, báo thù cho mối nhục ban nãy! “Lông đỏ, giờ tao ra lệnh cho chú phải theo dõi chặt chẽ thằng đó cho tao, tuyệt đối đừng để nó chạy mất, tao sẽ lập tức liên hệ với anh tao để xuất phát, nghe rõ chưa!”
Lý Siêu vội nói.
“Ok anh, anh Siêu, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ giúp anh theo dõi sát sao nó!”
Tên côn đồ tóc đỏ vỗ ngực đảm bảo.
“Tốt lắm!”
Lý Siêu gật đầu rồi cúp máy luôn.
Nghe thấy tiếng báo cúp máy trong điện thoại vang lên.
Tên côn đồ tóc đỏ nhếch mép cười khẩy, mặt mày dữ tợn nói: “Chó chết, mày dám cắt tay em trai ông, chúng mày mẹ nó chết hết đi!”
Nói xong.
Tên côn đồ tóc đỏ nói với tài xế đang lái xe: “Quay xe, quay lại quán ăn vỉa hè vừa rồi!”
…Trong quán ăn.
Đám Diệp Thu đang chuyện trò vui vẻ.
Đúng lúc này.
Hai chiếc xe van trắng đột nhiên dừng lại trước quán ăn.
Mọi người thấy thế đều sững sờ.
Đây chẳng phải là xe của tên côn đồ tóc đỏ sao?
Sao lại quay lại rồi?
Lẽ nào là quay lại trả thù?
Trong ánh mắt ngờ vực của mọi người.
Cửa xe mở ra.
Tên côn đồ tóc đỏ dẫn theo một đám đàn em bước từ trong xe xuống.
Nhưng lần này gã không xông thẳng đến chỗ Diệp Thu.
Mà chỉ tuỳ tiện tìm một bàn ở dãy ngoài cùng trong quán ngồi xuống.
Thấy vậy, khách khứa trong quán càng khó hiểu hơn. . Truyện Hệ Thống
“Lão đại, anh nhìn kìa!”
Tất nhiên Âu Dương Hạo cũng chú ý đến việc này, anh ta chỉ về phía đám côn đồ tóc đỏ bên kia.
Diệp Thu nghe tiếng quay lại nhìn.
Sau khi anh trông thấy đám người của tên côn đồ tóc đỏ quay lại thì cũng ngạc nhiên, sau đó khoé môi nhếch lên, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Xem ra có vài người, nếu không dạy cho một bài học sâu sắc thì sẽ không thể nhớ lâu được!”
“Hay là để em đi cho, dứt khoát xử sạch hết đám chúng nó luôn, đỡ phải như ruồi bọ ở đây làm phiền người khác!”
Âu Dương Hạo sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói.
“Không cần phải vội, cứ bình tĩnh xem xem bọn nó còn định giở trò gì, anh cũng muốn xem xem, rốt cuộc bọn nó lấy dũng khí ở đâu mà dám quay lại đây!”
Diệp Thu xua tay, cười khẩy nói.
Nghe vậy.
Âu Dương Hạo nhíu mày, sau đó cũng gật đầu.
Cứ thế.
Hai bên bình yên vô sự.
Sau khi tên côn đồ tóc đỏ dẫn đám đàn em ngồi xuống cũng không gọi món, không xông ra kiếm chuyện, ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn xung quanh.
Nhưng Diệp Thu vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, tên côn đồ tóc đỏ đã nhìn qua chỗ anh rất nhiều lần.
Nhưng mỗi khi anh nhìn sang.
Tên côn đồ tóc đỏ đều lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn sang chỗ khác, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt anh.
Thấy thế.
Diệp Thu cong khoé môi, nở nụ cười.
Trực giác mách bảo anh rằng.
Mục đích lần này tên côn đồ tóc đỏ quay lại tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng Diệp Thu cũng không sốt ruột.
Dù sao, thời gian tối nay vẫn còn nhiều.
Bất kể lát nữa tên côn đồ tóc đỏ có làm cái gì, anh cứ tiếp đón là được! Cứ thế, hai bên án binh bất động khoảng nửa tiếng.
Bia trên bàn Diệp Thu đã uống hết.
Âu Dương Hạo định đứng dậy bảo ông chủ đưa thêm một két nữa.
Đúng lúc này.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo jacket, đeo kính râm đen, bước nhanh vào trong quán.
Cách ăn mặc của gã rất nhanh đã thu hút sự chú ý của khách khứa ngồi ăn.
Dù sao số người tối muộn thế này mà còn đeo kính râm thật sự không nhiều.
Người như thế, nếu không phải cố tình giả ngầu thì cũng là thằng ngốc.
Tuy nhiên, sau khi tên côn đồ tóc đỏ nhìn thấy người này thì lập tức vui vẻ ra mặt, gã vội vàng chạy lên tiếp đón, cung kính nói: “Anh Siêu, anh đến rồi!”
Hiển nhiên.
Người này chính là Lý Siêu nhận được điện thoại vội vàng chạy đến.