Tất cả những vị đại sư võ thuật ở đây đều sửng sốt, sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.
Bởi vì cách ăn mặc của những người này, gần như giống hệt như ba người Matsushima Kazuki đến Quyền quán Thương Ứng để làm loạn hôm đó! Rất rõ ràng, những người này đều là cao thủ võ thuật Karate của Nhật Bản! Sắc mặt Mạc Côn trầm xuống, trợn mắt đứng lên ngay tại chỗ nhìn chằm chằm vào những kẻ xâm nhập này, trầm giọng quát: “Láo xược, ai cho phép anh vào đây? Đây chính là Hiệp hội võ thuật Giang Châu của chúng tôi, các anh dám cả gan ở chỗ này gây chuyện không sợ sẽ dẫn đến bất hòa giữa các quốc gia sao? "
Tuy nhiên.
Những người đàn ông Karate kia hoàn toàn phớt lờ lời nói Mạc Côn nói.
Sau khi bọn họ xông vào cửa phòng họp, liền chia thành hai hàng, hết sức chỉnh tề đứng ở hai bên trái phải của cánh cửa, chắp tay sau lưng, đứng thẳng, trên mặt hiện đầy sự cung kính.
Có vẻ như.
Bọn họ đang đợi một nhân vật lớn nào đó đến.
Mọi người trong hiệp hội thấy vậy đều nhíu mày lại.
"Thình thình thình!"
Mà ngay tại thời điểm này.
Bên ngoài cửa phòng họp truyền đến tiếng bước chân vô cùng chậm rãi nhưng nặng nề và có lực.
Nghe thấy vậy.
Mọi người đều xôn xao quay đầu nhìn ra ngoài phòng họp.
Chỉ thấy ở hành lang bên ngoài phòng họp.
Có hai bóng người đang đi về phía phòng họp bên này.
Và một trong số đó.
Tất cả các cao thủ võ thuật ở đây đều biết.
Đó chính là Matsushima Kazuki, võ sư karate đã đánh bại các vị đại sư, nhưng cuối cùng lại bị Diệp Thu phế cả hai tay! Bây giờ, cả hai cánh tay của anh ta đều bị bó bằng thạch cao, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, có vẻ như vết thương của anh ta không hề nhẹ chút nào.
Mà đi trước Matsushima Kazuki.
Đó là một ông già với mái tóc hoa râm, mặc quần áo Samurai rộng thùng thính, chân đi guốc gỗ.
Dưới mũi của ông ta, ngay chính giữa còn có một bộ râu nhỏ hình vuông.
Đây chính là hình dáng bộ râu rất đặc trưng của người Nhật Bản!
Theo sự xuất hiện của người này.
Những người đàn ông Karate đã lao vào phòng họp lúc nãy đều rối rít cúi người xuống hành lễ, khuôn mặt của bọn họ thể hiện rõ sự cung kính.
Có thể thấy, địa vị của ông lão này tương đối cao.
Ngay cả khuôn mặt của Matsushima Kazuki đi theo phía sau ông ta cũng tràn đầy sự cung kính!
Sau khi bước vào phòng họp.
Đầu tiên ông ta liếc nhìn các võ sư trên bàn hội nghị.
Mà cái nhìn này ước chừng vô cùng tùy ý.
Lại khiến tất cả các cao thủ võ lâm ở đây đều cảm giác được một sự áp bức vô cùng mạnh mẽ! Trực giác nói với bọn họ.
Ông già Nhật Bản này tuyệt đối không hề đơn giản!
"Người kia ở chỗ này sao?"
Người đàn ông lớn tuổi kia quay lại nhìn Matsushima Kazuki, nhàn nhạt hỏi bằng tiếng Nhật.
Matsushima Kazuki cũng nhanh chóng nhìn lướt qua các khuôn mặt trong phòng họp, ngay sau đó lắc đầu, cung kính nói: "Thưa thầy, người đó không có ở đây!"
"Đi tới hỏi bọn họ một chút, người đó là ai, đang ở đâu!"
Ông già Nhật Bản phất tay một cái, sau đó đưa một tay sau lưng, hai mắt nhắm lại, trông khí thế vô cùng mạnh mẽ!
"Vâng!"
Matsushima Kazuki vội vàng gật đầu, sau đó ưỡn thẳng ngực, sải bước đi về phía trước, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn những người có mặt ở đây, dùng tiếng Trung cười lạnh hỏi: "Những kẻ thua cuộc kia, vẫn khỏe chứ hả?"
“Hừ, Matsushima, cậu đắc ý cái gì chứ? Không phải cậu đã bị phế hai tay rồi sao? Thế nào, chỉ mới có hai ngày mà cậu đã quên bài học ngày hôm đó rồi phải không? "
Mạc Công trừng mắt nhìn Matsushima Kazuki chằm chằm, lạnh lùng nói.
"Quán chủ Mạc, xin chú ý lời nói của ông. Tôi bị đánh bại là bởi tên nhóc đeo khẩu trang, còn đối với ông ấy à, tôi cho dù không dùng tay vẫn có thể đánh bại ông. Trong mắt tôi, ông chỉ là một thứ rác rưởi thôi, biết chưa?"
Matsushima Kazuki liếc nhìn Mạc Côn một cái, tràn đầy khinh thường nói.
"Anh!"
Mạc Côn tức giận trừng lớn mắt, sau đó tay nắm chặt thành quyền đánh về phía Matsushima Kazuki.
"Lão Mạc!"
Chủ tịch hiệp hội Hà Điền nhanh chóng đưa tay ngăn cản Mạc Côn, trấn an nói: "Anh đừng nên nóng nảy động tay động chân, để tôi hỏi mục đích bọn họ đến đây để làm gì rồi tính sau!"
Nói xong.
Hà Điền buộc Mạc Côn ngồi lại trên ghế, sau đó nhìn Matsushima Kazuki, nhàn nhạt nói: "Tôi là Hà Điền, chủ tịch Hiệp hội Võ Thuật Giang Châu, không biết hôm nay các anh xông vào Hiệp hội võ thuật của chúng tôi để làm gì vậy?"
"Rất đơn giản, giao tên nhóc đã đánh bại tôi ở Quyền quán Thương Ứng lần trước ra đây, thì hôm nay hiệp hội của các ông sẽ bình an vô sự. Còn nếu không, ông, chủ tịch hiệp hội và tất cả những người ở đây đều chuẩn bị vào bệnh viện mà nằm đi!"
Matsushima Kazuki cười lạnh một tiếng, ngạo mạn nói.
“Matsushima, có phải mày quá phách lối rồi không đấy? Chỉ dựa vào bọn mày mà muốn quét sạch Hiệp hội Võ thuật của chúng tao? Mày đúng là không đem chúng tao để vào mắt rồi chứ gì?"
Mạc Côn trừng mắt nhìn Matsushima Kazuki, nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói.
“Hiệp hội võ thuật? Ha ha, còn nhớ những lời tôi nói với ông trong võ quán hôm trước không? Nếu ông không nhớ thì để tôi nhắc lại. Thứ cho tôi nói thằng, võ thuật Trung Quốc của các ông trước mặt Karate của chúng tôi chính là ngay cả một đòn cũng không thể đỡ nổi. Tôi không phải đang đặc biệt nói về một cá nhân nào đâu, mà ý tôi là, tất cả những người ngồi đây, đều là rác rưởi!"
Matsushima Kazuki cười khinh miệt một tiếng, vô cùng ngạo mạn nói.
Mà anh ta vừa dứt lời.
Tất cả các võ sư có mặt ở đây đều bị chọc giận.
"Matsushima, cậu đúng thật là quá phách lối rồi!"
"Matsushima, đừng quên đôi tay này của cậu đã bị phế như thế nào!"
“Matsushima, cậu thực sự cho rằng võ thuật Trung Hoa của chúng tôi không có ai sao? Chẳng lẽ những chuyện ở võ quán ngày hôm trước rồi đấy à?
...Trong lúc nhất thời.
Tất cả các võ sư đều nhìn chằm chằm vào Matsushima Kazuki, giận dữ gầm lên.
"Ha ha ha!"
Nghe tiếng gầm giận dữ của mọi người.
Matsushima Kazuki cười nhạt đầy vẻ giễu cợt, sau đó khinh thường nói: "Xem ra tên nhóc đeo khẩu trang kia thật sự cho các ông rất nhiều lòng tin nhỉ, tôi thừa nhận, cậu ta rất mạnh! Nhưng lần này, người đối phó với cậu ta không phải là tôi, mà là thầy của tôi, Chiaki Kanzaki! "
Vừa nói xong.
Matsushima Kazuki kính cẩn xoay người lại, chỉ về phía người đàn ông lớn tuổi kia.
Thấy vậy, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Hóa ra ông già nhắm mắt từ sau khi đi vào đến giờ.
Lại chính là võ sư Karate đẳng cấp thế giới, cao thủ đai đen Karate cấp 9, Chiaki Kanzaki! Đây tuyệt đối là một cao thủ! Không ngờ Matsushima Kazuki lại thực sự đem ông ta tới đây.
Điều này thực sự quá khủng khiếp.
Nhất thời, vẻ mặt của mọi người đều khó coi đến cực điểm.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi lóe lên trong mắt mọi người.
Matsushima Kazuki càng trở nên phách lối hơn, nhếch mép nói: “Thấy thế nào? Đã biết sợ chưa? Tôi đã nói rằng võ thuật Trung Hoa của các ông chính là rác rưởi mà, bao gồm cả tên nhóc đeo khẩu trang hôm đó! "
"Mặc dù cậu ta có thể đánh bại tôi, nhưng trước mặt thầy của tôi, cậu ta chỉ là một đống cặn bã thôi. Sư phụ của tôi chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể giết chết cậu ta rồi. Cho nên, nếu các ông không muốn gặp họa thì hãy ngoan ngoãn giao cậu ta ra đây đi"
"Chuyện này, thầy của tôi sẽ không cần bắt các ông phải chịu trách nhiệm đâu. Nhưng nếu không chấp nhận, một khi sư phụ của tôi đã ra tay, thì tất cả các ông hãy đợi mà chuẩn bị nằm bệnh viện cả năm đi!".