Xác suất Lý Nguyên Phổ nhìn nhầm cũng rất thấp.
Có lẽ người bình thường sẽ nhìn nhầm, sẽ coi một viên đá rác thành bảo bối.
Nhưng Lý Nguyên Phổ chắc chắn sẽ không.
Ánh mắt của ông ấy đối với cược đá và phán đoán đối với quặng đá.
Đây là điều mà cả bốn người bọn họ đều rất ngưỡng mộ.
Vì thế, vào lúc này.
Ánh mắt bốn người nhìn về phía viên đá màu tím đậm lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Vì như những gì Lý Nguyên Phổ nói.
Đây rất có thể là một quặng đá có phỉ thuý cấp cao bên trong.
Mà vấn đề bây giờ là phải cắt thế nào để lấy phỉ thuý ra mà không làm tổn hại đến kết cấu của phỉ thuý ở bên trong.
Đây mới là vấn đề khó.
Giống như Lý Nguyên Phổ nói.
Loại đá cấp càng cao thì kết cấu bên trong sẽ càng phức tạp.
Rất có thể chỉ vì một sơ suất nhỏ như cọng lông thôi cũng sẽ phá huỷ viên ngọc phỉ thuý ở trong đá.
Thế thì đúng là được không bù nổi mất.
Cho nên trước khi quyết định được phương án ổn thoả để cắt đá.
Không ai dám tuỳ ý làm bừa cả.
Dù bọn họ đều là bậc thầy cược đá cũng phải thận trọng hết sức.
Vì thế.
Trong chốc lát cả bốn người đều lâm vào trầm tư.
Thấy thế.
Lý Nguyên Phổ quay sang nhìn Diệp Thu, cung kính hỏi: “Cậu Diệp, chẳng hay cậu có cái nhìn thế nào về viên đá này?”
“Viên đá này quả thật đúng là một viên đá tốt!”
Diệp Thu gật đầu và đưa ra lời khen.
Là một người có thể lấy được danh xưng “thần” trong cuộc thi Cược đá Thế giới.
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy viên đá này anh đã nhận ra đây không phải là một viên đá tầm thường.
Bên trong chắc chắn có ngọc! Thậm chí.
Diệp Thu còn có thể nhìn ra được nhiều hơn Lý Nguyên Phổ.
Anh có thể căn cứ vào hình dáng và hoa văn của viên đá và đưa ra suy đoán chuẩn xác về vị trí của viên phỉ thuý ở bên trong và cả hình dạng đại khái của nó.
Năng lực này.
Tuy không đến mức gọi là nhìn xuyên thấu nhưng cũng gần gần như thế.
Năm đó, Diệp Thu cũng dựa vào kỹ xảo này mới có thể đè đầu tất cả bậc thầy có tiếng trong cuộc thi Cược đá Thế giới.
Lý Nguyên Phổ vừa nghe thấy Diệp Thu nói đây là viên đá tốt thì lập tức cũng kích động hẳn lên.
Dù sao, bất kể nói thế nào thì đây cũng là viên đá ông ta đã dùng rất nhiều tiền để mua về.
Nếu thật sự có vấn đề gì.
Thế thì ông ta sẽ lỗ đến cái nịt cũng không còn mất.
Lúc này có thể nhận được một lời khẳng định từ Diệp Thu.
Điều này khiến ông ta yên tâm hẳn, sau đó ông ta nhìn Diệp Thu, hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi: “Vậy thì cậu Diệp có thể cắt được nó không?”
Diệp Thu cũng không suy nghĩ quá lâu, anh lập tức gật đầu, thản nhiên nói: “Có thể, hơn nữa, tôi còn có thể lấy viên phỉ thuỷ bên trong ra một cách nguyên vẹn không bị hao tổn!”
Lời này vừa thốt ra.
Mạc Hữu Càn, Liễu Đồng Linh, thầy Triệu và cả thầy Hồng.
Bốn người này đều ngạc nhiên đến sững sờ.
Nhất là Liễu Đồng Linh, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Thu y hệt nhìn thằng thần kinh.
Vì bà ta cảm thấy Diệp Thu thật sự quá ba hoa chích choè.
Đến một người cắt đá nhiều năm, có tay nghề cắt đá điêu luyện như bà ta cũng còn không dám đảm bảo có thể lấy được viên phỉ thuý bên trong ra một cách nguyên vẹn.
Vậy mà Diệp Thu thậm chí còn chẳng thèm nghĩ ngợi đã nói là cậu ta có thể.
Thế chẳng phải là đã ngu còn cố tỏ ra là mình hiểu biết à?
Khoác lác cũng phải có mức độ thôi chứ! “Đừng có chém gió nữa được không?”
“Đến mái tôn cũng bị cậu thổi bay luôn rồi đấy, chuyện mà ngay cả tôi còn không dám đảm bảo, cậu lại có thể chắc?”
“Đúng là buồn cười thật đấy!”
Liễu Đồng Linh khinh bỉ nhìn Diệp Thu, nói với giọng điệu sặc mùi coi thường.
“Đúng đấy, cậu thanh niên, cậu có biết cô Liễu trước mặt cậu đây là ai không?”
Thành tích cắt đá của bà ấy là thứ mà tất cả đám già chúng tôi ngồi đây đều không thể so sánh được, độ nguyên vẹn của những viên ngọc phỉ thuý trong những viên đá mà bà ấy từng cắt luôn có thể duy trì ở mức trên 90%, thế mà bây giờ, đến cả bà ấy cũng không dám nắm chắc sẽ thành công 100%, thế mà cậu lại không buồn nghĩ ngợi đã gật đầu nói là có thể, vậy chẳng phải là cậu đang ăn nói quá vớ vẩn à?”
Mạc Hữu Càn nói một cách rất khinh thường.
"Thanh niên thời đại này đúng là nực cười thật đấy, năng lực thì chẳng có mà trình độ khoác lác thì không vừa đâu!”
Thầy Triệu và thầy Hồng cũng lắc đầu, nhìn Diệp Thu với ánh mắt giễu cợt.
"Tôi không khoác lác, tôi chỉ đang nói sự thật thôi!"
Diệp Thu nhún vai, sau đó nhìn Lý Nguyên Phổ, bình thản nói: "Theo cách giải quyết của tôi, vật bên trong khối đá này có thể được giữ lại nguyên vẹn, sẽ không có bất kỳ hao tổn nào!”
"Ha ha ha!"
Tiếng cười châm biếm của Mạc Hữu Càn đột nhiên vang lên trong phòng khách.
"Càng lúc càng chém gió quá mức, tôi thật sự sắp không nghe nổi nữa rồi!”
Mạc Hữu Càn khinh thường nói.
Sau đó, ông ta nhìn Lý Nguyên Phổ, cười khinh khỉnh hỏi: “Lão Lý này, đừng bảo là ông tin thật và còn định để cậu ta cắt viên đá này nhé?”
“Chắc ông không ngu đến thế đâu nhỉ?”
"Tôi tin tưởng cậu ấy, lần cắt đá này tôi định nghe theo cậu Diệp!”
Lý Nguyên Phổ không hề chần chờ mà nói thẳng luôn.
Ông ta vừa nói xong.
Đám người Mạc Hữu Càn lập tức sững sờ.
Bọn họ nhìn Lý Nguyên Phổ như nhìn kẻ bị thần kinh, bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi quyết định của Lý Nguyên Phổ.
Một quặng đá phỉ thuý quý giá nhường này.
Lý Nguyên Phổ lại thực sự muốn giao nó cho một người trẻ tuổi cái gì cũng không hiểu và chỉ biết khoác lác.
Thế này khác gì phung phí của giời hả?
Sao cứ phải ném đồ tốt xuống hố xí như thế chứ?
Dù có tiền thì cũng không thể phá hoại như thế chứ! "Lão Lý, ông đừng quậy nữa, tuy tôi không biết ông và thằng nhóc này có quan hệ gì, những chuyện này, ông nhất định phải nghĩ lại cho kỹ vào, nếu lỡ bên trong thật sự có ngọc tốt mà lại bị thằng nhóc này cắt hỏng thì ông sẽ hối hận cả đời đấy!”
Mạc Hữu Càn vội vàng thuyết phục.
"Đúng đó, thầy Lý à, ông giao viên đá cho tôi cắt cũng được mà, dù tôi không chắc chắn 100% nhưng ít nhất với kỹ thuật của tôi thì cũng sẽ không làm hỏng toàn bộ viên ngọc bên trong!”
Liễu Đồng Linh cũng lên tiếng thuyết phục.
"Thôi, chuyện này tôi đã quyết rồi, viên đá này sẽ do cậu Diệp tự tay cắt, chỉ mong đến lúc cậu Diệp cần phối hợp, mọi người sẽ hợp tác!”
Lý Nguyên Phổ xua tay và nói với một giọng điệu rất kiên định.
Mạc Hữu Càn và những người khác không biết đến khả năng điêu luyện của Diệp Thu.
Nhưng ông ta lại hiểu rất rõ.
Nếu ngay cả Diệp Thu cũng không thể cắt được viên đá này.
Thì e là trên đời này sẽ không có ai có thể cắt được hết.
Đối với điểm này.
Lý Nguyên Phổ vẫn rất chắc chắn.
Tuy nhiên.
Mạc Hữu Càn và ba người khác lại hoàn toàn không thể hiểu được điều này.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào cả.
Viên đá này là của Lý Nguyên Phổ.
Ngay cả khi nó bị cắt hỏng thì người chịu thiệt hại cũng là Lý Nguyên Phổ.
Bây giờ thái độ của Lý Nguyên Phổ kiên quyết như thế, bọn họ không nói được gì, chỉ có thể đâm mũi dùi về phía Diệp Thu.
"Này cậu nhóc, cậu nên suy nghĩ kỹ càng đi, khối phỉ thuý trong viên đá này rất có thể là có giá trị liên thành đấy, nếu cậu cắt hỏng thì có bán cậu đi cũng không bồi thường nổi đâu, ông già này khuyên cậu một câu, tốt nhất là cậu đừng cứng đầu nữa!”
Mạc Hữu Càn nhìn Diệp Thu và nói một cách ngạo mạn.
"Đúng vậy, làm người phải biết sức mình làm được đến đâu, đây không phải là việc mà ai cũng có thể làm được đâu!”
Liễu Đồng Linh khinh thường nói.
"Có làm được hay không, không thử thì làm sao biết được?"
Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên tạo thành một độ cong tinh nghịch, sau đó, anh quay đầu nhìn Lý Nguyên Phổ, thản nhiên nói: "Tôi cần một viên phấn trắng!"
"Để tôi đi lấy!"
Lý Nguyên Phổ vội quay người đi lấy.
Thấy thế.
Ánh mắt của bốn người Mạc Hữu Càn nhìn Diệp Thu cũng đầy khinh thường và giễu cợt.
Theo quan điểm của họ, Diệp Thu thực sự quá không biết tự lượng sức mình.
Và kết cục của việc làm đó chỉ có thể là tự bê đá đập chân mình thôi.
Họ đã sẵn sàng để xem Diệp Thu bẽ mặt rồi.
Họ muốn nhìn xem.
Đến khi Diệp Thu phá hủy khối phỉ thuý bên trong thì định giải quyết hậu quả thế nào!