Chỉ nghe thấy một tiếng tát thanh thúy vang lên.
Một cái tát này có thể xem như cực kỳ chất lượng.
Hơn nữa bàn tay của Phì Miêu lại dày, lớn như vậy, cộng thêm sức lực đầy đủ.
Giống như một cái chân gấu tát vào mặt của ông chủ khách sạn vậy.
Gương mặt của ông chủ khách sạn lập tức sưng lên, trên nửa khuôn mặt hiện lên một bàn tay đỏ như máu.
Mà mắt kính của ông ta đã bị Phì Miêu tát bay ra ngoài.
Một cái tát này.
Làm cho hai mắt của ông chủ khách sạn thấy cả sao trăng, đầu óc ong ong, giống như bị dội một phát đại bác vậy.
Dù sao với vóc dáng nhỏ bé của ông ta cũng không thể chống đỡ được đòn tấn công của Phì Miêu.
Cứ như vậy.
Ước chừng sửng sốt tại chỗ hơn mười giây.
Ông chủ khách sạn cuối cùng cũng tỉnh hồn lại.
Mà cặp mắt kia của ông ta giờ phút này đỏ ngầu, giống như muốn ăn thịt người vậy.
Ông ta trợn mắt nhìn chằm chằm Phì Miêu, vô cùng tức giận gầm lên: “Mày dám đánh tao? Mày lại dám đánh tao sao?"
"Đánh ông thì thế nào hả? Hôm nay anh Phì đây sẽ xử lý cho cái miệng thúi của ông!"
Phì Miêu cười lạnh nói.
"Tốt tốt lắm, tên mập chết bầm, có bản lĩnh thì mày đánh lại một cái nữa cho tao xem!"
Ông chủ khách sạn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Phì Miêu, tức giận hét lên.
"Bốp!"
Vừa dứt lời, một cái tát vang dội lại kêu lên một lần nữa.
Lần này.
Ông chủ khách sạn bị Phì Miêu tát đến nỗi xoay người tại chỗ, sau đó ngã khụy người xuống đất.
Bởi vì giờ phút này, ông ta đã bị đánh đến choáng váng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thậm chí còn không thể đứng vững.
"Tôi chưa từng thấy ai đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy, vậy nên đương nhiên tôi phải cố gắng hết sức để thỏa mãn ông chứ!"
Phì Miêu nhìn ông chủ khách sạn, cười lạnh nói.
Ngay sau đó, cậu ta còn chưa đã thèm lắm, nhấc chân đạp mạnh về phía ông chủ khách sạn.
"Trước mắt đừng đánh nữa!"
Diệp Thu khoát tay.
Phì Miêu hơi ngừng lại, quay đầu nhìn lại Diệp Thu, nghi ngờ hỏi: “Tại sao vậy? Tên khốn này vừa rồi mới xúc phạm anh như vậy, nhất định phải để cho ông ta mở mang đầu óc một chút!"
"Việc chính quan trọng hơn, vẫn nên hỏi thử camera giám sát của ông ta ở đâu thôi!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
Nghe thấy vậy.
Phì Miêu cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu, lui ra ngoài.
Mà lúc này.
Ông chủ khách sạn cũng bịt mặt lại, chóng mặt đứng dậy khỏi mặt đất.
Diệp Thu bước tới, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ, có thể cho chúng tôi xem camera giám sát được chưa?"
"Xem sao? Xem cái đầu mày! Khốn kiếp, mày, còn có cả tên mập chết tiệt kia nữa, hôm nay bọn mày đừng hòng nghĩ đến việc ra khỏi đây, còn dám đánh ông đây nữa chứ, bọn mày có biết hậu quả của chuyện này nghiêm trọng thế nào không?"
Ông chủ khách sạn trợn mắt nhìn Diệp Thu một cách dữ tợn, tức giận hét lên.
"Nghiêm trọng thế nào?"
Diệp Thu đầy bông đùa hỏi.
"Vô cùng nghiêm trọng! Bọn mày cứ chờ cả đời này nằm trong bệnh viện đi, ông trời cũng không cứu được bọn mày đâu!"
Ông chủ khách sạn nghiến răng nghiến lợi, giận dữ gầm lên.
Dân địa phương như ông ta đã mở khách sạn này mười năm, ỷ vào phía sau có chỗ dựa, nên mới cậy mạnh.
Cho đến bây giờ đều là ông ta bắt nạt người khác, chứ chưa từng có ai dám khi dễ ông ta.
Những người quanh đây đều biết rằng ông ta không hề dễ chọc! Nhưng hôm nay, ông ta lại bị người ta kích động tát vào mặt, hơn nữa còn là bạt tai.
Chuyện này làm cho ông chủ khách sạn kia tức giận tới cực điểm.
Nếu thù này không báo.
Vậy sau này ông ta làm gì còn mặt mũi để lăn lộn ở nơi này?
Nghĩ tới đây.
Sắc mặt ông chủ khách sạn chợt trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp cầm điện thoại trên quầy lễ tân, bấm nhanh một số điện thoại, nói với đầu dây bên kia: "Alo, là anh Cương đấy sao? Có người gây chuyện trong khách sạn của em, anh mau đưa người đến đây một chuyến, càng nhiều người càng tốt, xong chuyện em mời anh ăn cơm!"
Sau khi cúp máy.
Ông chủ khách sạn trợn mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu cùng ba người tiểu đội Thiên Võng ở sau lưng, lạnh lùng nói: "Có bản lĩnh thì đừng chạy, ai chạy đứa đó là kẻ hèn, hôm nay nếu tao không đánh chết bọn mày mà để cho bọn mày đi ra ngoài được thì ông đây không mang họ Tạ. Mẹ kiếp, chờ đấy!"
Diệp Thu cười cười, không nói gì cả.
Bởi vì anh biết.
Có vài người có thể nói lý, có thể hiểu.
Nhưng có một số người, chỉ có thể dùng vũ lực mới có thể buộc người ta khuất phục.
Không còn biện pháp nào khác cả, đối với những kẻ đê tiện như thế này, phải dạy dỗ nghiêm chỉnh thôi!
Cứ như vậy.
Ước chừng khoảng năm phút trôi qua.
Hơn hai mươi người kéo đến bên ngoài khách sạn, đứng ở lối vào của khách sạn.
Trong đó, người cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa, mang kính râm, đeo dây chuyền vàng lớn trên cổ.
Trong tay ông ta còn có hai quả hạch đào, từ từ bước tới, dáng vẻ vênh váo, thoạt nhìn trông không dễ trêu chọc.
Người đàn ông trung niên yêu cầu người của mình đợi ngoài cửa, còn ông ta mở cửa kính, bước vào khách sạn.
"Anh Cương!"
Ông chủ khách sạn nhìn thấy người đàn ông trung niên đi tới, vội vàng tới nghênh đón, trên mặt cười nịnh nọt.
"Mấy tên nhãi ranh này gây chuyện đây sao?"
Một tay anh Cương cầm hạch đào, liếc mắt nhìn đám người Diệp Thu, mặt đầy khinh thường hỏi.
"Chính là bọn chúng, anh xem bọn họ đánh vào mặt em thế này đây này!"
Ông chủ khách sạn chỉ vào khuôn mặt đã sưng tấy của mình, mặt đầy oan ức nói.
Anh Cương nghe vậy, tháo kính râm xuống nhìn một cái, sắc mặt lập tức trở nên u ám: "Ôi chao trời đất ơi, xuống tay ác như vậy luôn à!"
"Đúng vậy, anh Cương, cho nên hôm nay nói gì thì anh cũng phải giúp em dạy dỗ bọn chúng. Xong chuyện này em nhất định sẽ hậu tạ!"
Ông chủ khách sạn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Yên tâm, không thành vấn đề. Tôi đã mang theo hai mươi mấy người, quét sạch bọn nhóc ranh này dễ như chơi ấy mà!"
Anh Cương xua tay, nói với vẻ khinh thường.
Ngay sau đó, ông ta trực tiếp liếc mắt nhìn đám người Diệp Thu, coi thường nói: "Thế nào, bọn mày không biết sống chết gì nhỉ, đi ra ngoài với ông đây để so phải trái một chút đi. Chỗ này quá nhỏ, không thể phát huy được!"
"Có bản lĩnh thì đi ra ngoài với anh Cương đi, không phải vừa rồi phách lối lắm sao, đừng sợ vậy chứ, thứ cặn bã!"
Ông chủ khách sạn cũng nhìn về phía nhóm người Diệp Thu, mặt đầy ngông cuồng ầm ĩ nói.
Bây giờ người chống lưng của ông ta đã dẫn người tới, cho nên đương nhiên ông ta không còn hoảng sợ chút nào.
Diệp Thu không nói gì, vẫy tay với ba người Bạo Long, trực tiếp đi ra ngoài khách sạn.
Thấy vậy.
Khóe miệng của anh Cương cùng ông chủ khách sạn lóe lên nụ cười giễu cợt.
Trong mắt của hai người bọn họ.
Chỉ cần đám người Diệp Thu bước ra khỏi cửa khách sạn.
Điều chờ đợi bọn anh chính là một trận đòn ác liệt.
Hôm nay sẽ tuyệt đối không dễ dàng đâu.
Rất nhanh.
Diệp Thu cùng ba người Bạo Long đã bước ra ngoài.
Nhóm thủ hạ do anh Cương đưa tới thấy vậy, trực tiếp xúm lại vây quanh bốn người Diệp Thu.
Lúc này.
Anh Cương cùng với ông chủ khách sạn cũng từ bên trong bước ra.
Ông chủ khách sạn nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt lập tức tràn đầy kiêu ngạo, cười to điên cuồng: “Ha ha ha, bọn mày dám ức hiếp tao sao, bây giờ bọn mày chắc đang tuyệt vọng lắm nhỉ? Dám ở trong khách sạn của ông đây giả vờ giả vịt, động tay động chân ở địa bàn của ông đây nữa chứ, đi chết hết đi cho tao!"
Nói xong, ông chủ khách sạn nhìn thẳng vào anh Cương, lập tức bày ra vẻ mặt lấy lòng, nói: "Anh Cương, kế tiếp giao hết cho anh nhé!"