Người thực sự ở đằng sau xúi giục Thẩm Mộng Dao hãm hại Diệp Thu.
Chính là Triệu Thư Đình! Bây giờ Thẩm Mộng Dao lại nói ra chuyện này với Lâm Thanh Nhã.
Đây không phải là chuẩn bị đem bà ta khai ra sao?
Nghĩ đến đây.
Trong lòng Triệu Thư Đình vô cùng luống cuống, vội trừng mắt nhìn Thẩm Mộng Dao, sau đó lạnh giọng mắng: “Con ranh chết tiệt, cô nói nhăn cuội gì ở đây thế?
Rõ ràng là chính cô làm loạn,chủ động dụ dỗ tên phế vật Diệp Thu này, cái gì mà có người đứng sau hãm hại! Đừng bạo biện cho bản thân nữa! "
Sắc mặt Thẩm Mộng Dao đại biến, cô ta hít sâu một hơi, nhìn Lâm Thanh Niên, trực tiếp thề độc: "Đúng là có người ở sau lưng xúi giục tôi. Nếu nói dối, tôi chắc chắn sẽ bị trời đánh!"
“Ôi chao, cô còn dám thể nữa cơ à? Tôi ngược lại đang khẩn cầu ông trời mau đánh chết đồ đê tiện nhà cô đấy, cố tình phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác!"
Triệu Thư Đình liếc nhìn Thẩm Mộng Dao, ngay sau đó trực tiếp lấy điện thoại ra, hung ác nói: "Không được, tôi không thể nhìn đôi cẩu nam nữ các người giở trò được, tôi phải báo cảnh sát bắt các người đi mau thôi!"
"Mẹ!"
Lâm Thanh Nhã nghiêng đầu nhìn Triệu Thư Đình, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Con muốn nghe cô ta nói xong đã!"
"Tiểu Nhã, lời của đôi cẩu nam nữ này không đáng tin đâu, con nhất định không được tin bọn họ!"
Triệu Thư Đình vội vàng nói.
"Đừng lo lắng, con tự có chừng mực!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Mộng Dao, lạnh lùng nói: "Là ai xúi giục cô?"
Lời này vừa dứt.
Sắc mặt Triệu Thư Đình đột nhiên thay đổi, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
Bà ta vội suy nghĩ trong lòng, nếu như Thẩm Mộng Dao xác nhận là mình thì nên biện minh thế nào đây! Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để cái nồi chết tiệt này rơi xuống đầu mình được! "Ừ..." Thẩm Mộng Dao cắn đôi môi đỏ mọng, do dự một chút, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: "Là Lâm Vĩ!"
"Lâm Vĩ?"
Lâm Thanh Nhã và Triệu Thư Đình đều sửng sốt, trên mặt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Dĩ nhiên, điều Lâm Thanh Nhã bất ngờ là người ở phía sau hãm hại Diệp Thu thế mà lại là Lâm Vĩ.
Còn Triệu Thư Đình lại bất ngờ là tại sao Thẩm Mộng Dao không đem bà ta khai ra, mà thay vào đó lại nói rằng Lâm Vĩ đã làm điều đó.
Chuyện này làm cho bà ta cảm thấy không hiểu được.
"Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã run lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộng Dao, hỏi một cách lạnh lùng.
Thẩm Mộng Dao không thể làm gì khác là đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói cho Lâm Thanh Nhã nghe
Cụ thể những chuyện xảy ra cơ bản đều không thay đổi.
Chỉ là đem người đứng sau lưng là Triệu Thư Đình đổi thành Lâm Vĩ mà thôi.
Những lời này làm Triệu Thư Đình sửng sốt.
Rõ ràng chính mình là người đi tìm Anh Hào, nhờ hắn ta sắp xếp Thẩm Mộng Dao để hãm hại Diệp Thu.
Sao bây giờ đến miệng Thẩm Mộng Dao lại biến thành Lâm Vĩ là thế nào?
Mục đích của con nhóc chết tiệt này là gì đây?
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Thiết Trụ tràn đầy nghi hoặc.
Sau khi nghe Thẩm Mộng Dao nói, Lâm Thanh Nhã trầm ngâm gật đầu.
Những người khác không biết mâu thuẫn giữa Lâm Vĩ và Diệp Thu, nhưng cô lại hết sức rõ ràng.
Trước đây trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội.
Lâm Vĩ vì Diệp Thu mà bị thua thiệt rất nhiều.
Sau đó trong cuộc họp hội đồng quản trị, cô và cậu ta cũng xảy ra tranh chấp.
Cuối cùng, Lâm Vĩ thất bại trong việc cạnh tranh vị trí giám đốc điều hành, chắc chắn cậu ta đã kìm nén cơn giận trong bụng rất lâu.
Nhưng cậu ta đối với người chị này lại không thể làm gì, nên chỉ có thể trút giận lên người của Diệp Thu.
Cho nên, nếu việc cậu ta tìm người để hãm hại Diệp Thu thì hoàn toàn có thể xảy ra!
Nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, nhìn Thẩm Mộng Dao, lạnh giọng hỏi: "Những gì cô nói đều là sự thật?"
"Lâm tổng, tôi không dám nói dối cô đâu, tất nhiên mọi chuyện đều là thật!"
Thẩm Mộng Dao vội vàng đảm bảo.
Nghe vậy.
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vơi đi một chút.
Hiển nhiên.
Cô đã bắt đầu tin vào những gì Thẩm Mộng Dao nói.
Song.
Triệu Thư Đình ở bên thấy vậy thật sự rất không thoải mái.
Nghĩ cho cùng, đây là một kế hoạch mà bà ta đã lên kế hoạch kỹ lưỡng từ lâu và sắp thành công rồi.
Nếu nó bị phá hủy như thế này.
Vậy thì trong lòng bà ta thực sự không hài lòng chút nào.
Vì vậy, Triệu Thư Đình nhanh chóng nhìn về phía Lâm Thanh Nhã nói: "Tiểu Nhã, đừng tin những lời con hồ ly tinh này nói. Mẹ cảm thấy cô ta đang nói bậy bạ, Anh Hào gì cơ chứ, cô ta đến đây để câu dẫn Diệp Thu, mẹ nghĩ là cô ta và Diệp Thu đang thông đồng với nhau đấy! "
"Mẹ, mẹ nói vậy không được rồi. Nếu mẹ không tin, vậy hãy để Lâm tổng gọi điện thoại cho Lâm Vĩ, hỏi cậu ta xem cậu ta sẽ nói gì?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, cười nhạt nói.
“Hừ, loại chuyện này, nếu gọi hỏi Lâm Vĩ thì nó sẽ thừa nhận sao? Cậu ta cũng không phải là một kẻ ngốc!"
Triệu Thư Đình liếc nhìn Diệp Thu, khinh thường nói.
"Xem ra mẹ hoàn toàn không hiểu đứa cháu trai lớn của mình rồi, với tính tình kiêu ngạo và độc đoán của cậu ta, nếu cậu ta thật sự làm ra chuyện này, thì chắn chắn cậu ta chỉ mong khoe khoang trước mặt chúng ta một phen mà thôi!"
Diệp Thu cười nói.
Ngay sau đó, anh lập tức quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Nhã, cười nói: "Lâm tổng, anh không có số điện thoại của Lâm Vĩ, em gọi cho cậu ta hỏi thử đi!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, không nói gì thêm, trực tiếp cầm điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho Lâm Uyển.
Thấy vậy.
Triệu Thư Đình khinh thường cười nhạt trong lòng.
Diệp Thu ơi Diệp Thu, để tao xem lúc Lâm Vĩ không chịu thừa nhận, mày định làm sao đây.
Đến lúc đó, tao sẽ nói mày thông đồng với con điếm Thẩm Mộng Dao này để vu oan cho Lâm Vĩ, hòng lừa gạt Tiểu Nhã.
Lúc đó hãy xem Tiểu Nhã tin mẹ của nó, hay tin mày, một tên phế vật chỉ biết ăn bám! Cứ chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi! Cũng nhanh thôi mà.
Điện thoại đã được kết nối.
“Alo, Lâm Thanh Nhã, đã trễ thế này còn gọi cho tôi làm gì? Có chuyện gì thì nói, có rắm mau thả!"
Giọng nói cực kỳ không vui của Lâm Vĩ phát ra từ điện thoại.
Dù sao thì vừa rồi cậu ta cũng mới thua Lâm Thanh Nhã trong cuộc họp hội đồng quản trị, trong lòng cậu ta đang rất không thoải mái.
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Lâm Vĩ, tôi hỏi cậu, vì sao cậu lại lén lút hãm hại Diệp Thu!"
Nghe lời này.
Lâm Vĩ sửng sốt trong chốc lát, trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ việc kêu người dạy dỗ Diệp Thu trong nhà vệ sinh đã bị phát hiện ra người đứng sau chính là cậu ta rồi sao?
Chết tiệt! Nhưng mà mình lo lắng cái gì cơ chứ?
Nếu bị phát hiện thì đã sao?
Anh ta chỉ là một tên ở rể ăn bám mà thôi, còn có dũng khí bắt nạt mình sao?
Nghĩ đến đây.
Lâm Vĩ đột nhiên rất kiêu ngạo nói: “Thế nào?
Là tên rác rưởi Diệp Thu mách lẻo với chị đúng không?
Tôi chính là người đứng sau hãm hại anh ta đấy thì sao nào?
Nếu có bản lĩnh thì bảo anh ta đến đánh tôi đi, đừng núp ở sau lưng chị mách lẻo nữa, thật đúng là không biết xấu hổ! "
"Lâm Vĩ, cậu không cảm thấy mình làm như vậy là rất quá đáng sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã vang lên, lạnh lùng hỏi.
"Quá đáng?
Tôi một chút cũng không thấy vậy! "
Lâm Vĩ cười lạnh, ngạo nghễ nói: "Giúp tôi chuyển lời đến Diệp Thu. Lần này, chỉ là một lời cảnh cáo đơn giản thôi, cứ chờ xem trong tương lai, ông đây không đem anh ta đuổi như một con chó ra khỏi nhà họ Lâm thì ông đây không mang họ Lâm!"
Nói xong.
Lâm Vĩ trực tiếp cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, giễu cợt nói: “Được lắm Diệp Thu, nay anh học được cách mách lẻo rồi đúng không? Còn để vợ gọi điện đến chấp vấn tôi nữa chứ? Cứ chờ xem tôi giải quyết anh thế nào đi! "