Tất cả mọi người trong hội trường đều sợ đến ngây người.
Không biết đây đã là lần thứ mấy bọn họ ngốc ra như vậy, thậm chí còn có chút chết lặng nữa.
Nói thật.
Cho dù bọn họ dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng không ngờ tới Võ Sĩ Cuồng Bạo sẽ bại trận nhanh như vậy.
Bàn về thực lực.
Võ Sĩ Cuồng Bạo chắc chắn mạnh hơn Kẻ Điên Quyết Chiến.
Số lần thắng liên tiếp của anh ta, lại tới ba trăm trận, tuyệt đối là một đấu sĩ siêu cấp.
Nhưng mà ở trước mặt Diệp Thu.
Anh ta lại giống như Kẻ Điên Quyết Chiến vậy, không thể chịu nổi một đòn.
Trong nháy mắt lại bị thua.
Điều này thật sự vô lý quá sức tưởng tượng mà.
Ba người còn lại ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, bèn nhíu mày lại.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía ba người bọn họ, nhàn nhạt lên tiếng: “Nói này, ba người các anh có thể cùng nhau tiến lên được không? Thời gian của tôi rất có hạn, đừng lãng phí sự kiên nhẫn của tôi nữa!”
Nghe thấy những lời này.
Sắc mặt ba người bọn họ lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Tên nhóc ngông cuồng kia, cho tới bây giờ tao vẫn chưa thấy người trẻ tuổi nào phách lối như mày vậy. Hôm nay nếu tao không giết chết mày, ông đây nhất định sẽ thối lui khỏi giới quyền anh ngầm này!”
Đại sư Vàng trợn mắt nhìn Diệp Thu, cắn răng nghiến lợi nói.
Vừa nói xong, ông ta lập tức phóng về phía Diệp Thu.
“Lão Hoàng, tôi đi cùng anh, tránh khỏi xảy ra việc ngoài ý muốn như lúc nãy!”
Tông Hùng kéo tay Đại sư Vàng, đề nghị.
“Được, vậy thì tôi liên thủ với anh, cùng đưa anh ta tới Tây Thiên!”
Vừa dứt lời.
Hai người bọn họ trực tiếp vọt tới bên người Diệp Thu.
Thấy cảnh tượng này.
Tất cả mọi người trên khán đài đều nuốt nước bọt.
Người xếp hạng 2 Tông Hùng cùng người xếp hạng 3 Đại sư Vàng trên bảng toàn thắng.
Hai người này liên thủ lại để đối phó với Diệp Thu.
Lần này, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì nữa chứ?
Nếu như vậy còn không giải quyết được Diệp Thu.
Vậy thì Diệp Thu kia cũng quá trâu bò rồi?
Nghĩ tới đây.
Lòng bàn tay của mọi người đều khẩn trương đến nỗi toát cả mồ hôi hột.
Sau khi Diệp Thu đánh bại Kẻ Điên Quyết Chiến cùng Võ Sĩ Cuồng Bạo.
Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không dám tùy tiện dự đoán kết quả nữa.
Chỉ trong nháy mắt.
Tông Hùng cùng Đại sư Vàng đã vọt tới trước mặt Diệp Thu.
Hai người bọn họ cũng không nói nhảm.
Tông Hùng dùng nắm đấm, Đại sư Vàng dùng chân.
Hai người một trái một phải, đồng thời đánh về phía Diệp Thu.
Diệp Thu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cũng không né, không trốn tránh.
Mắt thấy hai người bọn họ đã công kích vào người Diệp Thu.
Nhưng Diệp Thu vẫn không hề có ý định né tránh.
Thấy vậy.
Trong mắt Tông Hùng cùng Đại sư Vàng đều lóe lên sự khinh bỉ.
Đi chết đi! Hai người bọn họ cắn răng.
Ngay sau đó.
Chiêu thức công kích của hai người bọn họ đều rơi mạnh vào người Diệp Thu.
“Ầm!”
“Ầm!”
Chỉ nghe hai âm thanh liên tiếp vang lên.
Trong mắt các khán giả lóe lên vẻ vui mừng.
Bởi vì hai lần trước, Kẻ Điên Quyết Chiến cùng Võ Sĩ Cuồng Bạo còn chưa đến gần Diệp Thu thì đã bị đánh bay rồi.
Mà lần này Tông Hùng cùng Đại sư Vàng không chỉ thành công phát động công kích, mà còn đánh được vào người của Diệp Thu.
Lực công phá của hai người bọn họ, đồng thời rơi vào người Diệp Thu.
Nhất là Tông Hùng, người vẫn luôn được mệnh danh có quả đấm vô địch.
Như vậy.
Cho dù thân thể người kia là tường đồng vách sắt thì chắc chắn cũng không thể nào chịu nổi.
Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng lần này Diệp Thu bại trận là điều chắc chắn rồi.
Nhưng chỉ một giây sau.
Toàn bộ mọi người trong hội trường đều sợ đến ngây người.
Bởi vì.
Cảnh tượng giống như lúc nãy Diệp Thu cùng Hắc Hổ lại xuất hiện.
Diệp Thu vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích! Ngoại trừ quần áo bị đánh trúng có hơi nhăn nhúm ra.
Vẻ mặt của Diệp Thu cũng không hề có chút biến hóa nhỏ nào cả.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Nên biết rằng.
Đây chính là đòn liên hiệp giữa Tông Hùng cùng Đại sư Vàng.
Cho dù là một bức tường thì khi bị trúng đòn đánh này của bọn họ, cũng sẽ phải sụp đổ thôi.
Nhưng mà.
Một người bằng xương bằng thịt như Diệp Thu, lại không hề hấn gì cả.
Còn có thể biến thái hơi nữa không đấy!
Tông Hùng cùng Đại sư Vàng có vẻ như bị kinh sợ.
Hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Hai anh đã hết sức chưa đấy? Chưa đã ghiền thì có thể tiếp tục cù lét gãi ngứa cho tôi nào!”
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt đầy đùa cợt nhìn hai người bọn họ.
Nghe thấy những lời này.
Tông Hùng cùng Đại sư Vàng sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Điều này quả thực quá nhục nhã mà! Hai người bọn họ đã xưng bá ở đấu trường quyền anh ngầm này rất lâu rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị sỉ nhục như vậy!
Trong lúc nhất thời.
Tông Hùng cùng Đại sư Vàng đều nhìn chằm chằm về phía Diệp Thu, như sắp phun ra lửa vậy.
Hai người bọn họ cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp điều động khí lực toàn thân, công kích về phía Diệp Thu.
“Ầm ầm!”
Hai người bọn họ lại huy động toàn lực ra đòn đánh vào người Diệp Thu một lần nữa.
Tuy nhiên.
Diệp Thu vẫn đứng đó không nhúc nhích, không hề tổn hại gì cả, có vẻ như không bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Chuyện này làm cho biểu tình trên mặt bọn họ giống như nhìn thấy quỷ vậy.
“Tôi không tin!”
Tông Hùng cắn răng, trực tiếp tận lực tấn công về phía Diệp Thu.
Đại sư Vàng đi vòng qua sau lưng Diệp Thu, giống như điên cuồng mà công kích vậy.
Hai người bọn họ hết chiêu này đến chiêu khác, đều phát huy toàn lực! Cứ như vậy.
Ước chừng qua năm phút.
Tông Hùng cùng Đại sư Vàng đã đánh đến mệt đến bất động.
Dù sao mỗi chiêu bọn họ tung ra đều dùng toàn lực, cực kỳ tốn sức.
Cho dù hai người có là đấu sĩ chuyên nghiệp, cũng không thể chịu đựng nổi.
Thế nên bọn họ không thể không dừng lại, khom người, thở hổn hển.
Mà nhìn lại Diệp Thu.
Sau trận đánh cuồng bạo của hai người kia.
Anh vẫn như cũ, bình yên vô sự! Ai nấy ở đây đều chỉ biết ngu người nhìn.
Con mẹ nó cũng quá biến thái đi mà! Có còn là người không vậy hả.
Cho dù là sắt thép, cũng không đến mức như vậy.
Khoa trương nhất là, Diệp Thu không chỉ có năng lực phòng ngự biến thái, mà sức lực còn cực kỳ mạnh bạo nữa.
Nhất định là một xe tăng hình người mà! Thế này còn đánh làm sao đây?
Nắm đầu đánh sao?
Nghĩ đến đây.
Tất cả mọi người đều như hít phải khí lạnh.
“Mày… mày rốt cuộc là quái vật gì vậy. Tao đánh đến đau cả tay mà may lại không hề hấn gì cả?”
Tông Hùng thở hổn hển, vẫy vẫy hai tay vì điên cuồng công kích Diệp Thu mà đã đỏ bừng lên, sắc mặt khó coi hỏi.
“Ông già đây sống lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng gặp người nào có năng lực phòng ngự mạnh như cậu, hôm nay ông già đây phục!”
Đại sư Vàng lắc đầu, cười khổ nói.
“Nếu hai người đã đánh mệt, vậy thì tới lượt tôi ra tay!”
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ đùa cợt nói.
“A?”
Đại sư Vàng cùng Tông Hùng mặt mũi biến sắc, vội vàng đồng thanh mở miệng, nói: “Chúng tôi đầu hàng cũng không được sao?”
“Không được!”
Diệp Thu cười lạnh lắc đầu, sau đó trực tiếp xông lên trước.
“A!”
“A!”
Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đại sư Vàng cùng Tông Hùng đều nằm trên mặt đất, mặt đầy thống khổ kêu thảm, đoán chừng nửa ngày cũng chưa đứng lên được ấy chứ.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Tất cả các khán giả đều không biết nên hình dung tâm trạng của mình vào giờ phút này như thế nào nữa.
Mà Diệp Thu ở trong tâm khảm của bọn họ, đã hoàn toàn không phải là một con người nữa rồi.
Anh là quái vật! Chính xác là quái vật!