Nếu bàn về quan hệ.
Anh ta hẳn nên gọi Diệp Thu một tiếng sư phụ.
Thân phận của người này, tuyệt đối không hề tầm thường.
Trong quân đội Trung Quốc.
Anh ta có một biệt danh, đó là "chiến thần"! Anh chàng này nhập ngũ vào năm năm mười bảy tuổi, mười tám tuổi được chọn vào Đội đặc nhiệm Lang Nha.
Năm mười chín tuổi, anh ta được thăng cấp vào lực lượng đặc chủng thần bí nhất Trung Quốc, Long Hội.
Năm hai mươi tuổi, anh ta đã phụ trách Long Hội, trở thành bộ mặt của quân đội Trung Quốc.
Hai mươi mốt tuổi, quân đánh thuê xâm lược biên giới, anh ta tự mình một người tiêu diệt hết kẻ thù! Năm hai mươi hai tuổi, các nước khác cử quân đến liên minh để diệt trừ tổ chức khủng bố, nhưng không ngờ lại gặp phải cạm bẫy, quân đội liên minh bị thiệt hại nặng nề.
Cuối cùng, Đỗ Nguyên Lương một mình tiến vào lãnh địa của tổ chức khủng bố, bắt sống thủ lĩnh của chúng, lật ngược hoàn toàn cục diện của cuộc chiến! Năm hai mươi ba tuổi, quân ngoại bang có ý đồ xâm lược, Đỗ Nguyên Lương dẫn quân đi trấn thủ.
Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Đỗ Nguyên Lương đã khiến quân địch phải hoàn toàn buông vũ khí áo giáp, không thể không tháo chạy tán loạn.
Năm nay anh ta hai mươi lăm tuổi, trên bả vai đã có một ngôi sao lấp lánh trên vai rồi! Có thể xem anh ta là chiến thần trẻ tuổi nhất của Trung Quốc! Mà những thành tựu anh ta có được ngày hôm nay, đương nhiên không thể không có công chỉ dạy của Diệp Thu được.
Đó là lý do tại sao.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ta đã có thể bộc lộ tài năng, đạt được thành tựu như ngày hôm nay,
Mà trong rất nhiều học trò của anh.
Đỗ Nguyên Lương cũng được xem là một trong những người Diệp Thu tương đối tán thưởng.
Có lẽ bởi vì xuất thân của cậu ta, hoặc cũng có thể là vì anh ta là một người lính.
Vì vậy, khi ở cùng một chỗ với Đỗ Nguyên Lương, anh cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.
Mà hôm nay.
Nhìn thấy Đỗ Nguyên Lương đến.
Diệp Thu ít nhiều cũng hơi bất ngờ.
Rõ ràng là anh cũng không nghĩ tới điều đó.
Âu Dương Hạo lại mời anh ta tới đây, lại còn ăn mặc như thế này.
"Sư phụ!"
Sau khi Đỗ Nguyên Lương nhìn thấy Diệp Thu, trên mặt cũng hiện lên vẻ kích động, ba bước đổi thành hai bước, vội vàng tiến lên chào hỏi.
"Suỵt!"
Diệp Thu vội vàng đưa ngón trỏ lên miệng tỏ ý nhỏ tiếng thôi, sau đó chỉ vào bên trong biệt thự.
Đỗ Nguyên Lương lập tức hiểu ý của Diệp Thu.
Dù sao trước khi tới đây, Âu Dương Hạo cũng đã nói cho anh ta đại khái chuyện gì đang đã xảy ra.
Anh ta đương nhiên cũng biết rõ ngọn nguồn trong đó, vì vậy vội vàng hạ giọng nhìn Diệp Thu, vẻ mặt hưng phấn nói: "Sư phụ, còn có thể gặp được lại anh, thật sự tốt quá!"
"Cứ như thể tôi sắp chết vậy!"
Diệp Thu nhất thời không nói nên lời.
"Không, không, không, sư phụ, em không phải có ý đó!"
Đỗ Nguyên Lương vội vàng xua tay giải thích.
"Tôi biết, tính từ lần chia tay nơi biên ải năm đó, chắc chúng ta cũng một hai năm chưa gặp nhau rồi ấy nhỉ!"
Diệp Thu mỉm cười gật gật đầu, nhớ lại nói.
"Đúng là đã rất lâu không gặp nhau rồi, ngày nào em cũng nhớ sư phụ cả, có thể được gặp sư phụ cũng là nguyện vọng lớn nhất của em!"
Đỗ Nguyên Lương nhìn Diệp Thu, mặt đầy kích động nói.
"Ha ha, lão Đỗ à, vậy anh phải cảm ơn tôi mới đúng, hôm nay tôi cũng được coi như giúp anh được như ý nguyện mà!"
Âu Dương Hạo đi tới, ôm lấy bả vai của Đỗ Nguyên Lương, toét miệng cười nói.
"Tên nhóc này, sao lại gọi Nguyên Lương tới đây vậy?"
Diệp Thu liếc mắt nhìn Âu Dương Hạo, tức giận nói.
"Hắc hắc, đây không phải là vì em nghĩ đến gần đây lão Đỗ được điều đến Giang Châu sao, cũng là người mình cả mà, cho nên dứt khoát mời anh ta đến đây. Bằng không đi tìm những người khác, em cũng không yên tâm!"
Âu Dương Hạo cười ngượng ngùng giải thích.
Thật ra thì, anh ta chính là muốn kéo Đỗ Nguyên Lương xuống nước.
Bởi vì anh ta biết Đỗ Nguyên Lương là một trong những học trò yêu thích của Diệp Thu.
Lỡ như tuồng vui hôm nay có thất bại.
Thì vẫn còn có Đỗ Nguyên Lương ở đó.
Diệp Thu chắc chắn sẽ không muốn phạt nặng anh ta.
Tuy vậy.
Đối với tâm địa gian xảo của Âu Dương Hạo.
Diệp Thu đương nhiên biết rõ, lắc đầu cười một tiếng, cũng không nói gì thêm, mà là dặn dò, "Đợi lát nữa rồi đi vào, đừng căng thẳng, bình thường như thế nào thì cứ thế đó, nhớ đừng để lỡ miệng, biết chứ?"
"Lão đại, anh cứ yên tâm, trên đường đến đây em đã giải thích với Lão Đỗ rồi, chúng em tuyệt đối không thành vấn đề!"
Âu Dương Hạo vội vàng vỗ ngực đảm bảo nói.
Ngay sau đó, anh ta vỗ vai Đỗ Nguyên Lương cười hỏi: "Lão Đỗ, anh thấy đúng chứ?"
"Vâng, đối với sự ủy thác của sư phụ, Nguyên Lương nhất định sẽ làm hết sức mình, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của sư phụ!"
Đỗ Nguyên Lương gật đầu.
"Được, vậy chúng ta đi vào thôi, vợ tôi đã nóng nảy đợi trong đó rồi đấy!"
Diệp Thu khẽ mỉm cười, sau đó xoay người bước vào trong biệt thự.
Hai người Âu Dương Hạo cùng Đỗ Nguyên Lương đều theo sát phía sau.
Bước vào biệt thự.
Lâm Thanh Nhã đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem tivi.
Nghe thấy tiếng bước chân, cũng quay đầu nhìn lại.
Diệp Thu vội vàng tiến lên, cười nói: "Vợ à, hai người này chính là bạn tốt đồng hương của anh, Đỗ Nguyên Lương, Âu Dương Hạo!"
Nói xong, Diệp Thu quay đầu lại nhìn hai người, giới thiệu: "Đây là chị dâu của các cậu, Lâm Thanh Nhã!"
"Chào chị dâu!"
Hai người vội vàng chào hỏi.
Lâm Thanh Nhã hơi sửng sốt một thoáng.
Rõ ràng cô cũng không nghĩ tới.
Diệp Thu lại thật sự gọi người đến đây.
Trước giờ cô vẫn cho rằng Diệp Thu đang nói dối, đang chờ vạch trần Diệp Thu.
Nhưng bây giờ có người đến, chuyện này khiến cô có hơi ứng phó không kịp.
Tuy vậy.
Dù sao Lâm Thanh Nhã cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, vội vàng đứng lên, lễ phép mỉm cười nói: "Xin chào, hoan nghênh các anh đến nhà tôi làm khách, nhanh ngồi đi nào!"
"Cảm ơn chị dâu!"
Hai người gật đầu, lúc này mới ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.
"Diệp Thu, mau rót trà cho hai người bạn đi!"
Lâm Thanh Nhã nghiêng đầu nhìn Diệp Thu, phân phó.
"Được rồi!"
Diệp Thu vội vàng đi làm.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Diệp Thu.
Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương trong lúc nhất thời đều ngẩn ra.
Cả hai bọn họ đều biết thân phận của Diệp Thu.
Đường đường là một vị vua của thế giới ngầm, từ bao giờ lại bị người ta sai bảo thế này đây.
Mấu chốt là Diệp Thu còn không hề có một chút bất mãn, giống như vô cùng cao hứng vậy.
Chuyện này thật sự không thể tin được mà.
E rằng dõi mắt trên toàn thế giới, chỉ có Lâm Thanh Nhã mới có thể sai bảo Diệp Thu thế này được.
Đổi lại là bất kỳ người nào khác, vậy thì đây lại là một câu chuyện khác có kết cục hoàn toàn khác.
Rất nhanh.
Diệp Thu pha hai tách trà xong, bưng tới trước mặt hai người bọn họ.
Đỗ Nguyên Lương và Âu Dương Hạo thấy vậy, vội vàng sợ hãi đứng dậy nhận trà.
Đùa gì thế.
Sao bọn họ dám để cho Diệp Thu tự mình bưng trà rót nước cho mình được
Chuyện này là đại bất kính đấy! Diệp Thu vội vã lườm bọn họ một cái, dùng ánh mắt ra lệnh, ý bảo bọn họ ngồi yên.
Nếu không, hai người bọn họ mà đứng dậy, Lâm Thanh Nhã nhất định sẽ phát hiện ra có chuyện không đúng.
Đáp lại.
Hai người đương nhiên không dám phản bác lại, đành phải thấp thỏi bất an ngồi trên ghế sô pha.
"Uống trà trước đi, thức ăn sẽ được chuẩn bị ngay!"
Diệp Thu chỉ để trà trước mặt hai người họ như không có chuyện gì, ngay sau đó xoay người đi về phía phòng bếp.
Khoảng nửa giờ đồng hồ trôi qua.
Diệp Thu mang thức ăn ra, đặt ở trên bàn.
Mọi người bắt đầu ngồi xuống, bữa tối bắt đầu.
Lâm Thanh Nhã nhìn hai người bọn họ, khách khí nói: "Cùng động đũa nào, nếm thử xem thức ăn có hợp khẩu vị không!"
Nhưng mà Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã còn chưa động đũa.
Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương nào dám ăn trước.
Nếu vậy thật là quá mất lịch sự rồi.