Một cô gái tóc ngắn xinh đẹp mặc áo da bó màu đen, đang bị một đám đàn ông che mặt ngăn ở trong một góc.
Mà lại giờ phút này, sắc mặt của cô gái tóc ngắn xinh đẹp có vẻ hơi tái nhợt.
Trên cánh tay phải của cô ta, áo da đã bị xé rách, bên trên còn có hai vết thương dễ thấy lộ ra ngoài đang rướm máu, xem ra thật sự rất nghiêm trọng.
Chỉ là, biểu cảm trên mặt của cô ta ngược lại vẫn thong dong như cũ.
Bị nhiều người như vậy cùng vây quanh, còn bị thương.
Lại còn có thể giữ được bình tĩnh như thế.
Bởi vậy có thể thấy được người con gái tóc ngắn xinh đẹp này cũng không đơn giản, nếu không, đổi lại là người con gái khác cũng sớm đã bị dọa đến mặt mày tím tái, đồng thời bắt đầu xít xoa kêu loạn.
Thấy thế.
Diệp Thu híp híp hai mắt, cũng không muốn quản loại chuyện nhàm chán này.
Nếu như giờ phút này là một cô gái bình thường bị người khác khi dễ.
Vậy anh thuận tay cứu người, làm chuyện tốt, cũng không có gì.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải như thế.
Cho nên Diệp Thu cũng không muốn dây vào chuyện phiền toái này.
Dù sao việc này không cũng có liên quan gì với anh, hơn nữa cũng không có bất kì lợi ích nào đối với anh.
Xen loạn vào chuyện bao đồng, sẽ chỉ rước lấy một thân phiền phức.
Lúc này Diệp Thu cũng chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng mà, đúng lúc này.
Cô gái xinh đẹp mặc áo da ở trong ngõ hẻm lại chú ý đến Diệp Thu, trong nháy mắt đôi mắt đẹp sáng lên, vội vàng lên tiếng nói: "Này, anh đừng đi mà!"
Thân hình của Diệp Thu lập tức cứng đờ.
Mà cùng lúc đó, những người đàn ông áo đen che mặt kia cũng đều nhao nhao nhìn về phía Diệp Thu, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ không có thiện ý.
Ta dựa vào! Diệp Thu lập tức bó tay rồi đều, vội vàng khoát tay áo, chê cười giải thích nói: "Đây, tôi chính là đánh xì dầu đi ngang qua, chỉ là quần chúng ăn dưa đơn thuần, các người nên làm gì thì cứ làm đi, đừng quản tôi nha!"
Nói xong Diệp Thu liền chuẩn bị tăng tốc bước chân, chuồn đi.
Nhưng mà, cô gái xinh đẹp mặc áo da đương nhiên cũng không định bỏ qua cọng cỏ cứu mạng như Diệp Thu này, vội vàng lên tiếng nói: "Ông xã, anh cũng quá vô tình rồi?"
"Chẳng lẽ anh chuẩn bị bỏ lại em như thế sao?"
Nghe lời ấy.
Diệp Thu bỗng nhiên lảo đảo một cái, xém một chút nữa đã ngã xuống đất.
"Ông xã?"
Lúc nào mình lại có thêm một người vợ rồi! Nếu như để cho Lâm Thanh Nhã biết chuyện này.
Vậy còn không thoả đáng bị bỏ mình?
Nghĩ tới đây.
Sắc mặt Diệp Thu lập tức trầm xuống, quay đầu trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp mặt áo da, chuẩn bị nói rõ ràng.
Nào đâu nghĩ đến.
Cô gái xinh đẹp mặc áo da trực tiếp dùng tay chỉ Diệp Thu, nói với những người đàn ông che mặt kia: "Ầy, không phải các người muốn biết vật đó ở đâu sao?"
"Ở ngay trên người ông xã tôi đó, có bản lĩnh các người đi lấy đi!"
"Thứ gì?"
Diệp Thu ngây cả người ra.
Còn không đợi Diệp Thu kịp phản ứng.
Chỉ thấy người đàn ông che mặt dẫn đầu vung tay lên, chỉ vào Diệp Thu, tại chỗ ra lệnh: "Xử hắn ta!"
Theo một tiếng ra lệnh đó.
Trong lúc nhất thời, tất cả người đàn ông áo đen che mặt đều lao về phía Diệp Thu.
"Mẹ nó! Để sáo lộ!" Sắc mặt Diệp Thu lập tức biến đổi, vội vàng khoát tay, giải thích nói: "Các người nghe tôi nói, tôi hoàn toàn không biết người phụ nữa kia, các người đừng bị cô ta lừa gạt!"
"Tao quản chúng mày có biết nhau không làm gì, nếu như mày đã thấy chúng tao, vậy thì đáng đời mày không may!"
Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh nói.
Nói xong, hắn ta trực tiếp nói với những người đàn ông che mặt kia: "Không cần thủ hạ lưu tình, thà giết lầm một đứa cũng tuyệt đối không được để ai rời đi."
"Vâng!"
Đám đàn ông che mặt gật đầu, nhao nhao móc chủy thủ sắc bén từ trong ngực ra.
Như thế, rõ ràng là không định cho Diệp Thu một con đường sống nào.
Điều này khiến sắc mặt Diệp Thu lập tức trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: "Lúc đầu là tôi không có ý định xen vào chuyện của người khác, nhưng các người lại không phân biệt tốt xấu như thế, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Nhưng mà, nghe Diệp Thu nói lời ấy.
Trong mắt đám đàn ông che mặt lại tràn đầy vẻ xem thường cùng khinh thường.
Theo bọn họ nghĩ, đây chẳng qua chỉ là một con giun dế trước khi chết, tuyệt vọng ăn nói bừa bãi mà thôi! Chỉ là trong nháy mắt.
Bọn đàn ông che mặt đã chạy đến trước mặt Diệp Thu, lập tức huy động chủy thủ sắc bén trong tay, trực tiếp đâm về phía Diệp Thu.
Diệp Thu nhíu mày, vội vàng nhảy về phía sau kéo dài khoảng cách với bọn đàn ông che mặt, né tránh sự tấn công.
Thấy vậy.
Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói: "Ha, loại người nhát gan, đúng là thật biết tránh, chỉ là để tao xem mày có thể trốn được đi đâu!"
Nói xong, gã ta trực tiếp ra lệnh với bọn đàn ông che mặt: "Vây bắt nó cho tao, tốc chiến tốc thắng!"
"Vâng!"
Bọn đàn ông che mặt nhẹ gật đầu, lập tức chia nhau ra tấn công, từ các hướng khác nhau, tiến hành vây quanh Diệp Thu.
Mà trong ngõ hẻm tất cả chỉ có bao lớn.
Rất nhanh, Diệp Thu liền bị bọn đàn ông che mặt vây quanh, không còn đường lui nào khác.
"Lần này, tao xem mày còn tránh thế nào nữa!"
Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh nói.
Diệp Thu híp híp hai mắt, lập tức nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười: "Đã không tránh được, vậy thì tôi không tránh thôi!
Nói xong.
Diệp Thu trực tiếp cởi dép lào bên chân phải của mình ra, xoay người cầm trong tay.
Một màn này.
Cũng làm tất cả mọi người tại đây đều sững sờ.
Bao gồm cả cô gái xinh đẹp mặc áo da trên gương mặt cũng lóe lên một vòng nghi hoặc.
Anh muốn làm gì?
Chẳng lẽ là chuẩn bị dùng dép lê để đại chiến với nhiều cao thủ như vậy sao?
Phải biết.
Những người đàn ông che mặt này, đều không phải là cao thủ bình thường, chính là sát thủ đã chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, thực lực vượt xa hơn người thường.
Ngay cả mình cũng đều không phải là đối thủ của bọn họ.
Mà tên nhóc này thế mà chuẩn bị dùng dép lê đối phó bọn họ.
Đây không phải rõ ràng là muốn chịu chết sao?
Nghĩ đến đây.
Trong mắt cô gái xinh đẹp mặt áo da lóe lên một vòng áy náy.
Cô ta đã bắt đầu hối hận vì đã liên lụy đến Diệp Thu.
Vốn muốn mượn Diệp Thu giúp thu hút sự chú ý của đám đàn ông che mặt một chút để mình tranh thủ thời gian chạy trốn.
Cũng không nghĩ đến, bây giờ lại hại đến Diệp Thu.
Điều này khiến trong lòng cô gái xinh đẹp mặc áo da tràn đầy áy náy, lập tức cũng thở dài một hơi.
"Nhóc con, không thể không nói, mày làm tao buồn cười quá, mày cởi giày làm gì?"
"Chẳng lẽ là định dùng dép lê phòng thân sao?"
"Ha ha ha!"
Người đàn ông cầm đầu ngửa trào phúng cười to một trận, lập tức trực tiếp ra lệnh với đám đàn ông che mặt: "Không cần nương tay, tiễn tên ngốc này xuống địa ngục đi!"
Nghe lời ấy.
Đám đàn ông che mặt không nói hai lời, nhao nhao giơ chủy thủ lên, đâm về phía Diệp Thu.
Nhưng mà đối với chuyện này.
Diệp Thu lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhít, cầm dép lê trong tay, trên mặt không có chút biểu cảm gì, thật giống như sợ đến choáng váng.
Cô gái mặc áo da có chút không đành lòng nhắm mắt lại.
Bởi vì cô ta biết, tiếp theo, chắc chắn Diệp Thu sẽ bị đâm thành than tổ ong! Á!
Rất nhanh, một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng liền vang lên trong ngõ hẻm.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ấy.
Đôi mi thanh tú của cô ta nhíu một cái, cảm thấy có chút không đúng.
Bởi vì khoảng cách tiếng kêu thảm thiết này giống như càng ngày càng gần cô ta.
Thế là.
Cô gái xinh đẹp mặc áo da theo bản năng mở to mắt nhìn lại, lập tức con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Bởi vì một người đàn ông che mặt nhanh chóng lao về phía cô ta.
Trên mặt tên đàn ông che mặt kia còn có dấu ấn to của dép lê.
Hơn nữa, bởi vì nguyên nhân một miếng vải đen trên mặt tên đàn ông che mặt.
Cho nên dấu ấn của dép lên kia, lộ ra vô cùng dễ thấy.
Thấy thế này.
Cả người cô gái xinh đẹp mặt áo da đều sững sờ, trong đôi mắt đẹp hiện đầy vẻ chấn động, kinh ngạc!