Mục lục
Long Thần Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sao đâu, anh tới đây là để cứu em!”

Diệp Thu khẽ mỉm cười, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, vừa ung dung vừa bình tĩnh.

Lâm Thanh Nhã chính là tất cả của anh.

Lúc nãy trên đường trở về nhà, anh phóng một cách điên cuồng, lo lắng Lâm Thanh Nhã sẽ xảy ra chuyện.

Tuy nhiên xem ra bây giờ Lâm Thanh Nhã đã bình yên vô sự.

Điều này khiến anh yên tâm phần nào, trực tiếp đi vào phòng khách.

“Anh…” Lâm Thanh Nhã thấy vậy, đôi con ngươi xinh đẹp ngập tràn kinh ngạc.

Bởi vì người đàn ông trong phòng khách này, đang cầm súng trong tay.

Cho dù là một tổng giám đốc kinh nghiệm của tập đoàn như cô thì trong lòng cũng không khỏi hoảng loạn.

Nhưng Diệp Thu lại rất bình thản lãnh đạm.

Chuyện này thật sự quá khó tin mà.

Chẳng lẽ, thân phận của Diệp Thu, thật sự có vấn đề sao?

Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Nhã cũng rơi vào trầm tư.

Diệp Thu đang chuẩn bị đi tới bên cạnh Lâm Thanh Nhã.

Tàn Lang đột nhiên mở chốt súng lục ra, ngón tay đặt trên cò súng, cười lạnh nói: “Đứng im đó, đừng đi về phía trước nữa. Nếu không, tao không ngại đưa vợ mày lên đường đâu!”

Nghe thấy vậy.

Diệp Thu dừng lại tại chỗ, thản nhiên nói: “Lão đại của Thất Quái Giang Nam đúng không? Có chuyện gì cứ nhằm vào tao đi, đừng làm khó một người phụ nữ như vậy!”

“Ôi chao, Diệp Thu à, không ngờ mày còn thật đàn ông đấy nhỉ?”

Tàn Lang cười lạnh, mặt đầy đùa cợt nói.

“Có gì đâu, cũng không giống như mày, ở sau lưng người khác bày ra những âm mưu quỷ kế này. Trực tiếp tìm tao là được rồi, còn làm nhiều chuyện màu mè, dẫn tao tới đấu trường quyền anh ngầm, rồi lại vòng một vòng lớn như thế để làm gì?”

Diệp Thu cười lạnh châm chọc nói.

“Mày đã tới đấu trường quyền anh ngầm sao?”

Tàn Lang thoáng ngẩn ra, mặt đầy kinh ngạc hỏi: “Đã như vậy, sao mày có thể trở về đây được?”

“Đám tôm tép mày an bài mà cũng muốn giữ tao ở lại đó à, có phải hơi mơ mộng quá rồi không?”

Diệp Thu liếc mắt nhìn Tàn Lang, cười lạnh châm chọc nói.

“Chuyện này sao có thể được, Sát Thần, Lão Tam của Thất Quái Giang Nam chúng tao cùng ba sát thủ cấp cao đầy năng lực kia, chẳng lẽ đều không phải là đối thủ của mày?”

Sắc mặt Tàn Lang biến đổi, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng hô lớn ra ngoài cửa biệt thự: “Lão Nhị, bây giờ cậu ở đâu rồi? Nhanh vào đây!”

“Đừng gọi nữa, mày nói người đàn ông cao gầy đứng bên ngoài biệt thự kia ấy à? Anh ta đã bị tôi giải quyết rồi!”

Diệp Thu cười lạnh nói.

“Sao có thể như vậy được!”

Sắc mặt Tàn Lang lập tức thay đổi trong nháy mắt.

“Sao lại không được cơ chứ?”

Diệp Thu cười lạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy chế nhạo.

“Được được được lắm, Diệp Thu à, trước khi tới quả nhiên là tao đã đánh giá thấp mày rồi. Không ngờ bản lĩnh của mày lại lớn như thế, đã như vậy, hôm nay đúng sai thế nào tao cũng phải giết chết mày!”

Trong mắt Tàn Lang lóe lên sát ý, sau đó trực tiếp đổi đầu súng, nhắm về phía Diệp Thu, nhanh chóng bóp cò.

“Cẩn thận!”

Lâm Thanh Nhã sợ hãi cực độ, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Diệp Thu.

Tuy nhiên, tất cả đều đã muộn.

“Ầm!”

Họng súng đen nhánh phọt ra ánh lửa, viên đạn nhanh chóng bắn tới Diệp Thu.

Thấy vậy.

Khóe miệng Tàn Lang cong lên một nụ cười dữ tợn.

Bởi vì anh ta cảm thấy.

Cho dù năng lực Diệp Thu có mạnh hơn đi nữa, thì trong khoảng cách ngắn như vậy, cũng không thể nào tránh thoát khỏi viên đạn này được.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc viên đạn bắn vào người Diệp Thu đó.

Khóe miệng Diệp Thu lại cong lên một nụ cười nhạt đầy coi thường, ngay sau đó trực tiếp đưa tay phải ra, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy viên đạn! Cảnh tượng này.

Trực tiếp làm Tàn Lang cùng Lâm Thanh Nhã nhìn đến ngây người! Tay không tiếp đạn ư? Mẹ kiếp đây là quái vật đấy à?

Đúng là có thể so với siêu nhân mà!

Trong lúc nhất thời.

Ngoại trừ khiếp sợ ra, đã không còn ngôn ngữ nào để hình dung được tâm trạng của hai người họ vào giờ phút này.

Lâm Thanh Nhã dường như đã thấy ở đâu đó rồi, cô chăm chú nhìn Diệp Thu.

Bởi vì cô phát hiện, hôm nay mình mới xem như được diện kiến con người thật của Diệp Thu.

Những gì trước kia chỉ là Diệp Thu ngụy trang ở trước mặt cô mà thôi!

“Mày đến tột cùng là ai?”

Tàn Lang cắn răng, trợn mắt nhìn Diệp Thu, trầm giọng hỏi.

“Nếu mày muốn biết đến như vậy, thế thì hôm nay tao sẽ để cho mày biết trước khi chết vậy!”

Diệp Thu cười lạnh, sau đó từ trong túi mình móc ra một chiếc nhẫn, ném đến trước mặt Tàn Lang.

Chiếc nhẫn màu đỏ sẫm, mặt trên là hình đầu lâu đang há miệng, không nhìn ra được là nó được làm bằng vật liệu gì.

Tuy nhiên.

Sau khi Tàn Lang nhìn thấy chiếc nhẫn này, sắc mặt anh ta lập tức đại biến, sợ đến mức muốn tè ra quần.

“Nhẫn Thánh… Thánh Vương!”

Giờ phút này.

Giọng nói của TV cũng trở nên run rẩy, trên mặt đầy biểu cảm hoảng sợ.

Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Ở cái GC nhỏ này, lại có thể thấy được thứ này.

Bởi vì chỉ có những người ở thế giới ngầm, mới hiểu được chiếc nhẫn này đại diện cho điều gì.

Trên toàn bộ thế giới này.

Nhẫn Thánh Vương chỉ có ba cái.

Ba nhẫn Thánh Vương này đại diện cho địa vị có quyền lực cao nhất! Ba người sở hữu chiếc nhẫn Thánh Vương này, đều là những nhân vật siêu cấp vô địch có năng lực cực kỳ mạnh.

Ba người này, đều là Thánh Vương ở thế giới ngầm.

Bọn họ chia ra thành ba bang phái, chỉ hỗ trợ chứ không tranh đấu nhau.

Người dám mạo phạm tới bọn họ, kể cả có thế lực lớn đến thể nào, cũng sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, biến mất khỏi thế gian này trong chớp mắt.

Cho nên.

Dõi mắt trên toàn bộ thế giới ngầm, người dám đối nghịch với Thánh Vương, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Mà giờ khắc này.

Diệp Thu lại lấy ra nhẫn Thánh Vương.

Điều này chẳng phải nói rõ, anh chính là một trong ba Thánh Vương của thế giới ngầm kia sao?

Nên biết rằng.

Nhẫn Thánh Vương, căn bản không thể nào làm giả được! Cho dù có thể bắt chước theo hình dáng bên ngoài, cũng không có cách nào bắt chước được khí tức mạnh mẽ ẩn chứa trong đó.

Mà chiếc nhẫn Thánh Vương Diệp Thu lấy ra, lại ẩn chứa sát khí trong đó.

Cho dù Tàn Lang có là lão đại của các sát thủ, cũng phải có cảm giác rợn cả tóc gáy, không rét mà run! Ba Thánh Vương này, mỗi người đều có điểm đặc biệt riêng.

Dựa vào sát khí kinh dị ẩn chứa trong ba chiếc nhẫn Thánh Vương của Diệp Thu là có thể thấy.

Tàn Lang cũng đã suy đoán ra.

Người ở trước mặt mình đây, chắc hẳn chính là Tử Thần trong ba Thánh Vương!

Trong khoảnh khắc này.

Tàn Lang chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, sợ hãi đến ngay cả dũng khí đối mặt với Diệp Thu cũng không có.

“Bây giờ anh còn muốn nói gì nữa không?”

Diệp Thu cười lạnh hỏi.

“Không… không có, có thể chết trong tay của anh, là vinh dự lớn nhất của tôi!”

Tàn Lang nuốt nước bọt, run rẩy nói.

“Vậy tự mình hiểu đi, đừng để tôi phải động thủ!”

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

“Được… Được ạ!”

Tàn Lang gật đầu, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thanh Nhã, lấy họng súng nhắm ngay đầu mình.

Nhưng ngay tại thời điểm Lâm Thanh Nhã cho rằng anh ta sẽ tự kết liễu mình.

Tàn Lang lại nở một nụ cười lạnh lùng, cắn răng nói: “Người ta nói không thể trêu chọc vào Thánh Vương, nhưng hôm nay tao cũng không tin, đi chết đi cho tao!”

Nói xong.

Tàn Lang đổi đầu súng, vừa định nổ súng bắn vào Diệp Thu.

Tuy nhiên.

Diệp Thu đã sớm dự liệu được, anh lắc người tiến đến, hai ngón tay khép lại, trực tiếp đâm vào đỉnh đầu của Tàn Lang.

Hai mắt Tàn Lang trở nên vô thần, cả người cứng đờ lại, sau đó liền chết không nhắm mắt.

Mà khi Diệp Thu rút hai ngón tay mình ra khỏi đỉnh đầu của Tàn Lang, thì ngay cả một chút máu cũng không thấy dính, chỉ thấy ở sau ót của Tàn Lang có một lỗ máu kinh người sót lại thôi!

Thấy vậy.

Lâm Thanh Nhã nhất thời sợ ngây người, qua thật lâu mới định thần lại, mặt đầy vẻ không dám tin tưởng nhìn Diệp Thu hỏi: “Đến tột cùng anh là ai? Thân phận của anh, căn bản không hề đơn giản như trước kia anh vẫn nói, đúng không?”

Nếu bây giờ cô còn cho rằng Diệp Thu chỉ là một anh chàng nghèo kiết xác như trước nữa.

Vậy thì cô thật sự quá ngu ngốc rồi.

Diệp Thu chậm rãi đi lên trước, ngồi xuống bên người Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi vợ, trước đây vì một vài nguyên nhân mà anh phải giấu giếm thân phận của mình. Nhưng xin em tin tưởng anh, tất cả những chuyện anh làm, đều là vì em, không hề có ác ý gì cả!”

“Vậy bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rồi chứ?”

Lâm Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Thu, vội vàng hỏi.

“Dĩ nhiên, chỉ cần em nguyện ý nghe, anh đều có thể nói cho em. Chỉ cần sau chuyện này em không trách, không giận anh nhé!”

Diệp Thu gật đầu nói.

“Anh phải thẳng thắn rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, không giấu giếm tôi nữa. Nếu không tôi sẽ lập tức tức giận, cả đời này cũng không muốn gặp lại anh nữa!”

Lâm Thanh Nhã liếc mắt nhìn Diệp Thu, sau đó không kịp chờ đợi hỏi: “Nói đi, anh rốt cuộc là ai vậy, từ đâu tới, ở rể nhà họ Lâm nhằm mục đích gì vậy hả?”

“Đây là một câu chuyện rất rất dài. Nơi này vừa mới có người chết, không thích hợp nói những chuyện này ở đây lắm. Chúng ta đến phòng của em rồi từ từ nói, được không?”

Diệp Thu mỉm cười nói.

Nghe vậy.

Lâm Thanh Nhã liếc mắt nhìn Tàn Lang, cơ thể mềm mại không khỏi sợ hãi run lên.

Quả thật.

Tướng chết của Tàn Lang tương đối kinh khủng.

Vì vậy cô bèn gật đầu, đồng ý nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Thấy vậy.

Diệp Thu khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã.

Lâm Thanh Nhã thoáng ngẩn ra, mặt hơi đỏ lên, nhưng cũng không phản kháng lại.

Cứ như vậy.

Diệp Thu nắm tay Lâm Thanh Nhã dắt đi, hai người giống như một đôi tình nhân lần đầu tiên hẹn hò vậy, cùng nhau đi tới phòng ngủ ở lầu hai…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang