Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không định phản kháng, rất phối hợp để cảnh sát còng tay mình.
Ngay khi hai vị cảnh sát chuẩn bị đưa Diệp Thu lên xe.
Một cỗ hàn ý lành lạnh đột nhiên từ trên trời hạ xuống, bao phủ lên người nữ cảnh sát cùng với hai tên cảnh sát.
Cỗ hàn ý này làm cho ba người không tự chủ được run lên.
Nữ cảnh sát biến sắc, theo bản năng muốn rút súng của mình ra.
Bởi vì trực giác nói cho cô biết, có người muốn tấn công mình! Cảm nhận được cỗ hàn ý này.
Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên một độ cong, sau đó quay đầu nhìn về phía một gốc cây đại thụ cách đó không xa, khẽ lắc đầu.
Mà theo Diệp Thu lắc đầu.
Cỗ hàn ý bao phủ trên người nữ cảnh sát lập tức biến mất không thấy đâu.
Điều này khiến cho nữ cảnh sát sửng sốt, vội vàng nhìn bốn phía, sau khi xác định không có nhân vật khả nghi, lúc này mới thu súng về, ra lệnh cho hai cảnh sát kia: "Đưa lên xe!"
Hai tên cảnh sát gật đầu, đưa Diệp Thu lên xe.
Nữ cảnh sát cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, mãi đến khi xác định không có tình hình khác thường, lúc này mới ngồi lên ghế lái phụ trên xe cảnh sát.
Ngay sau đó, xe cảnh sát nghênh ngang rời đi.
Vào lúc xe cảnh sát lái đi đó.
Phía trên cây đại thụ mà Diệp Thu nhìn trước đó, một đạo bóng đen thình lình hiện lên, sau đó biến mất không thấy nữa....Sở cảnh sát thành phố Giang Châu.
Trong phòng thẩm vấn.
Diệp Thu bị còng vào chiếc ghế thẩm vấn.
Bên trong một mảnh tối đen.
Chỉ có một ngọn đèn sợi đốt được đặt trên bàn thẩm vấn trước mặt Diệp Vấn.
Ánh sáng trắng chói mắt chiếu lên khuôn mặt, khiến anh có chút không mở nổi mắt.
Vào lúc này,
Cửa phòng thẩm vấn mở ra.
Tiếng bước chân vang lên.
Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt Diệp Thu.
Chính là nữ cảnh sát phụ trách bắt Diệp Thu lúc trước.
Không thể không nói.
Nữ cảnh sát này cũng được xem như là một cực phẩm mỹ nữ.
Ngũ quan xinh xắn, không dùng bất kỳ phấn trang điểm gì đã xinh đẹp rồi.
Có thể là do huấn luyện quanh năm.
Hình thể của cô ấy thậm chí còn hoàn hảo hơn.
Chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm.
Dáng người cao gần một mét bảy, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Mọi thứ đều vừa phải.
Mặc dù bây giờ cô ấy đang mặc đồng phục cảnh sát, nhưng vẫn khó mà che được đường cong gợi cảm hình chữ S của cô.
Giỏi giang, gợi cảm! Dùng hai từ này để hình dung cô, không thể thích hợp hơn.
Mà thường thường phụ nữ kiểu này, đối với đàn ông mà nói, đều có một loại lực hấp dẫn độc đáo.
Nhưng mà Diệp Thu chỉ liếc cô cảnh sát này một cái, tiện thể nhìn qua bài cảnh trước ngực.
Sau khi biết nữ cảnh sát này tên là Hàn Tiêu Tiêu, anh liền thu lại ánh mắt.
Bởi vì trực giác nói cho anh biết, phụ nữ như này không dễ chọc, hơn nữa cũng rất phiền toái.
Huống cho, anh đã có vợ rồi.
Trong mắt anh, những người phụ nữ khác đều là hồng phấn khô lâu mà lâu.
Hàn Tiêu Tiêu đi tới trước bàn thẩm vấn, đem bản ghi trong tay hung hăng ném lên bàn, lạnh lùng nói: "Thành thật khai báo đi!"
"Khai báo cái gì a?"
Diệp Thu nghi hoặc nói.
"Gỉa bộ hồ đồ với tôi đúng không?
Được lắm, thế chúng ta làm từng bước một!"
Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng cười một cái, sau đó cầm bản ghi tới trước mặt Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: "Tên!"
"Cô không biết?"
Diệp Thu hỏi ngược lại.
"Tôi đang hỏi anh!"
Hàn Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.
"Diệp Thu!"
Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
"Giới tính!"
Hàn Tiêu Tiêu tiếp tục lạnh lùng hỏi.
"....." Diệp Thu lập tức vạch đen đầy đầu, anh nhìn Hàn Tiêu Tiêu, có chút cạn lời hỏi: "Chẳng nhẽ cô không nhìn ra à?"
"Tôi hỏi anh giới tính!"
Hàn Tiêu Tiêu lạnh giọng nói.
"Hay là, tôi cởi quần ra cho cô xem nhá?"
Diệp Thu đùa cợt hỏi.
"Diệp Thu!"
Hàn Tiêu Tiêu trừng hai mắt tròn xoe, giọng điệu lạnh như băng nói: "Nếu anh còn tiếp tục không hợp tác, thì mãi mãi đừng nghĩ đi ra ngoài, tôi hỏi lại anh lần cuối, giới tính!"
"Nữ!"
Diệp Thu nhún vai, trêu tức nói.
"Diệp Thu, anh cố tình không hợp tác đúng không?"
Hàn Tiêu Tiêu nhướng mày, lạnh giọng hỏi.
"Cô vẫn luôn để tôi hợp tác, vậy thì xin hỏi Hàn cảnh quan, rốt cuộc dân đen phạm phải tội gì?
Có lấy ra được chứng cứ không?"
Diệp Thu vẻ mặt vô tội hỏi.
"Anh muốn bằng chứng đúng không?
Đươc, bây giờ tôi sẽ đưa cho anh bằng chứng mà anh muốn!"
Khuôn mặt nhỏ của Hàn Tiêu Tiểu lạnh lẽo, sau đó cho tay vào túi áo, lấy điện thoại của mình ra, giơ lên trước mặt Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Điện thoại trong tay tôi, có camera ghi lại anh và nhóm hắc đạo dừng xe ở cổng hầm đỗ xe của trung tâm thương mại dùng vũ khí đánh nhau, thậm chí video cuối cùng, tôi còn nghi ngờ anh đã giết người.
"Nếu bây giờ anh khai báo đúng sự thật, cò có thể tranh thủ được xử lý khoan hồng. Nhưng nếu như anh tiếp tục làm con vịt mạnh miệng, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!"
Nghe Hàn Tiêu Tiêu nói vậy.
DiệpThu cũng híp mắt.
Qủa nhiên là lần đó bị quay phải rồi.
Có điều, Diệp Thu không có bất kỳ sự hoang mang nào, anh mỉm cười, khuôn mặt vô tội nói: "Hàn cảnh quan, tôi không biết cô đang nói gì, video đánh nhau gì cơ?
Tôi không biết, vẫn mong cô cho tôi xem!"
''Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?
Được, hôm nay tôi sẽ làm anh chết tâm!:
Hàn Tiêu Tiêu cười lạnh, lập tức mở khóa điện thoại, mở album, bấm vào một đoạn video có ghi chú "Cuộc chiến băng đảng ngầm", giơ nó lên trước mặt Diệp Thu, sau đó nói: "Anh xem kỹ cho tôi, bên trong có phải là anh hay không!"
Diệp Thu nhìn lướt qua video, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng: "Phụt, thật ngại quá Hàn cảnh quan, đây chính là cái mà cô gọi là hắc đạo dùng vũ khí đánh nhau sao?"
"Ừ?"
Hàn Tiêu Tiêu nhíu mày, sau đó cầm di động nhìn qua màn hình điện thoại.
Này vừa thấy.
Cả người Hàn Tiêu Tiêu sững sờ.
Bởi vì trong đoạn video đang được phát, không có Diệp Thu hay băng đảng hắc đạo nào đang đánh nhau cả.
Mà chỉ có hai con chó Husky đang đánh nhau! Cảnh đó, khỏi nói là buồn cười đến mức nào.
Thấy vậy.
Sắc mặt Hàn Tiêu Tiêu nháy mắt đỏ lên, cực kỳ xấu hổ.
Cô nhanh chóng tắt video, lại úp điện thoại xuống.
Nhưng trong điện thoại của cô chỉ có một video, hơn nữa cô cô còn ghi chú trước rồi, không thể sẽ phát sai a.
Nhưng hai con Husky kia là có chuyện gì?
Lúc đầu Hàn Tiêu Tiêu còn tưởng là hệ thống bị lỗi, lại mở lại video đó một lần nữa.
Vẫn là hai con husky đó, hơn nữa đánh nhau rất kịch liệt, một bên cắn, một bên đánh.
Mặc dù không có âm thanh, nhưng càng xem càng buồn cười.
Giờ phút này.
Hàn Tiêu Tiêu cũng ngốc rồi.
"Hàn cảnh quan, cô đưa điện thoại sang đây, để tôi xem xem cuối cùng con husky nào thắng!"
Diệp Thu nhìn Hàn Tiêu Tiêu, nhếch khóe miệng nói.
Nghe vậy.
Hàn Tiêu Tiêu nhìn Diệp Thu, híp mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên lạnh giọng hỏi: "Có phải là anh đã giở trò quỷ không?"
"Trời đất chứng giam a, Hàn cảnh quan, cô oan uổng tôi rồi, từ lúc tôi đi vào đến giờ, tôi có động vào điện thoại của cô không?"
Diệp Thu ủy khuất nói.
Nói nói, còn sắp rơi nước cả nước mắt nữa.
Hành động này, đó gọi là một lô hỏa thuần thanh.
"Được lắm! Tốt nhất là anh đừng để tôi phát hiện là anh làm trò, nếu không anh xem tôi sẽ thu thập anh thế nào!"
Hàn Tiêu Tiêu híp mắt, chỉ vào mũi Diệp Thu, cắn chặt răng lạnh lùng nói.
"Thế bây giờ chứng cứ đã không còn, có thể thả người chưa?"
Diệp Thu nhếch miệng cười hỏi.