• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Phản bội

Diệp Thu đẩy cửa ra bỗng nghe thấy giọng nói của một nam một nữ truyền ra từ trong phòng tắm.

“Mấy ngày nay anh kìm nén ngột ngạt chết mất thôi.”

“Nhìn anh vội vàng chưa kìa, người ta còn chưa tắm rửa sạch sẽ anh đã muốn, đúng là xấu xa mà.”

Ầm...

Sắc mặt Diệp Thu trắng bệch như bị sét đánh.

Bởi vì lời nói phía sau là những lời Trương Lỵ Lỵ nói.

Trương Lỵ Lỵ là bạn gái Diệp Thu.

Bọn họ là bạn học cùng lớp trong trường y, ở bên nhau hai năm, sau khi tốt nghiệp đồng thời xin vào bệnh viện Giang Châu làm bác sĩ, bây giờ đều đang ở giai đoạn thử việc, còn chưa trở thành bác sĩ chính thức.

Diệp Thu làm thế nào cũng không ngờ được rằng Trương Lỵ Lỵ sẽ phản bội hắn.

Nghe thấy tiếng thở dốc từ phòng tắm dần dần truyền tới, Diệp Thu tức giận tới cực điểm, nắm chặt nắm đấm đi về phía phòng tắm.

Hắn muốn xem thử người đàn ông bên trong rốt cuộc là ai!

Nhưng sau khi đi đến cửa phòng tắm, Diệp Thu lại dừng bước.

Thấy người đàn ông kia thì thế nào?

Có thể thay đổi sự thật sao?

Cách một cánh cửa lại khiến Diệp Thu cảm thấy giờ phút này giữa hắn và Trương Lỵ Lỵ như cách nhau trăm sông nghìn núi.

Thôi, dù sao cũng đã từng yêu, chừa lại cho nhau chút thể diện cuối cùng đi!

Diệp Thu hít sâu một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi, ngay lúc này, bên trong phòng tắm vang lên một giọng nói.

“Anh nhanh lên một chút, Diệp Thu sắp tan làm rồi, nếu bị anh ta thấy thì xong đời.”

“Thấy thì càng tốt. Anh còn hơi chờ mong, bạn gái yêu đương hai năm, tay cũng còn chưa nắm lấy một lần đã bị anh ngủ mất, cũng không biết sau khi nhìn thấy cậu ta sẽ có biểu cảm gì?”

Diệp Thu cau mày, giọng nói của người đàn ông bên trong hơi quen tai.

Chỉ nghe thấy Trương Lỵ Lỵ nói: “Anh đúng là xấu xa, chuyện em lên chính thức anh đã nói với cha anh chưa?”

“Yên tâm đi, cha anh là phó viện trưởng, em muốn lên chính thức chẳng phải chỉ là chuyện một câu nói của ông ấy thôi sao.”

Là hắn ta!

Diệp Thu ngay lập tức xác nhận thân phận của người đàn ông trong phòng tắm, là Quách Thiếu Thông!

Quách Thiếu Thông là bác sĩ khoa ngoại bệnh viện Giang Châu, ỷ vào cha là phó viện trưởng bệnh viện Giang Châu, ngày thường hung hăng phách lối.

Từ ngày đầu tiên vào khoa ngoại, Diệp Thu đã nghe thấy rất nhiều tin đồn về Quách Thiếu Thông, ví dụ như ép bạn gái đang mang thai phải phá thai, tằng tịu với phụ nữ đã có chồng, uy hiếp cưỡng bức y tá xinh đẹp.

Tóm lại Quách Thiếu Thông chính là một tên cặn bã!

“Vì được lên chính thức, Lỵ Lỵ lại qua lại với Quách Thiếu Thông, như vậy có đáng không?” Trong lòng Diệp Thu đang rỉ máu.

Trong phòng tắm.

Trương Lỵ Lỵ lại hỏi: “Diệp Thu có được lên chính thức không?”

“Lên chính thức? Hừ, cậu ta đừng hòng mơ tưởng.” Quách Thiếu Thông nói: “Anh hỏi cha anh rồi, trong nhóm bác sĩ đang trong thời gian thử việc chỉ có một suất lên chính thức thôi, những người khác phải đợi sang năm.”

“Kỳ thi ứng tuyển Diệp Thu được điểm tối đa, biểu hiện trong thời gian thử việc cũng rất tốt, quan trọng nhất là trưởng khoa Bạch còn rất coi trọng anh ta.”

“Trưởng khoa Bạch coi trọng thì có tác dụng quái gì, quyền quyết định sau cùng chẳng phải nằm trong tay cha của anh hay sao.” Quách Thiếu Thông nói: “Có điều anh nghe cha anh nói trưởng khoa Bạch đi tìm ông ấy, muốn giành suất lên chính thức cho Diệp Thu, anh không hiểu nổi tại sao trưởng khoa Bạch lại đối xử với Diệp Thu tốt như vậy, chẳng lẽ bọn họ có một chân?”

“Nói bậy gì đấy, trưởng khoa Bạch đẹp như vậy, sao có thể vừa mắt Diệp Thu.”

“Nói cũng đúng, trưởng khoa Bạch mỗi ngày đều lạnh mặt, dáng vẻ từ chối người ngoài ngàn dặm, nhìn cũng biết là một người tính lãnh đạm.”

“Vậy anh hỏi cha anh chưa, lần này suất lên chính thức dành cho ai?”

“Chuyện này cần hỏi sao, đương nhiên là cho em rồi! Chỉ tiếc tiểu tử Diệp Thu kia không chỉ không thể lên chính thức còn bị đội nón xanh, thảm thật.”

“Làm sao, anh đồng cảm với anh ta?” Trương Lỵ Lỵ hỏi.

“Đồng cảm cái rắm!” Quách Thiếu Thông cười nói: “Anh chỉ là hơi tiếc nuối cậu ta không thể nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của em khi ở dưới thân anh, nhắc tới thì tên tiểu tử kia đúng là ngu xuẩn, yêu đương với em hai năm lại không ngủ với em, không biết còn tưởng cậu ta đang luyện đồng tử công đấy.”

“Được rồi, bớt nói hai câu đi!”

“Anh nói cậu ta em đau lòng à? Cũng đúng, dù sao hai người cũng đã yêu đương hai năm.”

“Nói bậy gì đấy, một đứa con hoang, em đau lòng cho anh ta làm gì!” Trương Lỵ Lỵ khinh thường nói.

Diệp Thu ở ngoài cửa nghe thấy câu này hô hấp dồn dập, mặt căng đến đỏ bừng, trong mắt gần như muốn phun ra lửa.

Con hoang.

Mặc dù hai chữ này khó nghe nhưng nói không sai, hắn đúng là một đứa con hoang.

Chính là vì hắn là một đứa con hoang cho nên mẹ hắn mới bị trục xuất khỏi gia tộc.

Chuyện này là bí mật Diệp Thu khó mở miệng nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang