• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Quỳ xuống (3)

“Đương nhiên Diệp Thu sẽ không nói cho dì biết, anh ta sao chép hồ sơ bệnh án của bác sĩ Quách bị phát hiện, bây giờ đã bị chuyển xuống trạm y tế làm hộ lý rồi.”

Cái gì?

Sắc mặt Tiền Tĩnh Lan tái nhợt, là một người mẹ, điều bà lo lắng nhất chính là tiền đồ của Diệp Thu.

“Vậy Diệp Thu còn có thể lên chính thức nữa không?” Tiền Tĩnh Lan thấp thỏm hỏi.

“Ngay cả công việc cũng mất còn muốn lên chính thức? Nằm mơ đi!”  Quách Thiếu Thông ở bên cạnh cười nhạt: “Bà già này, bà sinh ra một đứa con trai ngoan thật đấy, sao chép hồ sơ bệnh án của tôi không nói, còn đánh tôi, nào có lý đó.”

“Cậu nói Diệp Thu đánh cậu? Không thể có chuyện như thế được.” Tiền Tĩnh Lan hoàn toàn không tin, nói: “Trước giờ Diệp Thu vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan hiền, từ xưa đến nay chưa từng đánh ai, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?''

“Hiểu lầm cái rắm.” Quách Thiếu Thông chỉ vào bên má trái sưng vù nói: “Bà già, bà mở mắt to ra mà xem, đây là con trai yêu quý của bà đánh đấy.”

Trương Lỵ Lỵ đứng bên cạnh nói: “Dì à, cháu có thể đứng ra làm chứng, đúng là do Diệp Thu đánh. Cha của Thiếu Thông đây là phó viện trưởng bệnh viện này, cho nên cả đời này Diệp Thu cũng không thể lên chính thức được đâu!”

Nháy mắt mặt Tiền Tĩnh Lan tái mét không còn chút máu, Diệp Thu là hy vọng lớn nhất của bà, nhưng bây giờ...

Không được! Tuyệt không thể để con trai mất việc!

Tiền Tĩnh Lan cúi người, trên mặt cố gắng nặn ra vẻ tươi cười nói với Quách Thiếu Thông: “Bác sĩ Quách, tất cả chuyện này đều là lỗi của Diệp Thu, sau khi nó về nhà, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó. Cậu đại nhân đại lượng, có thể nể mặt tôi mà cho Diệp Thu một cơ hội được không?”

“Nể mặt bà?” Quách Thiếu Thông nhổ nước bọt vào mặt Tiền Tĩnh Lan, mắng: “Bà là cái thá gì? Mặt mũi của bà rất đáng giá sao?”

“Bác sĩ Quách, mong ngài thông cảm, đều là Diệp Thu không hiểu chuyện, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu...”

Chát!

Không đợi Tiền Tĩnh Lan nói hết lời, Quách Thiếu Thông đã tát vào mặt bà, mắng: “Một kẻ thấp kém đáng để tôi thông cảm hay sao?”

Tiền Tĩnh Lan che mặt nhìn Trương Lỵ Lỵ bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ, nói: “Lỵ Lỵ, dù sao thì cháu và Diệp Thu cũng từng có mối quan hệ tốt đẹp, cháu giúp gì thuyết phục bác sĩ Quách đi!”

Trương Lỵ Lỵ lạnh nhạt nói: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với Diệp Thu rồi. Anh ta sống hay chết không liên quan gì đến tôi nữa.”

Tiền Tĩnh Lan khó tin nhìn Trương Lỵ Lỵ.

Lúc này, Quách Thiếu Thông âm trầm cười nói: “Bà già, bây giờ chỉ cần bà quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ cho Diệp Thu một cơ hội.”

“Bùm!”

Tiền Tĩnh Lan không chút do dự quỳ trên mặt đất, vì tương lai của con trai, tôn nghiêm cá nhân của bà không là gì cả.

Không ngờ rằng, Diệp Thu từ khu nội trú đi ra đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Vút….

Diệp Thu như một con ngựa hoang mất cương lao tới bóp cổ Quách Thiếu Thông.

“Mày dám ức hiếp mẹ tao, tự tìm đường chết.”

Diệp Thu hét lớn.

Tiền Tĩnh Lan là người thân nhất của hắn trên đời này, hắn nhất định sẽ không cho phép Tiền Tĩnh Lan bị người ta ức hiếp.

“Bụp!”            

Quách Thiếu Thông dùng sức đá mạnh vào bụng Diệp Thu nhưng cũng không đá văng Diệp Thu ra được, ngược lại, sức mạnh trên cánh tay của Diệp Thu cực kỳ lớn, khiến Quách Thiếu Thông không dùng được sức.

“Diệp Thu, có gan thì giết tao đi.” Quách Thiếu Thông tức giận nói.

“Mày tưởng tao không dám à?” Trên tay Diệp Thu dùng sức, nhất thời mặt Quách Thiếu Thông đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Trương Lỵ Lỵ vội vàng hét lên: “Diệp Thu, buông Thiếu Thông ra!”

“Cút ra!”

Diệp Thu không chút khách khí quát lên, lúc này ở trong mắt hắn, Trương Lỵ Lỵ và Quách Thiếu Thông là cá mè một lứa.

“Anh... anh...” Trương Lỵ Lỵ vừa tức vừa lo, vội nói với Tiền Tĩnh Lan: “Dì ơi, dì mau khuyên nhủ Diệp Thu đi, nếu Thiếu Thông xảy ra chuyện gì, Diệp Thu sẽ phải đền mạng.”

Lúc này Tiền Tĩnh Lan cũng sực tỉnh, đứng dậy nắm chặt cánh tay của Diệp Thu, nói: “Thu Nhi, mau buông bác sĩ Quách ra.”

“Mẹ, anh ta ức hiếp mẹ, con nhất định sẽ không tha cho anh ta.” Diệp Thu bướng bỉnh nói.

“Bác sĩ Quách không ức hiếp mẹ, là mẹ tự nguyện, con mau buông bác sĩ Quách ra đi.”

“Con không buông.”

Tiền Tĩnh Lan lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra, bà nói: “Thu Nhi, ngay cả lời mẹ nói con cũng không nghe sao?”

Diệp Thu quay lại, nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, trái tim run lên, không cam lòng mà buông tay ra.

“Khụ...” Quách Thiếu Thông ho khan một lúc mới chậm rãi hít thở lại như bình thường, hắn ta âm trầm nói: “Bà già, bà nhìn thấy rồi đúng không, giữa ban ngày ban mặt mà con bà lại muốn giết tôi, bà nói xem người như vậy có thể ở lại bệnh viện không?”

Trương Lỵ Lỵ cũng bất mãn trừng vào Diệp Thu, tức giận nói: “Diệp Thu, anh giỏi thật, Thiếu Thông là người anh có thể đắc tội được sao? Mau xin lỗi Thiếu Thông đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK