Chương 14: Quỳ xuống (1)
“Dạ vâng, thưa tổng giám đốc Lâm.” Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ dễ nghe.
Chưa đầy ba phút.
Lâm Tinh Trí nhận được thông tin, đọc kỹ, hơi cau mày: “Con ngoài dã thú? Bị cướp mất bạn gái? Còn sao chép bệnh án của người khác? Trên người tên nhóc này cũng có nhiều chuyện quá nhỉ!”
Cộc cộc...
Tiếng gõ cửa đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Tinh Trí, cô ngẩng đầu lên thì thấy một bác sĩ trẻ từ bên ngoài bước vào: “Anh là ai?”
“Chào cô Lâm, tôi là Quách Thiếu Thông, bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện này. Tôi nghe nói cô đang có ý định thuê Diệp Thu làm hộ lý?” Lúc nói chuyện, ánh mắt của Quách Thiếu Thông không ngừng liếc nhìn ngực của Lâm Tinh Trí.
“Anh muốn nói gì?” Lâm Tinh Trí lạnh nhạt hỏi.
“Tôi muốn nói với cô Lâm, cô không thể mời Diệp Thu làm hộ lý.”
“Tại sao?”
“Cô Lâm có chuyện không biết, Diệp Thu vốn là một bác sĩ thực tập khoa ngoại. Cậu ta làm việc không đàng hoàng, lười biếng vô trách nhiệm, lại còn sao chép bệnh án của tôi. Đối với một người vô trách nhiệm như vậy, cô nên kiên quyết từ chối thuê cậu ta, nếu không thì...”
Quách Thiếu Thông còn chưa nói xong, Diệp Thu đã quay trở lại.
“Sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy Quách Thiếu Thông, sắc mặt Diệp Thu trầm xuống.
“Tôi ở đâu cậu quản được sao?” Thái độ của Quách Thiếu Thông rất phách lối.
Lâm Tinh Trí cười nói:”Vừa rồi bác sĩ Quách nói với tôi rằng cậu làm việc không đàng hoàng, đi làm thì không chú tâm lại còn lười biếng, thậm chí còn sao chép bệnh án của anh ta, trong công việc cực kỳ vô trách nhiệm, bảo tôi đừng thuê cậu làm hộ lý.”
Diệp Thu tức giận nói: “Quách Thiếu Thông, tại sao anh cứ luôn nhắm vào tôi?”
“Bởi vì tôi không thích cậu, lý do này đã đủ chưa?” Quách Thiếu Thông lại nói với Lâm Tinh Trí: “Cô Lâm, xin hãy cân nhắc kỹ lời đề nghị của tôi.”
“Nếu tôi nhất quyết mời Diệp Thu làm hộ lý cho tôi thì sao?” Lâm Tinh Trí cười hỏi.
Quách Thiếu Thông sửng sốt một lúc rồi nói: “Cô Lâm, nếu cô nhất quyết thuê Diệp Thu, có chuyện gì bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Nếu tôi thực sự xảy ra vấn đề, bệnh viện của anh có chịu trách nhiệm nổi không?” Nụ cười trên mặt Lâm Tinh Trí đột nhiên biến mất, trên người tỏa ra một khí thế khổng lồ.
Lúc này, cô ấy giống như một nữ hoàng cao cao tại thượng.
Quách Thiếu Thông sửng sốt.
Loại khí thế này, từ trước tới nay hắn ta cũng chưa từng thấy trên người viện trưởng, trong lòng không khỏi suy đoán người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì?
“Diệp Thu.” Lâm Tinh Trí gọi.
Diệp Thu nhìn Lâm Tinh Trí.
Lâm Tinh Trí nói: “Hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một đạo lý làm người. Trên đời này, không phải cậu lùi một bước thì người khác cũng sẽ lùi một bước, đa số thời điểm cậu lùi một bước, người khác sẽ nghĩ rằng cậu dễ bắt nạt, sẽ được voi đòi tiên. Cái gọi là người hiền bị bắt nạt, ngựa tốt bị người cưỡi chính là đạo lý này. Cho nên, thời điểm cần cứng rắn thì phải cứng rắn, đặc biệt là đàn ông.”
Diệp Thu như có điều suy nghĩ.
“Cậu hiểu tôi nói gì không?” Lâm Tinh Trí tiếp tục hỏi.
“Tôi hiểu rồi.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa!”
Diệp Thu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Quách Thiếu Thông.
Ánh mắt của hắn khiến Quách Thiếu Thông cảm thấy khó chịu, hét lên: “Nhìn cái gì! Thằng con hoang nhà mày...”
Bốp!
Một cái tát bất ngờ giáng xuống mặt Quách Thiếu Thông.
Tiếng bạt tai vang vọng khắp phòng bệnh, má trái của Quách Thiếu Thông sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Mày, mày dám đánh tao?” Quách Thiếu Thông không tin vào những gì xảy ra trước mắt, trợn mắt nhìn Diệp Thu.
Từ trước tới nay, trong mắt hắn ta, Diệp Thu chỉ là một thằng oắt con vô dụng nhưng sao bây giờ...
“Tôi nhịn anh chứ không phải tôi sợ anh.” Diệp Thu lạnh lùng nói.
“Tao giết mày.” Quách Thiếu Thông giơ nắm đấm định ra tay.
“Anh dám động vào cậu ta thử xem.” Giọng nói lạnh như băng của Lâm Tinh Trí vang lên: “Nếu anh dám động vào Diệp Thu, tôi sẽ lấy mạng anh!”
Quách Thiếu Thông quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào của Lâm Tinh Trí, không có vẻ gì là đang nói đùa.
“Rốt cuộc cô là ai?” Quách Thiếu Thông trầm giọng hỏi.
“Tôi là người mà anh vĩnh viễn cũng không chọc nổi.” Lâm Tinh Trí trừng đôi mắt hạnh: “Cút!”
Cực kỳ ngang ngược!
Quách Thiếu Thông do dự một hồi lâu, không cam lòng thả lỏng nắm đấm, trước khi làm rõ thân phận của Lâm Tinh Trí, hắn ta không dám tùy tiện ra tay, lỡ như thật sự không chọc nổi thì sao.
“Diệp Thu, chuyện này tao sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, mày hãy cứ đợi đấy.” Quách Thiếu Thông buông lời cay nghiệt, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
“Cô Lâm, cảm ơn cô.” Diệp Thu cảm kích nói.
Vừa rồi Lâm Tinh Trí bảo vệ hắn, điều này khiến hắn vô cùng cảm động.
“Chuyện nhỏ mà thôi, không cần khách khí.” Lâm Tinh Trí cười hỏi: “Tát Quách Thiếu Thông có cảm giác gì?”