Chương 6: Cứu người (2)
Thế nhưng Diệp Thu biết rõ một khi mình ra tay chắc chắn sẽ bị bệnh viện khai trừ.
Bệnh viện Giang Châu là bệnh viện tốt nhất thành phố, một khi bị khai trừ, danh tiếng của Diệp Thu sẽ vô cùng tệ hại, những bệnh viện khác ai còn dám tuyển hắn?
“Đều do mình không quyền không thế, nếu không làm sao Quách Thiếu Thông dám lớn lối như vậy, nếu mình là…”
Bỗng nhiên, Diệp Thu nghĩ tới điều gì đó.
Hay là thử một chút nhỉ?
Suy nghĩ nhen nhóm trong lòng, Diệp Thu quát lên: “Quách Thiếu Thông, anh đổi trắng thay đen như vậy không sơ bị trời phạt hay sao?”
“Trời phạt gì chứ? Đến ông trời tao đây cũng chẳng sợ!”
Rầm…
Quách Thiếu Thông vừa nói xong, trong nháy mắt vỡ đầu.
Một tiếng “rầm” vang lên, Quách Thiếu Thông vỡ đầu chảy máu.
Hoá ra, chiếc đèn chùm trên trần nhà bất ngờ rơi xuống, hơn nữa không nghiêng lệch, chuẩn xác đập thẳng vào đầu hắn ta.
Cũng may cho Quách Thiếu Thông là thể tích của chiếc đèn chùm này không lớn, nếu không hắn ta không chỉ đơn giản là vỡ đầu chảy máu, rất có thể sẽ bị đè chết.
Quách Thiếu Thông ôm đầu quỳ rạp trên đất đau đớn kêu lên: “A…”
“Thiếu Thông, anh sao rồi?” Trương Lỵ Lỵ vội vàng hỏi.
“Em bị mù à, không thấy anh bị đèn đập trúng đầu hay sao?” Quách Thiếu Thông giận dữ gầm lên.
Trước mặt đám đông, bị mắng mỏ trước mặt nhiều người như vậy, Trương Lỵ Lỵ nhất thời cảm thấy uất ức không chịu được, nước mắt dâng đầy hốc mắt.
Thấy cảnh này, Diệp Thu cười nhạt: “Đáng đời!”
“Anh nói cái gì?” Trương Lỵ Lỵ trừng mắt, chỉ vào Diệp Thu quát lên:
“Có phải là anh làm hay không?”
“Con mắt nào của cô nhìn thấy là tôi làm?”
“Nếu không phải do anh, đang yên đang lành tại sao cái đèn chùm kia lại bất ngờ rơi xuống?''
“Tục ngữ có câu ngẩng đầu ba thước có thần linh, Quách Thiếu Thông đổi trắng thay đen, đây là ông trời trừng phạt anh ta!”
“Ông trời cái rắm! Bớt giả thần giả quỷ ở đây.” Nói xong, Quách Thiếu Thông gào lên với Trương Lỵ Lỵ: “Còn không mau đỡ anh lên.”
“À.” Trương Lỵ Lỵ vội vàng đỡ Quách Thiếu Thông dậy.
Không ngờ đúng lúc này, một y tá bưng khay thuốc đi qua bên cạnh, cũng không biết thế nào mà đột nhiên trượt chân một cái, cả người lảo đảo ngã về phía trước, hai chai cồn trong tay văng ra ngoài.
Choang...
Hai chai cồn tiếp xúc thân mật với đầu Quách Thiếu Thông.
Rào...
Chai thủy tinh vỡ vụn, tất cả cồn hắt hết lên đầu Quách Thiếu Thông.
Quách Thiếu Thông vừa rồi bị đèn chùm rơi trúng đầu, trên đầu có vết thương, giờ phút này lại bị cồn đổ trúng vết thương, loại đau đớn đó đúng là chết người.
“A, đau quá, đau quá...” Hai tay Quách Thiếu Thông ôm đầu, nằm lăn lộn trên mặt đất.
Trương Lỵ Lỵ cũng hoảng hồn, mắng y tá kia: “Cô bị làm sao vậy. Mắt để sau gáy à?”
“Xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi!”
“Nếu Thiếu Thông xảy ra mệnh hệ gì, tôi sẽ sống chết với cô.” Trương Lỵ Lỵ gào lên với y tá một câu sau đó vẫy tay với y tá ở quầy trực: “Hai cô mau đến đây giúp đỡ!”
Hai y tá vội vàng chạy tới.
“Chị Lỵ Lỵ, chị cần chúng tôi làm gì?” Một y tá hỏi.
“Làm gì? Cô mù à, không thấy Thiếu Thông bị thương hay sao. Mau cùng tôi đưa anh ấy vào trong băng bó xử lý vết thương!”
Hai y tá có vẻ không vui lắm, nhưng cũng không muốn làm trái ý Trương Lỵ Lỵ, dù sao trong bệnh viện, bác sĩ cũng có địa vị cao hơn y tá.
Ngay lập tức, Trương Lỵ Lỵ và hai y tá đỡ Quách Thiếu Thông vội vàng tiến vào thang máy.
Ai ngờ, cảnh tượng bi thảm lại xảy ra.
Quách Thiếu Thông bị cửa thang máy kẹp!
Vốn dĩ hắn ta được hai y tá đỡ, theo lý thuyết lẽ ra cửa thang máy sẽ không làm kẹp được hắn ta. Nhưng ngay khi tiến vào thang máy, hai y tá đã buông Quách Thiếu Thông ra, một trong hai y tá nói với Trương Lỵ Lỵ: “Chị Lỵ Lỵ, chúng tôi còn có việc, không thể rời khỏi vị trí, không thể đưa bác sĩ Quách lên.”
“Cút đi!”
Hai y tá vừa xoay người, Quách Thiếu Thông đã bị cửa thang máy kẹp lấy.
“A, đau…Đau quá...”
Quách Thiếu Thông kêu to.
Lần này kinh động không ít người, ngay cả bảo vệ cũng chạy tới, đang định mở cửa thang máy để giải cứu Quách Thiếu Thông thì đột nhiên...
Cúp điện.
Mọi người nói xem có trùng hợp hay không?
Lúc này Quách Thiếu Thông thật sự muốn chết, hôm nay dường như ông trời muốn gây khó dễ cho hắn ta, xui xẻo ập tới liên tục, trong lòng hắn ta không khỏi hoài nghi chẳng lẽ thực sự có trời phạt?
Làm sao hắn ta biết được tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ của Diệp Thu.
Diệp Thu đã bí mật vẽ một lá bùa xui xẻo theo phương pháp được ghi lại trong cuốn “Bách khoa toàn thư bùa Mao Sơn” trong đầu.
Thật không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
“Thật sảng khoái!”
Bực bội trong lòng bị cuốn đi, Diệp Thu sải bước ra khỏi bệnh viện.
...
Hồ Kính là nơi Diệp Thu chắc chắn phải đi qua nếu muốn về nhà.
Mỗi ngày vào lúc xế chiều bờ hồ đều rất náo nhiệt, các bà các cô nhảy quảng trường, các ông lão chơi cờ, đám trẻ vui đùa, còn có những người đam mê câu cá... đều sẽ tụ tập tại đây.