• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Phế cậu ta (2)

“Trưởng khoa Bạch, nếu tôi đi thì cô phải làm sao?”

“Đừng lo cho tôi, tôi tự có cách của mình.”

Trong lòng Diệp Thu rất cảm động.

Bạch Băng không chỉ giúp hắn mà còn sẵn sàng chịu trách nhiệm thay hắn, hắn thực sự không biết nên nói người phụ nữ này là tốt hay ngu ngốc.

Nhưng là một thằng đàn ông, làm sao hắn có thể để một cô gái gánh vác những chuyện này giúp hắn được.

“Trưởng khoa Bạch, cảm ơn ý tốt của cô. Người là tôi đánh, tôi không cần cô gánh chịu trách nhiệm giúp tôi.” Diệp Thu nói.

“Tôi làm như vậy là vì tốt cho anh thôi.” Bạch Băng vội nói: “Anh đánh Quách Thiếu Thông thành như vậy, phó viện trưởng Quách sẽ bỏ qua cho anh sao?”

“Nếu như truy cứu, anh sẽ phải ngồi tù.”

“Cha của Quách Thiếu Thông là phó viện trưởng, ở Giang Châu cũng được coi là nhân vật có mặt mũi, quan hệ rất rộng, nếu anh không đi thì sẽ không đi được nữa đâu.”

“Trưởng khoa Bạch, những gì cô nói tôi đều hiểu, nhưng tôi không sợ ông ta.”

Diệp Thu đã nghĩ rồi, cùng lắm là cá chết lưới rách, như lời Lâm Tinh Trí đã nói, kẻ đi chân trần không sợ đi giày, cho nên hắn không có gì phải lo lắng.

Bạch Băng tiếp tục khuyên nhủ Diệp Thu: “Anh đã bao giờ nghĩ đến mẹ anh chưa? Nếu anh vào tù, bà ấy phải làm sao? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để mẹ anh cô đơn một mình hay sao?”

“Trưởng khoa Bạch, cảm ơn cô.” Tiền Tĩnh Lan đúng lúc mở miệng nói: “Cảm ơn cô vì đã chiếu cố Diệp Thu, là mẹ thằng bé, tôi thật sự rất cảm kích cô, chỉ là nam tử hán đại trượng phu, việc người nào làm kẻ đó chịu, nếu nó không dám đứng ra chịu trách nhiệm, nó cũng không xứng làm con trai của tôi.”

“Nhưng mà dì, Diệp Thu còn trẻ như vậy, nếu ngồi tù sẽ hỏng cả đời.”

“Trưởng khoa Bạch, cô không cần lo lắng, Thu Nhi sẽ không ngồi tù. Mặc dù tôi không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn có thể bảo vệ Thu Nhi.”

Tiền Tĩnh Lan nói hùng hồn, trong giọng nói tràn đầy tự tin tuyệt đối.

Bạch Băng khó hiểu, Tiền Tĩnh Lan chỉ là một người phụ nữ bình thường, lấy đâu ra sự tin như vậy?

Cô cẩn thận quan sát Tiền Tĩnh Lan một lúc, chỉ cảm thấy càng nhìn càng quen thuộc, hơn nữa trong sự quen thuộc có một loại cảm giác rất thân thiết.

“Dì, trước kia chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?” Bạch Băng đột nhiên hỏi.

“Ừ, gặp qua một lần.” Tiền Tĩnh Lan cười nói: “Ngày đầu tiên Diệp Thu tới báo danh ở khoa ngoại là tôi dẫn nó tới, lúc ấy còn chào hỏi với trưởng khoa Bạch.”

Thì ra là như vậy, Bạch Băng đang muốn nói chuyện, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Là ai đánh con trai ta?”

Quay người lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ và vài nhân viên bảo vệ đang hùng hổ lao ra từ khu nội trú.

Người đàn ông trung niên này chính là cha của Quách Thiếu Thông, phó viện trưởng của bệnh viện Giang Châu, Quách Đại Nộ.

“Bác trai, bác đến thật đúng lúc, Thiếu Thông Bị thương.” Trương Lỵ Lỵ vội vàng nói.

Quách Đại Nộ chạy đến bên cạnh Quách Thiếu Tông, ngồi xuống, sốt sắng hỏi: “Thiếu Thông, con có làm sao không? Vết thương có nghiêm trọng không?”

“Ba, cứu con, con tàn phế rồi...”

Cái gì?

Quách Đại Nộ cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện tứ chi của Quách Thiếu Thông đều bị gãy, trên mặt lập tức xuất hiện sát khí, gầm lên: “Ai làm?”

“Là anh ta.” Trương Lỵ Lỵ chỉ vào Diệp Thu, nói với Quách Đại Nộ: “Bác trai, chính anh ta là người đã làm Thiếu Thông bị thương.”

“Hôm nay cho dù ông trời tới cũng không cứu được cậu.” Đôi mắt của Quách Đại Nộ thù hận trừng Diệp Thu, hét lên với mấy nhân viên bảo vệ: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, phế cậu ta cho tôi!”

Nhân viên bảo vệ nhanh chóng bao vây Diệp Thu, xắn tay áo, nhìn có vẻ như sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Bạch Băng sốt ruột kêu lên: “Phó viện trưởng Quách, Diệp Thu là người của khoa ngoại chúng tôi, ông có thể nể mặt tôi không?”

Quách Đại Nộ lạnh lùng nhìn Bạch Băng, nói: “Con trai tôi cũng là người trong khoa ngoại của cô, sao cô không bảo vệ nó?”

Bạch Băng nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

“Trưởng khoa Bạch, hôm nay tôi chỉ muốn bắt thằng nhãi này chịu trách nhiệm, hy vọng cô đừng ngăn cản, nếu không, đừng trách tôi không nể mặt.”

Quách Đại Nộ quát lên với mấy nhân viên bảo vệ kia: “Phế cậu ta cho tôi.”

“Đợi đã!” Bạch Băng vội nói: “Phó viện trưởng Quách, đây là bảo vệ của bệnh viện, không phải tay sai của ông, ông không có quyền ra lệnh cho họ đánh người.”

“Buồn cười! Tôi là phó viện trưởng, ngoài viện trưởng, ai tôi cũng có thể ra lệnh, kể cả cô!”

“Theo điều lệ quản lý của bệnh viện, lãnh đạo trong viện cũng không ai được phép lạm dụng chức quyền lợi.”

“Đừng nói với tôi những điều vô ích đó, bây giờ tôi chỉ muốn trả thù cho con trai tôi. Mấy người lên cho tôi!”

Thấy nhân viên bảo vệ chuẩn bị tấn công, tình thế cấp bách, Bạch Băng bước tới trước mặt Diệp Thu, lớn tiếng nói: “Tôi xem các người ai dám ra tay!”

Những nhân viên bảo vệ này đều biết Bạch Băng, nháy mắt không biết phải làm thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK