Chương 13: Là đàn ông nhất định phải cứng rắn
“Nhưng...”
“Ông nói xong chưa?” Người phụ nữ không nhịn được ngắt lời bác sĩ Vương, nói: “Ở đây không còn việc của ông, ra ngoài đi.”
“Cô Lâm, vậy tôi đi trước, nếu có việc gì cô cứ gọi cho tôi.”
Trước khi rời khỏi phòng bệnh, bác sĩ Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Thu.
Đến bên ngoài hành lang, mấy thực tập sinh rất tức giận.
“Thầy, Diệp Thu rõ ràng là lừa người, loại cặn bã như vậy nên bị đuổi ra khỏi bệnh viện.”
“Đúng vậy, con sâu làm rầu nồi canh, nếu như Diệp Thu ở lại bệnh viện, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn tai họa đến bệnh viện của chúng ta.”
“Thầy là bác sĩ phụ trách của cô Lâm, lỡ như cô Lâm xảy ra chuyện gì, thầy sẽ là người chịu phải trách nhiệm.”
“Im miệng!” Bác sĩ Vương quát một tiếng, trầm mặt hỏi:”Biết Quách thiếu ở đâu không?”
“Lúc em đến phòng bệnh thấy Quách thiếu đang đi đến trạm y tế.” Một thực tập sinh nói.
“Tôi biết rồi, các em trở về làm việc trước đi!”
Nhìn thấy sức mặt khó coi của bác sĩ Vương, mấy thực tập sinh không dám nói lời nào, vội vàng rời đi.
Bác sĩ Vương đứng đó một lúc rồi đi đến trạm y tế.
...
Trong phòng bệnh.
Người phụ nữ chống cằm, dùng một đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm vào Diệp Thu.
Diệp Thu cảm thấy cả người đều mất tự nhiên.
“Tôi đang nghĩ cậu giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi nên cảm ơn cậu như thế nào cho phải đây. Hay là tôi lấy thân báo đáp nhé?” Người phụ nữ chớp chớp đôi mắt to, hàng mi rung rinh, vô cùng xinh đẹp.
Diệp Thu đỏ mặt, vội vàng nói: “Cô Lâm, cô đừng như vậy.”
“Vậy cậu muốn tôi thế nào? Hay là cho cậu nhìn thêm một lát nhé?” Nói xong, người phụ nữ nhanh chóng cúi người, một mảnh trắng nõn nhanh chóng xuất hiện trước mắt Diệp Thu.
Diệp Thu vội vàng nhìn đi chỗ khác, chỉ cảm thấy tim mình đập dồn dập.
Người phụ nữ này đúng là yêu tinh giày vò người ta mà.
“Không phải chứ, dễ xấu hổ như vậy, chẳng lẽ trước kia cậu chưa từng nhìn của bạn gái sao?” Người phụ nữ tò mò hỏi.
“Chưa từng nhìn.”
Người phụ nữ ngạc nhiên: “Chưa nhìn thấy của bạn gái, vậy thì ít nhất cũng từng nhìn thấy của bệnh nhân nữ rồi chứ?”
“Tôi cũng chưa từng nhìn thấy.” Diệp Thu nghiêm túc nói: “Tôi là người hành y, có đạo đức nghề nghiệp.”
“Thật sao, vậy tại sao cậu lại muốn nhìn tôi?” Người phụ nữ cười híp mắt hỏi.
Diệp Thu nhất thời không nói nên lời, thầm nghĩ, còn không phải cô cố ý cho tôi xem sao.
Cô ấy lại nói: “Cậu không nhìn họ mà nhìn tôi, có phải vì tôi đẹp hơn họ không?”
Mặt Diệp Thu càng đỏ hơn.
Hắn thừa nhận, người phụ nữ này quả thực là người quyến rũ nhất trong tất cả những người phụ nữ mà hắn từng gặp, tùy ý liếc mắt một cái cũng có thể khiến lòng người rạo rực, sợ rằng chỉ cần là đàn ông bình thường đều không có cách nào cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ấy.
“Được rồi, tôi không trêu anh nữa.” Người phụ nữ thu lại vẻ trêu chọc trên mặt, nói: “Diệp Thu, chúng ta chính thức làm quen với nhau đi. Tôi tên là Lâm Tinh Trí.”
Tinh Trí?
Diệp Thu liếc nhìn người phụ nữ, đúng là “tinh xảo đẹp đẽ”, nhưng...
Haizz!
Diệp Thu thở dài.
“Cậu thở dài cái gì? Là cảm thấy tên tôi nghe không hay à?” Người phụ nữ nghi hoặc hỏi.
“Tôi cảm thấy nên gọi cô là Lâm Yêu Tinh thì thích hợp hơn.”
Diệp Thu nói xong lập tức hối hận, thật sự là cái miệng hại cái thân, lỡ như cô ấy tức giận không cho mình làm hộ lý nữa thì biết làm sao?
Nhưng người phụ nữ không hề tức giận mà còn cười nói: “Cậu đúng là thông minh, người khác đều gọi tôi là Lâm Yêu Tinh.”
“Thật sao?” Diệp Thu nói: “Thực ra gọi cô là Yêu Tinh cũng không đúng lắm.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cô còn đẹp hơn cả yêu tinh.”
Người phụ nữ cười “ha ha” quyến rũ, hứng thú nhìn Diệp Thu hỏi: “Cậu muốn tôi giúp gì, cứ nói thẳng đi!”
Diệp Thu hơi xấu hổ, không ngờ rằng cô ấy lại nhìn thấu mánh khóe nhỏ của mình, nói: “Cô Lâm, tôi muốn làm hộ lý của cô.”
“Chỉ thế thôi?” Lâm Tinh Trí hơi kinh ngạc.
“Ừ.” Diệp Thu nặng nề gật đầu, nói:”Tôi vốn là bác sĩ thực tập ở khoa ngoại, nhưng bị hãm hại chuyển đến trạm y tế, nếu không thể làm hộ lý của cô thì tôi cũng không còn việc gì để làm nữa.”
Lâm Tinh Trí cảm thấy kỳ lạ nói: “Với năng lực của cậu, cho dù mất công việc này cũng không thành vấn đề.”
“Tôi thích nghề này, tôi muốn trở thành một bác sĩ vĩ đại.” Diệp Thu nói một cách trịnh trọng.
Lâm Tinh Trí nghiêm túc nhìn Diệp Thu, trong mắt hiện lên sự tán thưởng, cười nói: “Tôi rất thích những người đàn ông có hoài bão. Từ giờ trở đi, cậu sẽ làm hộ lý của tôi! Có cần ký hợp đồng không?”
“Bây giờ tôi đi lấy hợp đồng ngay.” Diệp Thu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Anh chàng này thật thú vị.” Lâm Tinh Trí cười, móc di động ra gọi cho trợ lý, nói với giọng ra lệnh: “Tiểu Khiết, bệnh viện Giang Châu có một hộ lý tên là Diệp Thu, cô hãy đi điều tra, ba phút sau tôi muốn biết mọi thứ về cậu ta.”