Chương 18: Phế cậu ta (1)
Quách Thiếu Thông trong miệng kêu đau, vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng tay chân đều đã gãy, căn bản cả người không còn chút sức lực nào.
“Ầm!”
Diệp Thu lại giẫm một chân lên mặt Quách Thiếu Thông, lạnh lùng nói: “Quách Thiếu Thông, còn không xin lỗi?”
“Đủ rồi Diệp Thu!” Trương Lỵ Lỵ giật mình tỉnh dậy trong biến cố, tức giận nói: “Anh gây ra tai họa tày trời rồi, chờ ngồi tù đi!”
“Làm người khác bị thương sẽ phải ngồi tù, vậy người chết thì sao?”
Trên mặt Diệp Thu lộ ra sát khí, chậm rãi nhấc chân ra khỏi mặt Quách Thiếu Thông, cuối cùng dừng lại ở cổ họng hắn ta.
Sau đó, đột nhiên đạp xuống.
“Dừng tay!''
Ngay khi chân phải Diệp Thu chuẩn bị đạp xuống, đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Diệp Thu vội vàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Bạch Băng ở cách đó không xa đang bước nhanh tới, vẻ mặt lạnh như băng.
Không hiểu vì sao, trong lòng Diệp Thu lại cảm thấy hơi hoảng sợ. Loại cảm giác này giống như học sinh tiểu học phạm lỗi bị giáo viên bắt quả tang tại chỗ vậy.
Nhìn thấy Bạch Băng, Quách Thiếu Thông như thấy cọng rơm cứu mạng, liều mạng hét lên: “Trưởng khoa Bạch cứu tôi với, Diệp Thu muốn giết tôi, cô mau cứu tôi...”
Trương Lỵ Lỵ nhân cơ hội xen vào: “Trưởng khoa Bạch, Diệp Thu điên rồi, anh ta muốn giết người, cô mau ngăn anh ta lại.”
“Buông bác sĩ Quách ra!” Bạch Băng lạnh lùng nhìn Diệp Thu nói.
“Trưởng khoa Bạch, cô nghe tôi nói...”
“Thả anh ta ra!” Bạch Băng không đợi Diệp Thu giải thích đã lập tức ra lệnh.
Nào ngờ giọng điệu của cô đã khiến Diệp Thu vô cùng bất mãn: “Bây giờ cô không còn là cấp trên của tôi nữa, cô dựa vào đâu mà bắt tôi thả người.”
Bạch Băng vừa giận vừa lo, hét lên: “Chẳng lẽ anh không muốn làm ở bệnh viện nữa sao?”
“Chuyện sao chép hồ sơ bệnh án là Quách Thiếu Thông và Trương Lỵ Lỵ hợp sức hãm hại tôi, mấy người không điều tra rõ ràng đã chuyển tôi tới trạm y tế, bệnh viện như vậy, không ở lại cũng chẳng sao!”
Diệp Thu nghĩ kỹ rồi, cho dù không thể trở thành bác sĩ, dựa vào bản lĩnh của mình cũng sẽ không chết đói.
Bạch Băng kìm nén cơn giận, khuyên nhủ: “Diệp Thu, mặc dù bây giờ tôi không còn là cấp trên của anh nhưng tôi cũng coi như giáo viên của anh. Dù sao tôi cũng đã hướng dẫn anh trong thời gian anh thử việc.”
“Nếu như anh còn nhận tôi là giáo viên thì hãy nghe lời tôi nói, thả bác sĩ Quách ra đi.”
“Anh học y nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới thi được bằng bác sĩ, chẳng lẽ vứt bỏ dễ dàng như vậy sao?”
“Anh làm như vậy không phụ lòng mẹ anh sao?”
Câu nói cuối cùng của Bạch Băng như chiếc búa nặng nề giáng mạnh vào trái tim của Diệp Thu, hắn ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy trên mặt Tiền Tĩnh Lan đầy nước mắt.
Trong thoáng chốc, trong lòng Diệp Thu vô cùng áy náy.
“Mẹ!”
“Thu Nhi, thả bác sĩ Quách ra đi con!”
“Nhưng mà…”
“Mẹ biết cậu ta là một tên khốn kiếp, con đánh cậu ta là đúng, nhưng nếu phải đền mạng vì tên khốn kiếp như vậy thì không đáng.”
Lời nói của Tiền Tĩnh Lan giống như một hồi chuông cảnh tỉnh khiến Diệp Thu lập tức bình tĩnh lại.
Đúng vậy, đền mạng vì một tên khốn kiếp như Quách Thiếu Thông thực sự không đáng.
“Quách Thiếu Tông, mày nghe kỹ cho tao, hôm nay tao tạm tha cho mày một mạng, nếu sau này mày còn dám ức hiếp mẹ tao, tao nhất định sẽ giết mày!” Diệp Thu nhấc chân, đỡ Tiền Tĩnh Lan nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
“Đứng lại!” Trương Lỵ Lỵ chặn trước mặt Diệp Thu, nói: “Anh đánh Thiếu Thông ra nông nỗi này còn muốn rời đi sao?”
“Chó ngoan không cản đường, tránh ra!” Vẻ mặt Diệp Thu bất thiện.
“Tôi đã gọi điện cho phó viện trưởng Quách rồi. Trước khi ông ấy đến, các người không ai được phép rời khỏi đây.”
“Trương Lỵ Lỵ, cô là đang tìm cái chết đấy à?”
“Diệp Thu, chuyện đã đến nước này, tôi khuyên anh nên biết điều hơn một chút, Thiếu Thông đã bị anh phế hết tứ chi, nếu chúng tôi kiện anh, nửa đời sau anh sẽ phải trải qua trong tù.”
Nghe những lời Trương Lỵ Lỵ nói, Bạch Băng mới chú ý tới tay chân của Quách Thiếu Công đã đầy máu.
Xong rồi.
Gây ra họa lớn rồi!
Bạch Băng vội vàng nói: “Diệp Thu, anh mau dẫn dì lập tức rời đi, đi càng xa càng tốt.”
“Trưởng khoa Bạch, cô có ý gì?” Trương Lỵ Lỵ bất mãn trợn mắt nhìn Bạch Băng, nói: “Diệp Thu ầm ĩ đánh người, đánh Thiếu Thông bị thương nặng. Nếu anh ta bỏ đi, ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Cô sẽ đứng ra chịu trách nhiệm à?”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
“Cô?” Trương Lỵ Lỵ kinh ngạc nhìn Bạch Băng.
Bạch Băng nói: “Hôm qua lúc ở bộ y tế tôi đã nói nếu Diệp Thu tiếp tục phạm sai lầm, tôi sẽ chịu trách nhiệm thay anh ấy.”
“Các người có mối quan hệ gì? Tại sao cô lại phải chịu trách nhiệm cho anh ta?” Trong lòng Trương Lỵ Lỵ cảm thấy hơi khó chịu, thầm nghĩ chẳng lẽ Diệp Thu và Bạch Băng thực sự đang có quan hệ mập mờ với nhau?
“Tôi và Diệp Thu có quan hệ gì không đến lượt cô quan tâm. Diệp Thu dẫn dì đi đi.” Bạch Băng hét lên.