Chương 3: Nữ trưởng khoa xinh đẹp (2)
Diệp Thu nhớ rõ Quách Thiếu Thông đã đạp gãy ngón tay hắn, khiến hắn quá đau đớn đến độ hôn mê bất tỉnh. Vậy mà bây giờ không những ngón tay hồi phục như cũ mà da thịt thậm chí còn tốt hơn trước.
Vậy là thế nào?
Đột nhiên, Diệp Thu nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Chẳng lẽ, mọi việc trong giấc mơ ấy đều là thật?
Diệp Thu nhắm mắt.
Giây tiếp theo, nét mặt hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Bởi vì trong đầu hắn lúc này có rất nhiều kiến thức kỳ lạ, y thuật võ công, phương pháp tu luyện, kỳ môn độn giáp, phong thủy huyền học….
Hơn nữa còn có một quyển ''Bách khoa toàn thư bùa Mao Sơn!”
Bên trong ghi lại các phương pháp sử dụng các loại bùa chú Mao Sơn, chẳng hạn như bùa xui xẻo, chú thần hành, bùa trừ tà, mở thiên nhãn...
Tổng cộng có một trăm lẻ tám loại!
“Trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Diệp Thu hơi bối rối.
“Bíp…bíp… “
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
Diệp Thu lấy điện thoại ra nhìn, chỉ thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Bạch Băng”, vội vàng nhấn nút trả lời, cung kính đáp:
“Trưởng khoa Bạch, cô tìm tôi?”
“Lập tức quay về, tôi đợi anh ở phòng làm việc.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của một người phụ nữ, êm tai dễ nghe.
Diệp Thu hỏi:
“Trưởng khoa Bạch, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện do chính anh gây ra, anh còn có gan hỏi tôi sao?”
Cạch!
Điện thoại bỗng nhiên cúp máy.
Trong lòng Diệp Thu trầm xuống, từ giọng điệu của Bạch Băng, hắn nghe ra một dự cảm không lành.
“Chuyện mình làm? Mình đã làm gì cơ chứ?” Diệp Thu lẩm bẩm một câu rồi vội vàng chạy tới bệnh viện.
...
Bạch Băng người cũng như tên, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, ngũ quan xinh xắn mang theo khí thế quý phái bẩm sinh, ấy vậy mà hằng ngày cô đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, tạo cho người đối diện cảm giác khó gần như cách xa nghìn dặm. Vì vậy, các đồng nghiệp trong bệnh viện đều lén gọi cô là nữ thần băng giá.
Phụ nữ đẹp chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Người theo đuổi Bạch Băng rất đông nhưng chưa có một ai thành công.
Có vẻ như phụ nữ sinh ra đã mang dòng máu kiêu ngạo trong người, chỉ là Bạch Băng kiêu ngạo hơn những cô gái khác mà thôi.
Đương nhiên, cô có vốn liếng để kiêu ngạo.
Tuy còn trẻ nhưng y thuật của Bạch Băng siêu phàm, hai mươi ba tuổi đã nhận bằng tiến sĩ của đại học y hoàng gia Anh.
Hai mươi tư tuổi, cô nổi tiếng khắp Giang Châu.
Hai mươi lăm tuổi, cô được đề bạt đặc biệt, trở thành trưởng khoa ngoại trẻ tuổi nhất trong lịch sử bệnh viện Giang Châu.
Có thể nói, trong toàn bộ ngành y tế Giang Châu, danh tiếng của Bạch Băng không ai là không biết, chưa có ai chưa từng nghe nói đến.
Nhưng điều khiến Diệp Thu thấy kỳ lạ là sau khi hắn vào bệnh viện đã từng nghe ngóng được rất nhiều tin tức từ các đồng nghiệp, nói rằng có rất nhiều bệnh viện hàng đầu ở thủ đô và Tô Hàng nhiều lần trả lương cao để mời cô về làm việc nhưng đều bị Bạch Băng từ chối.
Còn lý do từ chối là gì thì Bạch Băng không nói, người ngoài cũng không ai biết được.
Nói tóm lại, đây vẫn là một điều bí ẩn.
Diệp Thu vội vàng tới bệnh viện, vừa đi vào đại sảnh đã nhìn thấy mấy y tá nhỏ ở quầy trực chỉ chỉ chỏ chỏ mình, trên mặt không hề che giấu vẻ ghét bỏ.
Dự cảm không lành trong lòng Diệp Thu ngày một tăng lên.
Vẻ mặt của những y tá kia đã nói rõ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn có vẻ liên quan đến mình.
Nhưng hắn đã làm gì sai cơ chứ?
Diệp Thu không kịp suy nghĩ nhiều, đi thẳng tới phòng làm việc của trưởng khoa ngoại, giơ tay gõ cửa.
Cốc cốc…
“Mời vào!”Một giọng nói lạnh như băng từ bên trong truyền đến.
Diệp Thu hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Bạch Băng đang lật xem hồ sơ bệnh án.
“Trưởng khoa Bạch, ngài tìm tôi?” Diệp Thu nhẹ giọng hỏi.
Bạch Băng cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hồ sơ bệnh án trong tay.
Trong lòng Diệp Thu “lộp bộp” một tiếng, cảm giác bất an càng mãnh liệt.
Hắn đã làm việc dưới trướng Bạch Băng được một thời gian, đại khái cũng hiểu rõ tính cách Bạch Băng, nếu cô không trả lời tức là cô đang rất tức giận.
“Chẳng lẽ mình thực sự đã gây ra lỗi lầm gì? Nếu không sao trưởng khoa Bạch lại giận dữ như vậy?”
Diệp Thu tự hỏi trong lòng, nhưng sau khi cẩn thận suy xét lại một lần, hình như mình chẳng làm sai chuyện gì.
Bạch Băng vẫn im lặng, Diệp Thu không dám nói lời nào, hắn đứng trước bàn làm việc, len lén liếc mắt nhìn cô.
Hôm nay Bạch Băng mặc một bộ âu phục công sở màu trắng tôn lên dáng người cao gầy một cách hoàn hảo. Theo hơi thở của cô, bộ ngực tuyệt trần đó phập phồng, dường như chỉ trực chờ nhảy ra khỏi chiếc áo sơ mi bất cứ lúc nào.
Mái tóc đen dài được vén ra sau, để lộ gương mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp.
Trưởng thành! Lạnh lùng!