Chương 17: Muốn đứng vững phải tàn nhẫn
“Xin lỗi cái rắm.” Diệp Thu trợn mắt nhìn Trương Lỵ Lỵ, lạnh lùng nói: “Mẹ tôi đối xử với cô thế nào trong lòng cô hiểu rõ, hôm nay cô lại cùng Quách Thiếu Thông ức hiếp mẹ tôi, cô có còn là con người không?”
“Tôi cũng không ức hiếp dì ấy, không tin anh cứ hỏi.”
Tiền Tĩnh Lan ở bên cạnh hòa giải: “Thu Nhi, Lỵ Lỵ không ức hiếp mẹ, là mẹ tự nguyện.”
“Mẹ...”
“Diệp Thu, mày nghe thấy chưa? Tao không có ức hiếp mẹ của mày, chính là bà ta muốn quỳ.” Quách Thiếu Thông nói: “Mày dám đánh tao, tao không bỏ qua đâu.”
Diệp Thu đang định nói thì đã bị Tiền Tĩnh Lan kéo lại phía sau: “Xin lỗi bác sĩ Quách!”
“Diệp Thu vừa rồi không hiểu tình hình, còn tưởng nhầm là tôi phải chịu uất ức cho nên mới bị kích động, xin cậu rộng lượng bỏ qua cho nó.”
“Số tiền ít ỏi này là chút tấm lòng của tôi, coi như trả phí tổn thất tinh thần cho bác sĩ Quách.”
Tiền Tĩnh Lan lấy từ trong túi ra một nghìn nhân dân tệ, cúi người hèn mọn đưa tới trước mặt Quách Thiếu Thông.
“Chát!”
Quách Thiếu Thông tát vào mặt Tiền Tĩnh Lan.
“Bác sĩ Quách, cậu...”
“Chát!”
Lại một cái tát giòn giã vang lên.
“Chỉ có tí tiền này? Đuổi ăn mày à?”
Quách Thiếu Thông vênh váo kiêu ngạo, phách lối nói: “Tôi nói cho bà biết, bà già, cho dù bà có đưa tôi một triệu, tôi cũng không bỏ qua cho con trai bà đâu.”
“Mày dám đánh mẹ tao, tao thấy mày chán sống rồi.” Diệp Thu nắm chặt nắm đấm, gương mặt đầy tức giận muốn xông lên liều mạng với Quách Thiếu Thông.
“Thu Nhi, đừng gây chuyện nữa.” Tiền Tĩnh Lan nắm chặt tay Diệp Thu kéo lại.
“Mẹ, tên khốn này ức hiếp người quá đáng, dám ức hiếp mẹ trước mặt con, hôm nay con không...”
“Im miệng.” Tiền Tĩnh Lan nghiêm khắc nhìn Diệp Thu, sau đó nở nụ cười nói với Quách Thiếu Công: “Bác sĩ Quách, thực sự xin lỗi, tôi trở về sẽ khuyên nhủ Diệp Thu, hôm khác sẽ dẫn nó đến nhà xin lỗi cậu.”
Tiền Tĩnh Lan chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy, nhưng vì tương lai của Diệp Thu, chuyện gì bà cũng nhịn được.
Đề phòng Diệp Thu lại kích động, bà dùng sức kéo Diệp Thu, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không ngờ ngay khi hai mẹ con vừa quay đi, Quách Thiếu Thông nhặt một viên gạch từ bồn hoa bên cạnh, thừa lúc không ai để ý, đập thẳng vào lưng Diệp Thu.
Chỉ nghe một tiếng “rắc”, viên gạch vỡ làm đôi.
Quách Thiếu Thông sửng sốt trợn mắt há miệng, thầm nghĩ chẳng lẽ cái tên này luyện thân thể kim cang bất hoại sao, sao hắn lại không bị gì?
Mà trong lòng Diệp Thu tràn đầy tức giận, Quách Thiếu Thông ra tay tàn nhẫn như vậy, nếu vừa rồi cục gạch đánh vào sau gáy hắn thì chưa biết chừng hắn đã chết rồi.
Cũng trong nháy mắt này, những gì Lâm Tinh Trí nói nhanh chóng vang lên trong đầu hắn.
“Hãy nhớ lời chị nói, đàn ông muốn đứng vững thì phải tàn nhẫn.”
Phịch!
Diệp Thu quay lại, tóm lấy cổ Quách Thiếu Thông với tốc độ không thể tin được, sau đó nhân lúc người kia còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên quật Quách Thiếu Thông ngã xuống đất.
“Ầm!”
Quách Thiếu Thông đập đầu xuống nền xi măng, ngay lập tức đầu chảy đầy máu.
Cảnh tượng này dọa Trương Lỵ Lỵ đến choáng váng.
Quách Thiếu Thông cao một mét chín, người nặng hai trăm cân*, nhưng Diệp Thu không tốn nhiều sức đã nâng Quách Thiếu Thông lên một cách dễ dàng như thể nhấc một con gà.
(*một cân Trung Quốc = 1/2 kg, Quách Thiếu Thông nặng 100kg)
Sao sức lực của hắn lại lớn như vậy?
Trên mặt Trương Lỵ Lỵ đầy vẻ khiếp sợ, còn chưa kịp ngăn cản đã nghe tiếng Diệp Thu nói với Quách Thiếu Thông: “Chị Lâm nói đúng, ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị người bắt nạt. Tao càng nhượng bộ, mày lại càng lấn tới. Tao nhớ lúc nãy mày dùng tay này đánh mẹ tao đúng không?”
Diệp Thu nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của Quách Thiếu Thông.
“Mày muốn làm gì?” Quách Thiếu Thông tức giận hét lên: “Dám đụng đến tao, mày muốn chết phải không?”
Diệp Thu giẫm mạnh lên bàn tay Quách Thiếu Thông.
Động tác mạnh mẽ.
Dứt khoát quả quyết…
“Rắc rắc!”
Một tiếng xương gãy vang lên, toàn bộ xương ngón tay phải của Quách Thiếu Thông đều bị gãy nát, trong nháy mắt máu thịt lẫn lộn.
“A...” Quách Thiếu Thông đau đến mức kêu lên thảm thiết.
“Mày ức hiếp tao, hãm hại tao, xỉ vả tao, loại trừ tao, thậm chí cướp đi Trương Lỵ Lỵ, tao đều có thể nhịn được nhưng mày ức hiếp mẹ tao, tao không thể nhịn.”
Diệp Thu nắm tóc Quách Thiếu Thông, nhấc Quách Thiếu Thông lên, sau đó đá một cú vào đầu gối hắn ta.
Bịch!
Quách Thiếu Thông quỳ trên mặt đất.
“Xin lỗi mẹ tao.” Diệp Thu lạnh giọng nói.
“Đừng hòng...”
Chát!
Diệp Thu tát vào mặt Quách Thiếu Thông: “Nói xin lỗi ngay.”
“Mày muốn tao xin lỗi bà già đó hả? Nằm mơ đi! Có chết tao cũng sẽ không xin lỗi” Quách Thiếu Thông cứng đầu nói.
“Nếu đã thế thì tao sẽ cho mày tàn phế luôn.”
Diệp Thu nhanh chóng tung hai nắm đấm đánh gãy tay của Quách Thiếu Thông, sau đó lại nhanh như chớp đá hai cước vào đầu gối hắn ta.
Rắc rắc!
Rắc rắc!
Hai tiếng giòn giã vang lên, xương đầu gối vỡ vụn.
“A...”