Diệp Thu đang đi dọc theo bờ hồ thì nghe thấy tiếng la thất thanh:
“Nguy rồi, có người rơi xuống hồ!”
Diệp Thu vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đang chới với giữa hồ, nguy hiểm cận kề.
Mấy ông chú bà thím trên bờ đã cuống hết cả lên.
“Đây là con cái nhà ai, cha mẹ đâu rồi?”
“Mau gọi 120!”
“Không kịp đâu, đứa bé chết chắc rồi!”
“...”
Tình hình lúc này vô cùng nguy cấp.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Thu không chút do dự nhảy xuống hồ.
Dáng người hắn mạnh khỏe, bơi nhanh như một con cá chuồn, nhanh chóng lại gần bên cạnh đứa bé, vòng tay qua eo cậu bé sau đó bơi vào bờ.
Sau khi Diệp Thu ôm cậu bé lên bờ, mọi người mới rối rít vây quanh.
Cậu bé bị sặc nước, đã hôn mê, môi hơi tím tái, trông như sắp chết.
“Đứa trẻ này sắp xong đời rồi, phải lập tức đưa vào bệnh viện cấp cứu!” Bên cạnh có người nói.
Diệp Thu không nói gì mà nhanh chóng đỡ cậu bé dậy, dùng tay phải vỗ vào ngực cậu bé hai cái. “Khụ khụ…” Miệng cậu bé bắt đầu phun nước ra ngoài.
Khoảng chừng nửa phút sau, cậu bé dần dần mở mắt ra.
“Tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi!”
Thấy cậu bé được cứu, những người vây xem cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chú, cảm ơn chú.” Cậu bé nói với Diệp Thu bằng chất giọng non nớt.
Diệp Thu cười hỏi: “Người nhà cháu đâu?”
“Không biết ông nội và chú Triệu đi đâu rồi.” Cậu bé vừa dứt lời, một ông lão và một người đàn ông trung niên chạy tới.
“Tiểu Hổ, cháu không sao chứ?” Ông lão ôm cậu bé vào lòng, lo lắng hỏi.
“Cháu không sao, ông nội. Vừa rồi cháu trượt chân rơi xuống hồ, chú này đã cứu cháu.” Cậu bé chỉ vào Diệp Thu.
Ông lão vội vàng nói với Diệp Thu: “Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu.”
“Ông à, không phải cháu trách ông, nhưng ông đã lớn tuổi rồi, sao lại bất cẩn như thế? Lỡ như cháu bé xảy ra chuyện gì, người trong nhà oán trách ông không nói, chính ông cũng sẽ cảm thấy áy náy cả đời.” Diệp Thu nghiêm mặt trách cứ ông lão.
Ông lão còn chưa lên tiếng thì người đàn ông trung niên phía sau đã lên tiếng: “Tên nhóc, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không? Tôi nói cho cậu biết...”
“Triệu Vân!” Ông lão quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ông lão cười với Diệp Thu: “Chàng trai trẻ, sau này ta nhất định sẽ chú ý, hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”
“Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách khí.”
Đến lúc này, Diệp Thu mới nhìn kỹ ông lão.
Ông lão mặc một bộ đồ nhà Đường, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, ngón tay cái bên tay trái đeo một nhẫn bằng ngọc màu đen, khí chất phi phàm.
Về phần người đàn ông trung niên bên cạnh ông lão, gương mặt kiên nghị nghị, ánh mắt dữ tợn, nhìn không giống người bình thường.
“Chàng trai trẻ, cậu tên là gì?” Ông lão ôn tồn hỏi.
“Diệp Thu.” Diệp Thu trả lời.
“Nhìn dáng vẻ thì chắc là cậu đi làm rồi nhỉ?”
“Thì sao, ngài điều tra hộ khẩu đấy à?” Diệp Thu cười nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi, tạm biệt.”
Nói xong xoay người rời đi.
“Xin dừng bước.” Ông lão vội vàng lên tiếng, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Diệp Thu.
“Ngài có ý gì?” Diệp Thu cau mày.
Ông lão cười nói: “Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu đã cứu cháu trai của tôi, trong thẻ có năm trăm nghìn*, mong cậu đừng chê ít, cầm lấy đi!”
(*khoảng 1 tỷ 7 trăm triệu tiền Việt)
Diệp Thu hơi ngạc nhiên, ông lão vừa ra tay là năm trăm nghìn, có thể thấy giá trị con người không tầm thường, có điều hắn cũng không động lòng.
“Tôi không cứu người vì tiền.” Diệp Thu nói xong, đột nhiên tiến lên một bước.
Nhìn thấy hắn tiến lại gần, trong lòng người đàn ông trung niên cười khẩy, còn nói không phải vì tiền...
Nhưng Diệp Thu cũng không đưa tay ra cầm lấy thẻ ngân hàng trong tay ông lão mà không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt ông ấy, nửa phút sau, Diệp Thu mới hỏi ông lão: “Có phải ngài bị bệnh không?”
“Tôi không bị bệnh! Mấy ngày trước tôi vừa mới đi kiểm tra sức khỏe, thân thể vẫn rất khỏe mạnh.” Ông lão cười nói.
“Kỳ lạ thật.” Diệp Thu cau mày.
“Có gì kỳ lạ?” Ông lão hỏi.
“Tôi cảm thấy trên người ngài có bệnh, hơn nữa hình như còn khá nghiêm trọng, chỉ là tạm thời không nói ra được.” Diệp Thu xin lỗi: “Có lẽ là cảm giác của tôi không đúng, mong ngài đừng để ý.”
“Tôi không bận tâm đâu.” Ông lão mỉm cười nói.
“Vậy tôi đi trước, tạm biệt.” Diệp Thu phất tay, nhanh chóng rời đi.
Hắn vừa mới rời đi, khí thế trên người ông lão đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu như vừa rồi trước mặt Diệp Thu, thái độ của ông lão giống như một ông cụ nhà bên thì bây giờ ông ấy giống như bá chủ nắm quyền sinh sát một phương hơn, gương mặt đầy vẻ uy nghiêm.
“Mấy năm qua, ta đã mời không ít danh y nhưng không ai nhìn ra trên người ta mắc bệnh nặng, tên nhóc này lại có thể nhìn ra. Chẳng lẽ ông trời đã mở mắt, định cho kẻ sắp chết này sống thêm vài năm nữa?” Ông lão sai bảo: “Triệu Vân!”
“Có Triệu Vân.” Người đàn ông trung niên cung kính hỏi: “Long Vương, ngài có gì dặn dò?”
“Lập tức điều tra Diệp Thu, ta muốn biết mọi thứ về cậu ta.”
“Vâng!”