Chương 15: Quỳ xuống (2)
“Rất thoải mái!” Diệp Thu cảm thấy cái tát vừa rồi đã trút hết mọi buồn bực trong lòng hắn ra ngoài.
Sau đó Diệp Thu lại hỏi Lâm Tinh Trí: “Chị gái à, có phải cô thấy tôi rất nhu nhược hay không?''
“Không, cậu không nhu nhược mà là quá tốt bụng.” Lâm Tinh Trí nói: “Cậu mới bước chân vào xã hội, không muốn gây chuyện, cũng sợ gây chuyện bởi vì cậu biết mình không có tiền không có thế, lại không có bất kỳ lai lịch gì. Cho nên mỗi khi xảy ra chuyện thà rằng mình chịu uất ức cũng không muốn đắc tội với người khác. Tôi rất hiểu tâm trạng của cậu.”
“Nhưng tôi không thích điều đó.”
Lâm Tinh Trí chuyển chủ đề, nói: “Như lúc trước tôi đã nói, người hiền lành dễ bị ức hiếp, ngựa dễ bảo thường bị người cưỡi. Ẩn nhẫn và nhượng bộ thật ra cũng không thể giải quyết vấn đề. Quách Thiếu Thông hết lần này tới lần khác ức hiếp cậu, đó là bằng chứng tốt nhất.”
“Nhớ kỹ lời chị nói, đàn ông muốn đứng vững nhất định phải tàn nhẫn.”
Diệp Thu cười khổ: “Đạo lý đó tôi cũng hiểu, chỉ là…”
“Chỉ là cậu cảm thấy mình không có bối cảnh, không chọc nổi bọn họ phải không?''
“Ừ.” Diệp Thu gật đầu.
Lâm Tinh Trí cười nói: “Sao cậu không đổi vị trí thử nghĩ xem, cậu chân đất không sợ đi giày, nếu cậu cứng rắn hơn một chút, bọn họ thực sự dám liều mạng với cậu sao?”
Diệp Thu sửng sốt.
“Trong xã hội này, kẻ càng có tiền có thế lại càng sợ chết. Nếu cậu liều mạng với bọn họ, nhất định bọn họ sẽ sợ hãi.” Lâm Tinh Trí nói: “Hơn nữa, cậu cũng không phải hoàn toàn không có lai lịch.”
“Có ý gì?”
“Từ giờ trở đi, chị sẽ là chỗ dựa cho cậu, ai dám bắt nạt cậu, tôi sẽ giết chết kẻ đó.”
Diệp Thu không biết lời Lâm Tinh Trí nói là thật hay giả, nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy ấm áp.
“Cảm ơn chị.”
“Tôi không thích lời cảm ơn ngoài miệng, có thể thay bằng thứ gì thiết thực hơn không?” Lâm Tinh Trí nheo đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn Diệp Thu một cách đầy quyến rũ, nói: “Hôn tôi một cái.”
A!
Cũng quá trực tiếp rồi!
Gương mặt của Diệp Thu lại đỏ bừng lên.
“Ha ha ha, thật là đáng yêu, thôi không đùa cậu nữa, đưa hợp đồng cho tôi.” Lâm Tinh Trí cười đầy mị hoặc.
Diệp Thu vội vàng đưa hợp đồng và bút cho cô ấy.
Lâm Tinh Trí cũng không đọc nội dung hợp đồng, trực tiếp để lại chữ ký trên chỗ ký tên.
Xong xuôi!
Diệp Thu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy, trạm y tế cũng không có lý do gì để đuổi hắn đi, cũng có nghĩa là hắn có thể tiếp tục ở lại bệnh viện làm việc.
Chỉ cần có thể ở lại bệnh viện, hắn sẽ còn cơ hội quay lại khoa ngoại.
“Đúng rồi, cậu có thể dùng bùa chú Mao Sơn để chữa trị chân cho tôi được không?” Lâm Tinh Trí hỏi.
Diệp Thu lắc đầu giải thích: “Trong bùa chú Mao Sơn quả thực có một thuật nối xương thần kỳ, đáng tiếc là tôi còn chưa học được. Hơn nữa, chân của cô đã được phẫu thuật, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng là được.”
“Nhưng tôi không thích phải nằm im trên giường bệnh.”
“Đợi lát nữa tôi đẩy cô xuống vườn hoa ở tầng dưới đi dạo một lúc nhé!”
“Thật sao? Diệp Thu, tôi phát hiện anh rất biết quan tâm và chăm sóc người khác, nếu cậu trở thành bạn trai của tôi thì tốt biết mấy.” Lâm Tinh Trí nhìn Diệp Thu, đôi mắt long lanh lại khẽ nháy mắt, trong vẻ quyến rũ lại mang theo cảm giác hoạt bát.
Lại tới rồi.
Diệp Thu không chịu nổi.
Tại sao người phụ nữ này lại thích trêu chọc mình như vậy chứ?
“Chị Lâm, tôi xuống nhà ăn lấy đồ ăn cho cô, cô nằm im đừng cử động!” Diệp Thu chật vật trốn ra khỏi phòng bệnh.
…
Mấy ngày nay Tiền Tĩnh Lan vẫn luôn suy nghĩ về chuyện hôn sự của Diệp Thu, đúng lúc hôm nay không đi làm, sau khi làm xong việc nhà bà định tới bệnh viện tìm Trương Lỵ Lỵ bàn bạc chuyện cha mẹ hai bên gặp mặt, quyết định chuyện của Trương Lỵ Lỵ và Diệp Thu.
Vừa tới khoa điều trị nội trú, bà Tiễn đã thấy Trương Lỵ Lỵ đỡ một bác sĩ nam trẻ tuổi đi ra.
Bác sĩ nam kia quàng một tay qua eo Trương Lỵ Lỵ, hai người trông vô cùng thân mật.
Tiền Tĩnh Lan là một người phụ nữ rất truyền thống, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy hơi không vui.
Đúng lúc này, Trương Lỵ Lỵ cũng nhìn thấy Tiền Tĩnh Lan, cau mày hỏi: “Dì, sao dì lại ở đây?”
“Lỵ Lỵ, dì tới tìm cháu.” Tiền Tĩnh Lan đi thẳng vào vấn, nói.
“Tìm cháu làm gì?”
“Dì muốn thương lượng với cháu tìm ngày gặp cha mẹ cháu, quyết định chuyện giữa cháu và Diệp Thu.”
Chân mày Trương Lỵ Lỵ nhíu càng chặt hơn, hỏi: “Dì này, Diệp Thu không nói gì với dì à?”
“Nói gì cơ?” Tiền Tĩnh Lan khó hiểu.
“Xem ra Diệp Thu thực sự chưa nói với dì.” Trương Lỵ Lỵ nói: “Cháu và Diệp Thu đã chia tay rồi.”
“Hai đứa chia tay?” Mặt Tiền Tĩnh Lan đầy vẻ kinh ngạc: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi? Tại sao dì chưa bao từng nghe Diệp Thu nhắc tới?”
P/s : cầu đề cử ạ