Chương 8: Hồ Ly Tinh (1)
Lúc Diệp Thu về đến nhà, cơm nước đã được mẹ Diệp chuẩn bị xong.
Thấy bộ dạng ướt sũng của Diệp Thu, mẹ Diệp cười hỏi: “Thu Nhi, sao con lại ướt hết vậy? Không phải con ngã xuống hồ Kính đó chứ?”
“Mẹ, mẹ thật lợi hại, vậy mà mẹ cũng đoán ra được.”
“Con thật sự rơi xuống hồ Kính sao?” Vẻ mặt mẹ Diệp trở nên nghiêm túc: “Mau nói cho mẹ biết đã có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Thu bèn kể lại chuyện cứu người ờ hồ Kính.
Mẹ Diệp sau khi nghe xong gật đầu khen ngợi: “Con làm rất đúng. Cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng. Nhưng Thu Nhi à, nếu sau này còn gặp chuyện như vậy, con nhất định phải cẩn thận, phải chú ý an toàn.”
“Con biết rồi mẹ.”
“Nhanh đi thay quần áo rồi ra ăn cơm.”
“Vâng.”
Mẹ của Diệp Thu tên là Tiền Tĩnh Lan, người Tô Hàng. Diệp Thu biết rất ít về gia thế của mẹ, hắn chỉ từ miệng Tiền Tĩnh Lan mơ hồ biết được bà sinh ra trong một gia tộc lớn.
Còn gia tộc đó rốt cuộc lớn cỡ nào, Diệp Thu không biết, cũng không muốn biết. Thậm chí, trong lòng hắn còn vô cùng căm ghét gia tộc kia.
Nếu không phải gia tộc kia nhẫn tâm đuổi Tiền Tĩnh Lan đi thì cuộc sống của mẹ con hắn cũng không đến nỗi quá khốn khổ như vậy.
Đương nhiên, nếu so sánh, Diệp Thu càng hận cha mình hơn.
Đã nhiều năm như vậy, cha hắn chưa từng đến thăm bọn họ, cũng không hề quan tâm đến sự sống chết của mẹ con hắn một chút nào.
Diệp Thu cho rằng loại người đàn ông vô trách nhiệm như vậy không xứng đáng sống trên cõi đời này!
Tiền Tĩnh Lan một thân một mình nuôi Diệp Thu khôn lớn, suốt những năm qua bà đã chịu đựng không ít gian khổ, đến mức mới hơn bốn mươi tuổi, tóc mai của bà đã bạc trắng.
Trong bữa cơm, Diệp Thu mấy lần định nói nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Hắn rất muốn hỏi cha ruột của hắn rốt cuộc là ai?
Nhưng khi nhìn những sợi tóc bạc bên thái dương và vết chân chim hằn sâu nơi khóe mắt của mẹ, hắn lại nhịn xuống.
“Thu Nhi, sao gần đây không thấy Lỵ Lỵ, hai đứa cãi nhau à?” Tiền Tĩnh Lan hỏi.
“Không cãi nhau đâu ạ, cô ấy bận công việc thôi.” Diệp Thu nói dối, hắn không dám nói thật với Tiền Tĩnh Lan là Trương Lỵ Lỵ đã phản bội hắn.
Trong thâm tâm của Tiền Tĩnh Lan, từ lâu bà đã coi Trương Lỵ Lỵ là con dâu của nhà họ Diệp, nếu biết Trương Lỵ Lỵ phản bội Diệp Thu, Tiền Tĩnh Lan có lẽ sẽ tức giận đến ngất đi mất.
“Thu Nhi, mấy hôm nữa con dẫn Lỵ Lỵ về nhà ăn cơm đi, mẹ có chuyện muốn nói với con bé.” Tiền Tĩnh Lan nói.
Diệp Thu nghi ngờ nhìn Tiền Tĩnh Lan hỏi: “Mẹ, mẹ muốn nói gì với cô ấy?”
“Còn nói gì nữa, đương nhiên là chuyện kết hôn rồi!” Tiền Tĩnh Lan cười nói: “Hai đứa các con đã quen nhau từ lúc đại học đến nay cũng hai năm rồi, tình cảm cũng rất ổn định. Mẹ đang nghĩ tìm cơ hội gặp mặt cha mẹ Lỵ Lỵ để quyết định hôn sự của các con, con cảm thấy thế nào?”
“Con chẳng thấy thế nào cả.” Diệp Thu lẩm bẩm một câu trong lòng, nói: “Mẹ, con và Lỵ Lỵ vừa mới tốt nghiệp, chuyện công việc còn chưa ổn định, chúng con cũng không vội kết hôn.”
“Sao lại không vội, dì Vương nhà bên có một đứa con trai cũng bằng tuổi con, bây giờ dì ấy đã có cháu bế rồi.” Tiền Tĩnh Lan nói: “Chuyện này cứ để mẹ, con dẫn Lỵ Lỵ về nhà ăn tối, mẹ sẽ nói chuyện với con bé.”
Diệp Thu cảm thấy đau đầu.
Cơm nước xong đi ngủ sớm.
Nằm trên giường, Diệp Thu trằn trọc không ngủ được, tất cả những gì xảy ra hôm nay như một thước phim không ngừng phát đi phát lại trong đầu hắn, khi nghĩ đến cảnh Trương Lỵ Lỵ và Quách Thiếu Thông ở bên nhau, Diệp Thu giận không chịu được.
“Một ngày nào đó, tôi sẽ cho cô biết phản bội tôi là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cô.”
Vì không ngủ được, hắn cũng chỉ có thể tìm các tiêu hóa những thứ trong đầu!
Truyền thừa của lão tổ nhà họ Diệp ngoài quyển “Bách khoa toàn thư bùa Mao Sơn” kia ra còn truyền thụ không ít y thuật võ công, phương pháp tu luyện, kỳ môn độn giáp vân vân.
Diệp Thu nhắm mắt lại, bắt đầu luyện tập những thứ này.
...
Một đêm trôi qua.
Buổi sáng khi vừa mở mắt, Diệp Thu không những không thấy mệt mỏi mà còn cảm thấy sảng khoái, cả người dường như có một nguồn năng lượng vô tận.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Diệp Thu đến trạm y tế báo danh.
Bệnh viện Giang Châu là một bệnh viện lớn, trong trạm y tế có hơn ba mươi người, về cơ bản đều là cô chú bốn mươi năm mươi tuổi, lứa tuổi như Diệp Thu ở đây chỉ có một mình hắn.
Vừa đến trạm y tế, Diệp Thu đã thấy hai bác gái đang lau nước mắt.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Diệp Thu hỏi một người chú bên cạnh.
“Bị bệnh nhân mắng.” Ông chú nói: “Hôm qua có một bệnh nhân được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt 301, tính cách rất tệ, đã đổi bốn hộ lý rồi, người nào cũng bị cô ấy mắng đến máu chó đầy đầu, cực kỳ khó chiều.”