Chương 10: Bùa chú mao sơn
Diệp Thu hiểu rõ, nếu hắn không giải quyết được bệnh nhân này thì sau khi trở lại trạm y tế, y tá trưởng nhất định sẽ lấy đó làm cái cớ để đuổi hắn ra khỏi đội hộ lý, lúc đó hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Do đó, hắn phải quay trở lại phòng bệnh một lần nữa, hơn nữa còn phải cố gắng giành được hảo cảm từ người phụ nữ này.
Phải làm gì đây?
Diệp Thu hơi đau đầu, thực sự là chuyện này hắn không có một chút kinh nghiệm nào.
“Thôi đành liều vậy, vào trước rồi tính.”
Diệp Thu cắn răng, tiến vào phòng bệnh thêm một lần nữa.
“A, sao cậu lại vào đây nữa rồi?” Người phụ nữ thấy Diệp Thu đi vào, đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó lại quyến rũ nói: “Vừa rồi cậu còn chưa nhìn đủ à?”
Phừng...
Mặt Diệp Thu lại vô thức đỏ bừng lên.
“Ôi, sao lại nhanh xấu hổ như vậy chứ, nói đi, muốn nhìn gì, chị cho cậu nhìn.”
Diệp Thu liếc nhìn người phụ nữ, nói: “Tôi muốn nhìn chân của cô.”
“Cậu nhóc nhà cậu cũng ghê gớm đấy, nhìn thì có vẻ đứng đắn đàng hoàng, không ngờ lại dâm như vậy, lại muốn nhìn chân người ta, xấu hổ quá đi mất!” Giọng người phụ nữ ưỡn ẹo, làm ra vẻ thẹn thùng.
Diệp Thu vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn kiểm tra vết thương trên đùi cô thôi.”
Người phụ nữ hơi sửng sốt: “Không phải cậu muốn ngắm chân tôi sao?”
“Không phải.” Diệp Thu phủ nhận.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Thu hai giây, sau đó nở nụ cười quyến rũ:
“Em trai, cậu không thành thật chút nào!”
“Tôi là hộ lý, tôi có trách nhiệm kiểm tra vết thương giúp cô, nếu cần tôi còn phải giúp cô thay băng.” Diệp Thu nghiêm trang nói.
“Được thôi!” Người phụ nữ vén chăn lên, lộ ra chân phải, chỉ thấy trên đùi cô ấy quấn băng gạc.
Diệp Thu đi tới bên giường ngồi xuống, cẩn thận tháo băng gạc trên đùi người phụ nữ, kiểm tra vết thương cho cô ấy.
Vết thương dài chừng mười centimet, bên trên chi chít mũi khâu giống như một con rết, nhìn qua có hơi dữ tợn.
Đúng là ông trời ghen tị với hồng nhan!
Nhất thời tâm trạng của Diệp Thu rất tệ, cô gái này xinh đẹp như vậy lại phải chịu tội như thế này, ông trời thật không có mắt.
“Vết thương này từ đâu mà có?” Diệp Thu nhẹ giọng hỏi.
“Tai nạn giao thông, gãy xương.” Người phụ nữ nói: “Chuẩn bị qua mấy ngày lại phẫu thuật thêm một lần nữa.”
“Không phải là đã phẫu thuật rồi sao, sao còn cần phải phẫu thuật nữa?” Diệp Thu nghi hoặc, dựa vào kinh nghiệm học y của hắn, tình trạng vết thương hiện tại của cô gái này hoàn toàn không cần tiếp tục làm phẫu thuật nữa.
“Tôi là người yêu cái đẹp, không muốn để lại sẹo.” Người phụ nữ cười nói
Thì ra là vậy.
“Bác sĩ phụ trách nói vết thương của tôi tương đối lớn, lần phẫu thuật thứ hai rất khó để xoá hoàn toàn vết sẹo kia, tạm thời ông ấy vẫn chưa nghĩ ra cách. Nếu không xoá được sẹo thì đời này tôi không thể mặc váy ngắn nữa rồi, thật thê thảm!”
Người phụ nữ vừa dứt lời, chỉ một bác sĩ nam ở tuổi trung niên từ bên ngoài bước vào, theo sau là mấy bác sĩ thực tập.
“Cô Lâm, hôm nay cô cảm thấy như thế nào?” Trên mặt bác sĩ nở nụ cười hòa ái.
“Vẫn ổn. Bác sĩ Vương, có phải ông đã tìm ra cách để chữa khỏi vết sẹo này rồi đúng không?” Người phụ nữ vội vàng hỏi.
“Cô Lâm, chỉ sợ sẽ làm cô thất vọng.” Bác sĩ nam thu lại nụ cười, nói bằng giọng điệu tiếc nuối: “Tôi đã thảo luận với chuyên gia khoa da liễu, với tình trạng của cô, muốn hoàn toàn loại bỏ vết sẹo đó là chuyện không thể. Cho dù có phẫu thuật da thêm một lần nữa thì cũng không thể nào xoá bỏ hoàn toàn vết sẹo kia.”
“Thật sự không có cách nào sao?” Người phụ nữ không chịu từ bỏ, cầu xin: “Bác sĩ Vương, chỉ cần ông có thể giúp tôi xóa bỏ vết sẹo này, có mất bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn sàng chi trả!”
“Cô Lâm, đây không phải vấn đề tiền bạc mà kỹ thuật và phương tiện y tế hiện tại không thể đáp ứng yêu cầu của cô.”
Tâm trí người phụ nữ như tro tàn.
Đối với một người phụ nữ mà nói, nếu trên người có bất kỳ một vết sẹo rõ ràng nào thì chẳng khác nào đời người có thêm một tì vết, không còn hoàn mỹ. Huống hồ cô ấy còn yêu cái đẹp như vậy.
Không biết tại sao, nhìn thấy cô ấy buồn rầu, Diệp Thu lại hơi đau lòng, ma xui quỷ khiến nói: “Thật ra thì cũng không phải là không có cách.”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thu.
Bác sĩ Vương quan sát đánh giá Diệp Thu, hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là…”
Diệp Thu đang muốn giới thiệu bản thân lại bị một thực tập sinh phía sau bác sĩ Vương giành trước: “Bác sĩ Vương, anh ta là Diệp Thu, là một hộ lý.”
“Hộ lý?” Bác sĩ Vương cau mày hỏi Diệp Thu: “Câu vừa rồi cậu nói là có ý gì?”
Diệp Thu vội vàng giải thích: “Bác sĩ Vương, thật ra với tình trạng như của cô Lâm cũng không phải hoàn toàn không có cách gì.”
Chân mày bác sĩ Vương nhíu càng chặt hơn, hỏi: “Nghe cậu nói thì có vẻ cậu có cách?”
“Đúng vậy.” Diệp Thu gật đầu.
“Cách gì?”
“Dùng bùa chú Mao Sơn!”