Chương 11: Thần kỹ ! (1)
“Nói nhảm!” Vẻ mặt bác sĩ Vương đột nhiên trầm xuống, quát lên: “Đã là thời đại nào rồi, cậu còn mê tín dị đoan, không muốn làm việc ở bệnh viện nữa sao?”
“Bác sĩ Vương, ông hãy nghe tôi nói, bùa chú Mao Sơn không phải mê tín dị đoan mà là một môn huyền học rất cao thâm, nó thực sự có thể giúp cô Lâm xoá bỏ vết sẹo ...”
“Đi ra ngoài!” Không đợi Diệp Thu nói hết lời, bác sĩ Vương đã tức giận nói: “Còn dám nói nhăng nói cuội nữa, tôi sẽ báo trạm y tế sa thải cậu!”
Tại sao hắn nói thật mà không ai tin?
Diệp Thu còn muốn giải thích vài câu, nhưng nhìn sắc mặt bác sĩ Vương rất khó coi, hắn khẽ thở dài, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này…
“Đợi đã!”
Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng.
“Cậu vừa nói là có thể giúp tôi trị sẹo, là thật sao?” Người phụ nữ hỏi.
Diệp Thu còn chưa kịp trả lời, bác sĩ Vương đã vội nói trước: “Cô Lâm, cô đừng nghe cậu ta nói nhảm. Bùa chú Mao Sơn là mê tín dị đoan, căn bản không thể giúp cô xóa bỏ vết sẹo được đâu.”
Người phụ nữ nhìn bác sĩ Vương, bình tĩnh hỏi: “Ông là Diệp Thu?”
Bác sĩ Vương cười nói: “Cô Lâm, cô đừng đùa chứ, làm sao tôi có thể là Diệp Thu được.”
“Nếu ông không phải Diệp Thu thì ông có tư cách gì để trả lời câu hỏi của tôi.” Người phụ nữ cao cao tại thượng, trên người tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Soạt!
Mồ hôi lạnh trên trán bác sĩ Vương túa ra không ngừng.
Diệp Thu ngạc nhiên nhìn người phụ nữ.
Hắn phát hiện giờ phút này khí chất của người phụ nữ cực kỳ giống Bạch Băng, chỉ khác là lệ khí nặng hơn một chút.
Hắn không khỏi tò mò, rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Bác sĩ Vương vừa lau mồ hôi vừa xin lỗi: “Cô Lâm, tôi thực sự xin lỗi, tôi…”
“Bùa chú Mao Sơn mà cậu nói rốt cuộc là gì?” Người phụ nữ không để ý tới bác sĩ Vương, tò mò nhìn Diệp Thu, trên mặt nở nụ cười, khác hoàn toàn với biểu cảm một giây trước.
Diệp Thu trả lời: “Bùa chú Mao Sơn là một bí thuật vô cùng huyền ảo, có rất nhiều tác dụng thần kỳ. Người không hiểu sẽ cho rằng nó là bùa chú mê tín dị đoan, còn những người thực sự hiểu sẽ tôn nó lên làm thần kỹ.”
“Bùa chú Mao Sơn thật sự có thể giúp tôi hoàn toàn xóa sạch vết sẹo sao?”
“Có thể.” Diệp Thu khẳng định chắc nịch.
Trong cuốn “Bách khoa toàn thư bùa Mao Sơn” kia có ghi lại một loại bùa chú gọi là bùa xoá sẹo.
Một khi sử dụng bùa xoá sẹo, có thể loại bỏ vết sẹo trong một khoảng thời gian rất ngắn, khôi phục lại làn da như lúc ban đầu.
“Vậy cần bao lâu để có thể xóa sạch vết sẹo của tôi?”
Trong lòng người phụ nữ thầm nghĩ, nếu như là một năm nửa năm thì không sao, nhưng nếu là ba đến năm năm, vậy chẳng phải là mình không thể mặc váy ngắn khoe chân sao?
Diệp Thu suy nghĩ một lát, nói: “Chắc là khoảng mười phút!”
“Cậu nói gì cơ?” Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu tưởng người phụ nữ cảm thấy quá lâu, nhắm mắt nói liều: “Nếu tôi cố gắng hơn có lẽ năm phút là đủ.”
Người phụ nữ sững sờ, hoàn toàn không dám tin vào những gì mình nghe được.
Cùng lúc đó, mấy thực tập sinh đứng sau bác sĩ Vương lại nhao nhao lên tiếng cười nhạo:
“Diệp Thu, anh lừa ai đấy?”
“Năm phút đồng hồ có thể hoàn toàn xóa sạch vết sẹo, anh cho rằng chúng tôi không hiểu y thuật, hay anh cho rằng mình thực sự có bản lĩnh thần tiên.”
“Tôi thấy anh đang nói nhăng nói cuội! Bác sĩ Vương là chuyên gia y khoa ở đây cũng không có cách nào, một hộ lý nho nhỏ như anh thì làm được trò trống gì!''
“Bùa chú Mao Sơn? Ha ha, sao anh không nói là mình biết bí thuật Long Hổ Sơn luôn đi?”
“Đúng là tôi biết một chút về bí thuật Long Hổ Sơn, nhưng nó không có tác dụng trị sẹo.” Diệp Thu nghiêm trang nói.
Trong truyền thừa của lão tổ nhà họ Diệp có rất nhiều thứ thần bí, trong đó có bí thuật Long Hổ Sơn.
Thực tập sinh kia cười nói: “Ha ha ha, tôi buồn cười chết mất! Nếu vừa rồi tôi hỏi anh có biết phong thủy không, có phải anh cũng sẽ trả lời là anh biết một chút hay không?”
Diệp Thu gật đầu: “Ừm, tôi cũng biết một chút về phong thủy.”
“Nếu anh đã lợi hại như vậy sao còn phải sao chép hồ sơ bệnh án của Quách thiếu?”
“Tôi không sao chép.” Diệp Thu giận dữ nhìn thực tập sinh kia.
“Nếu anh không sao chép thì sao lại bị điều chuyển tới trạm y tế?” Tên thực tập sinh kia cười nhạt.
Diệp Thu cứng họng không trả lời được, mặt đỏ bừng, nói: “Dù sao tôi cũng không sao chép, là Quách Thiếu Thông hãm hại tôi...”
“Đủ rồi.” Bác sĩ Vương mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn Diệp Thu nói: “Nơi này không còn việc của cậu, mời cậu ra ngoài.”
“Đợi một chút.” Người phụ nữ một lần nữa lên tiếng, nhìn Diệp Thu thật sâu, nói: “Tôi có thể tin tưởng cậu không?”
Nghe câu này, Diệp Thu cũng biết là cơ hội của mình tới rồi.