Chương 21: Ở Giang Châu, Long Vương chính là trời (2)
Giang A88888!
Biển số xe độc nhất bộ nhị!
Đây chắc chắn là xe của Long Vương.
Trong lòng Quách Đại Nộ bắt đầu sợ hãi.
Long Vương phái thân tín đi xe riêng đến đón Diệp Thu, đãi ngộ này không thấp, Diệp Thu và Long Vương rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Thực sự chỉ là bạn thôi sao?
Triệu Vân nói: “Bây giờ tôi sẽ đưa bác sĩ Diệp đến gặp Long Vương, ông có ý kiến gì không?”
“Tôi không có ý kiến gì.”
Quách Đại Nộ sao dám nói mình có ý kiến gì, mặc dù ông ta là phó viện trưởng thường vụ của bệnh viện Giang Châu, nhưng ở trước mặt mấy ông trùm chân chính, ông ta chẳng là cóc khô gì.
“Ông không có ý kiến gì thì tốt, nếu có cứ đến tìm tôi.” Trên mặt Triệu Vân hiện ra hung quang.
Trong lòng Quách Đại Nộ “lộp bộp” một tiếng, cảm giác bất an tràn ngập toàn thân, vội vàng nở nụ cười nói: “Triệu tiên sinh, dù tôi có một ngàn lá gan cũng không dám có ý kiến gì với ngài!”
“Như thế thì tốt, Bác sĩ Diệp, mời!” Triệu Vân chủ động mở cửa xe cho Diệp Thu.
Nhìn thấy cảnh này, Quách Đại Nộ nheo mắt, đây hoàn toàn là đại ngỗ của một boss lớn!
“Tôi muốn đưa mẹ tôi đi cùng, có được không?” Diệp Thu nói.
Triệu Vân liếc nhìn Tiền Tĩnh Lan, gật đầu nói: “Dĩ nhiên là được.”
Diệp Thu đỡ Tiền Tĩnh Lan lên xe, nói với Bạch Băng: “Trưởng khoa Bạch, hôm nay cảm ơn cô, hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm.”
Nhìn thấy Diệp Thu định đi, Quách Thiếu Thông vội la lên: “Cha, sao cha lại để bọn họ đi, mau ngăn Diệp Thu lại, giết cậu ta...”
“Câm miệng!”
Quách Đại Nộ hung dữ trừng mắt nhìn Quách Thiếu Thông, sau đó cúi người gật đầu nói: “Ngài Triệu đi thong thả!”
Triệu Vân chở hai mẹ con họ Diệp nghênh ngang rời đi.
Cho đến lúc này, Quách Đại Nộ mới thở dài một hơi, đứng thẳng người lên.
Quách Thiếu Thông vô cùng tức giận hỏi: “Cha, tại sao cha lại để Diệp Thu chạy trốn? Cha không muốn báo thù cho con sao?”
Trên mặt Quách Đại Nộ đầy vẻ cay đắng nói: “Chuyện hôm nay, e rằng chúng ta phải chịu thiệt.”
“Tại sao?”
“Vì hắn ta là bạn của Long Vương.”
“Chỉ vì chuyện này sao?” Quách Thiếu Thông cả giận nói: “Long Vương là ai? Sao cha lại sợ ông ta như vậy? Chẳng lẽ ông ta còn lợi hại hơn cả ông trời?”
Quách Đại Nộ thở dài, nói: “Ở Giang Châu, Long Vương chính là trời!”
Trên xe.
Diệp Thu nói: “Mẹ, con xin lỗi vì hôm nay đã khiến cho mẹ phải chịu ấm ức.”
“Con trai ngốc, con đang nói gì đó.” Tiền Tĩnh Lan nói: “Ở bệnh viện con gặp nhiều chuyện như vậy, lại còn giấu diếm mẹ, nếu hôm nay mẹ không đến thì con còn định giấu mẹ bao lâu nữa?”
“Con chỉ không muốn mẹ lo lắng.”
“Hãy nghe lời mẹ nói, đừng cố gắng chịu đựng làm gì. Nếu không làm việc được ở bệnh viện này nữa thì đổi bệnh viện khác. Còn Trương Lỵ lỵ, con bé đã thay đổi, đã không còn là cô gái hiền lành tốt bụng trước đây nữa, chia tay cũng tốt.”
“Dạ.”
“Ngài Triệu tìm con nhất định có việc quan trọng, mẹ sẽ không làm chậm trễ hai người nữa, mẹ xuống xe trước.”
Sau khi xe dừng lại, Diệp Thu đỡ Tiền Tĩnh Lan xuống xe.
“Ngài Triệu, hôm nay làm phiền ngài.” Tiền Tĩnh Lan khách khí nói.
“Dì không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Triệu Vân cũng khách sáo trả lời.
Tiền Tĩnh Lan lại dặn dò Diệp Thu: “Nhớ về sớm, mẹ chờ con về ăn cơm, hôm nay mẹ sẽ làm món đậu phụ Ma Bà mà con thích nhất.”
“Con biết rồi mẹ.”
Sau khi xe rời đi, Diệp Thu hơi xấu hổ nói: “Mẹ tôi là như vậy đấy, bà ấy hơi dài dòng. Xin lỗi ngài Triệu, đã khiến anh chê cười rồi.”
“Rất tốt.”
Rất tốt?
Diệp Thu nghi hoặc nhìn Triệu Vân.
Triệu Vân im lặng không lên tiếng, tập trung lái xe.
Suốt quãng đường không ai nói chuyện.
Bầu không khí trong xe hơi nặng nề.
Diệp Thu nhiều lần do dự muốn nói lại thôi.
Qua khoảng chừng hai mươi phút, Triệu Vân đột nhiên nói: “Bác sĩ Diệp, trong lòng cậu chắc là có rất nhiều câu hỏi đúng không?”
“Đúng vậy.”Diệp Thu không phủ nhận.
“Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ trả lời.”
“Long Vương là ai?” Diệp Thu hỏi.
Câu hỏi này hắn đã nhịn trong lòng suốt đoạn đường đi.
“Long Vương là vị vua của thế giới ngầm ở Giang Châu! Ông ấy từng là một cao thủ Hổ Bảng!” Triệu Vân nói tiếp: “Thật ra, cậu và Long Vương đã gặp nhau rồi.”
“Là ông lão mặc y phục thời Đường hôm qua đi cùng anh à?” Diệp Thu hỏi.
“Đúng vậy.”
Quả nhiên là ông ấy!
Ngày hôm qua khi Diệp Thu nhìn thấy ông lão mặc bộ đồ thời Đường đó, hắn đã cảm thấy người này không phải người thường, bây giờ nhìn lại xem suy đoán của mình không sai.
“Long Vương là tên thật?” Diệp Thu lại hỏi.
“Không phải, chỉ là một danh xưng thôi.” Triệu Vân nói: “Long Vương tên thật là Long Thiên Thu, trên giang hồ mọi người đều gọi ông ấy là Long Vương.”
Thì ra là vậy.
“Lỗ mãng hỏi một câu, ngài Triệu và Long Vương có quan hệ gì?” Diệp Thu hơi tò mò về thân phận của Triệu Vân.
“Tôi là vệ sĩ của Long Vương.”