• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Nữ trưởng khoa xinh đẹp (1)

Hắn chỉ nói với một mình Trương Lỵ Lỵ.

“Diệp Thu là con hoang? Đây là chuyện gì, em mau nói cho anh nghe.” Quách Thiếu Thông cảm thấy rất hứng thú với loại tin đồn này.

Trương Lỵ Lỵ nói: “Từ trước đến nay Diệp Thu vẫn luôn không biết cha ruột của anh ta là ai.”

“Không thể nào, ngay cả cha mình là ai cũng không biết? Cậu ta lừa em đúng không?”

“Anh ta thật sự không biết.”

“Trời ạ, vậy mẹ cậu ta qua lại với ai sinh ra cậu ta? Cho dù là giao phối với chó cũng phải biết tên của con chó kia chứ, ví dụ như A Hoàng, Tiểu Hắc.”

Gân xanh trên trán Diệp Thu nổi lên, mẹ là vảy ngược của hắn, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm nhục, dưới sự tức giận, hắn tung một cước đạp văng cánh cửa.

“Ầm!”

Cửa phòng tắm đột nhiên bị đá văng, bên trong nhất thời náo loạn một trận.

“A!” Trương Lỵ Lỵ lớn tiếng thét chói tai, nhanh chóng kéo khăn tắm bọc lấy thân thể.

Quách Thiếu Thông cũng sợ run bắn lên, lật đật đứng dậy từ bồn tắm, sau khi thấy rõ người xuất hiện ở cửa là Diệp Thu, tâm trạng vốn lo lắng lập tức biến mất, bật cười: “Lỵ Lỵ, em xem ai tới kìa?”

Trương Lỵ Lỵ nhìn ra cửa, ngây ngẩn: “Diệp Thu, anh về từ lúc nào?”

“Tôi về được một lúc rồi, xin lỗi, quấy rầy chuyện tốt của hai người.” Sắc mặt Diệp Thu âm trầm, cố gắng hết sức khống chế cơn giận của mình.

“Diệp Thu, chuyện không như anh nghĩ đâu, em...”

“Tôi đã chính mắt nhìn thấy rồi, chẳng lẽ cô còn muốn nói với tôi là tất cả những gì tôi nhìn thấy đều là giả? Trương Lỵ Lỵ, tôi thật sự không ngờ tới cô sẽ là loại người như vậy!”

Sự chất vấn của Diệp Thu khiến Trương Lỵ Lỵ thẹn quá hóa giận.

Trương Lỵ Lỵ dứt khoát lười giải thích, lạnh nhạt nói: “Ban đầu tôi đúng là mắt mù, nếu không làm sao lại vừa ý một tên vô dụng như anh.”

“Ở bên cạnh anh hai năm chẳng nhận được cái gì, anh chỉ tặng tôi một cái vòng vứt đi, còn nói là gia bảo gia truyền gì đó, tôi nhổ vào.”

Trương Lỵ Lỵ cởi chiếc vòng bạch ngọc trên tay ném vào tay Diệp Thu, nói: “Từ nay về sau, tôi đi đường lớn của tôi, anh đi cầu độc mộc của anh, anh và tôi không còn bất kỳ quan hệ nào nữa!”

Diệp Thu kinh ngạc nhìn Trương Lỵ Lỵ, trong lòng một mảnh lạnh như băng, người phụ nữ mình yêu sao lại biến thành bộ dạng như thế này?

Quách Thiếu Thông ôm eo Trương Lỵ Lỵ, cười nói với Diệp Thu: “Tiểu tử, có muốn nhìn hiện trường truyền trực tiếp không? Tôi có thể diễn với Lỵ Lỵ cho cậu nhìn.”

“Nhìn cái con mẹ mày!”

Rầm...

Nắm đấm của Diệp Thu nện lên mặt Quách Thiếu Thông.

Quách Thiếu Thông bị một đấm này đánh chảy máu mũi, giận dữ: “Má nó, dám đánh tao, tao giết mày.”

Rầm rầm rầm!

Quách Thiếu Thông thân cao một thước chín, cao hơn Diệp Thu một cái đầu, bình thường lại thích tập thể thao, vóc người cao lớn vạm vỡ, Diệp Thu căn bản không phải đối thủ của hắn ta.

Rất nhanh, Diệp Thu đã bị đánh ngã xuống đất.

“Một đứa con hoang cũng dám đánh ông mày, đúng là chán sống rồi mà!”

Nắm đấm của Quách Thiếu Thông giống như mưa rào rơi xuống trên người Diệp Thu, sau một lát, Quách Thiếu Thông đánh mệt rồi lại hung hăng đạp một cước lên tay phải Diệp Thu.

Rắc rắc!

Hai ngón tay gãy lìa.

“A!” Diệp Thu kêu lên đau đớn, rơi vào hôn mê.

“Con mẹ nó, không biết đánh nhau như thế, đúng thật là một tên phế vật.”

Quách Thiếu Thông không chú ý tới, vào lúc này, có một dòng máu tươi từ ngón tay Diệp Thu chảy ra, chui vào trong chiếc vòng bạch ngọc.

...

Khi Diệp Thu còn đang hôn mê, một giọng nói già nua vang lên trong đầu hắn:

“Ta là lão tổ nhà họ Diệp, cả đời tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó, chưa từng phải chịu thua trước bất kỳ ai. Lúc đang tọa hóa, một luồng thần thức đã ở lại trong chiếc vòng ngọc này, trở thành báu vật gia truyền của nhà họ Diệp.”

“Không ngờ rằng thời gian thấm thoát trôi đi, hậu nhân của nhà họ Diệp ta lại sa sút như thế này, thật đáng buồn, đáng tiếc thay!”

“Nếu hôm nay chúng ta có duyên gặp nhau, ta sẽ truyền lại sở học cả đời cho con.”

“Hãy nhớ lấy, nếu muốn tiếp nhận truyền thừa của ta thì phải đề cao chính nghĩa, không được làm xằng làm bậy đi lên con đường tà đạo, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn!”

Sau đó, Diệp Thu nhìn thấy chiếc vòng bạch ngọc mà hắn đã tặng Trương Lỵ Lỵ đột nhiên biến thành một con rồng vàng năm móng chui vào lồng ngực hắn.

“A…”

Diệp Thu sợ đến giật bắn người, đột nhiên tỉnh giấc.

Sau khi mở mắt ra nhìn, hắn vẫn ở trong căn nhà trọ của Trương Lỵ Lỵ, mà Trương Lỵ Lỵ và Quách Thiếu Thông đã đi mất từ lúc nào.

“Đôi cẩu nam nữ này.”

Diệp Thu mắng một câu, từ dưới đất bò dậy.

Nhưng vào lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện trên người mình không hề cảm nhận được bất kỳ cảm giác đau đớn nào, một vết thương cũng không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK