• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Có thù tất báo

Sau khi để cho Diệp Thu đứng chờ khoảng năm phút, Bạch Băng mới ngẩng đầu lên, ném bệnh án trong tay xuống trước mặt Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Đây là hồ sơ bệnh án anh viết?”

Diệp Thu cầm hồ sơ bệnh án lên nhanh chóng nhìn lướt qua, gật đầu nói: “Đúng vậy, trưởng khoa Bạch, đây là bệnh án tôi viết vào sáng nay.”

“Tại sao bệnh án anh viết giống hệt bệnh án của Quách Thiếu Thông?” Bạch Băng khẽ quát lên: “Thành thật khai báo, tại sao anh lại sao chép hồ sơ bệnh án của Quách Thiếu Thông?”

“Giống hệt? Không thể nào.” Diệp Thu vội vàng giải thích: “Hồ sơ bệnh án này là bản tôi viết ở phòng làm việc sáng nay, tôi không hề sao chép.”

“Anh nói anh viết, anh có chứng cứ gì không?”

“Có. Buổi sáng Trương Lỵ Lỵ đã đến khoa đưa coca cho tôi, lúc ấy cô ấy đã nhìn thấy là do tôi viết.”

“Nhưng Trương Lỵ Lỵ đã làm chứng cho Quách Thiếu Thông, chứng nhận bệnh án này là do anh ta viết, anh còn muốn giải thích gì nữa?”Vẻ mặt Bạch Băng lạnh như sương.

Diệp Thu sửng sốt.

Rất nhanh anh ngộ ra, nhất định là đôi cẩu nam nữ này muốn hãm hại anh.

“Trưởng khoa Bạch, tôi dám thề rằng hồ sơ bệnh án này là do tôi viết. Để viết xong bệnh án này, tối hôm qua tôi còn bận rộn đến hơn nửa đêm, tra rất nhiều tài liệu. Về phần Trương Lỵ Lỵ làm chứng cho Quách Thiếu Thông, đó là vì bọn họ...”

“Anh không cần phải giải thích.” Bạch Băng ngắt lời Diệp Thu, nói: “Bộ y tế đã biết chuyện này. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ xuống trạm điều dưỡng làm hộ lý, không có sự cho phép của tôi, anh không được phép khám bệnh cho bất kỳ ai.”

“Trưởng khoa Bạch, tôi...”

“Ra ngoài!” Bạch Băng không chút lưu tình chỉ vào cửa.

Diệp Thu nắm chặt tay, kìm nén sự tức giận và bất bình trong lòng, tức giận rời khỏi văn phòng trưởng khoa.

“Quách Thiếu Thông, Trương Lỵ Lỵ, hai người chờ đó cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người!”

Diệp Thu ra khỏi văn phòng của Bạch Băng, uất ức đến muốn khóc, Quách Thiếu Thông không chỉ cướp Trương Lỵ Lỵ mà hai người còn cùng nhau hãm hại hắn, mấu chốt chính là Bạch Băng còn tin lời bọn họ, bảo hắn xuống làm hộ lý.

Hộ lý gì chứ?

Nói trắng ra chính là làm bảo mẫu.

Công việc hằng ngày chính là giúp bệnh nhân rửa mặt mũi, chân tay, đút cơm đút cháo, lau người, giặt quần áo, giúp họ đi đại tiểu tiện...

Hắn cũng là sinh viên xuất sắc của trường y, nếu làm những chuyện này chẳng phải sẽ lãng phí năm năm đèn sách học trường y hay sao?

Diệp Thu biết, nói cho cùng vẫn là do hắn không quyền không thế, cho nên mới rơi vào kết cục này.

“Nếu mình là con nhà giàu, Trương Lỵ Lỵ cũng sẽ không phản bội mình, Quách Thiếu Thông cũng không dám đánh mình, trưởng khoa Bạch lại càng không bắt mình đi làm hộ lý.”

“Chung quy vẫn là vì mình không có tiền cũng không có thế mới gặp phải cảnh ngộ này.”

“Đời này, mình nhất định phải vượt lên trên mọi người, trở thành người đứng trên người khác, giẫm tất cả những kẻ dám xem thường mình dưới chân!”

Diệp Thu nắm chặt tay, thầm thề trong lòng.

“Đinh…”

Cửa thang máy mở ra, Diệp Thu bước vào, lập tức có một mùi nước hoa quen thuộc đập thẳng vào mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Quách Thiếu Thông và Trương Lỵ Lỵ đứng bên trong thang máy. Vết thương trên mũi Quách Thiếu Thông rất rõ ràng, là vết thương lúc trước trong nhà trọ của Trương Lỵ Lỵ bị Diệp Thu đánh.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Diệp Thu theo bản năng muốn lùi ra ngoài, không muốn đi chung một thang máy với đôi cẩu nam nữ này, lại không ngờ Quách Thiếu Thông cười trên sự đau khổ của người khác, bật cười nói: “Ôi, không phải hộ lý Diệp đây sao? Đúng là trùng hợp quá!”

Trương Lỵ Lỵ ghét bỏ liếc mắt nhìn Diệp Thu: “Sao chỗ nào cũng gặp anh vậy? Xúi quẩy!”

Diệp Thu quyết định không thèm đếm xỉa tới bọn họ, hắn thật sự không còn gì muốn nói với đôi cẩu nam nữ này nữa.

Nào ngờ, chính vì sự coi thường của hắn đã làm Quách Thiếu Thông phát cáu.

“Diệp Thu, tao sẽ không để yên cho mày như vậy đâu.” Quách Thiếu Thông nói: “Hôm nay mày may mắn, có con tiện nhân Bạch Băng kia bảo vệ cho mày, bằng không mày đã sớm bị đá ra khỏi bệnh viện, ngay cả cái chức hộ lý cũng chẳng đến lượt mày đâu.”

“Chuyện này liên quan gì đến trưởng khoa Băng?” Diệp Thu hỏi.

“Hừ, nếu không phải Bạch Băng thành khẩn thề thốt với bộ y tế nếu mày còn phạm sai lầm, cô ta sẽ chịu mọi trách nhiệm, mày cho rằng không ai tính toán với mày sao?”

“Tao thật không hiểu, rốt cuộc mày và Bạch Băng là loại quan hệ gì, sao cô ta lại bảo vệ mày như thế nhỉ?”

Quách Thiếu Thông tò mò hỏi Diệp Thu: “Có phải mày với Bạch Băng có một chân đúng không?”

“Liên quan quái gì đến anh?”

“Mày…” Quách Thiếu Thông vung nắm đấm, chuẩn bị đánh Diệp Thu.

“Đừng kích động.” Trương Lỵ Lỵ vội kéo Quách Thiếu Thông lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Trong thang máy có camera, bị quay lại anh sẽ gặp phiền phức đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK