• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Cứu người (1)

Lúc này Quách Thiếu Thông mới thu hồi nắm đấm, hừ lạnh nói: “Diệp Thu, chỉ cần mày còn ở cái bệnh viện này, tao sẽ chỉnh mày tới chết.”

Diệp Thu không để ý đến Quách Thiếu Thông, trong đầu hắn đang suy nghĩ chuyện khác.

“Xem ra là mình hiểu nhầm trưởng khoa Bạch, nếu không phải cô ấy bảo vệ mình, có lẽ mình đã sớm bị đá ra khỏi bệnh viện.”

Trong lòng Diệp Thu ấm áp.

Quách Thiếu Thông thấy Diệp Thu không có bất kỳ phản ứng nào, đảo mắt, quay sang hỏi Trương Lỵ Lỵ: “Lúc trước sao em có thể nhìn trúng thằng phế vật này vậy?”

“Chắc là mắt em bị mù!”

“Đúng thật, nếu mắt không mù làm sao lại để ý đến thằng phế vật này. Lỵ Lỵ, khách sạn tình yêu lần trước cũng không tệ, lát nữa chúng ta lại tới đó nhé?”

“Xấu xa, ban ngày ban mặt mà anh chỉ nghĩ đến mấy chuyện bại hoại đó thôi.”

“Chẳng lẽ em không thích? Anh nhớ lần trước em rên hơn nửa tiếng...”

Lời nói của hai người này càng ngày càng trắng trợn lộ liễu.

Lửa giận trong lòng Diệp Thu từ từ bùng lên, đôi cẩu nam nữ này nói mấy lời này ngay trước mặt hắn rõ ràng là để kích động hắn.

Hắn suýt nữa không nhịn được mà ra tay, có điều đến cuối cùng vẫn kìm lại được.

Diệp Thu biết một khi hắn ra tay đánh người sẽ bị camera trong thang máy quay lại, Quách Thiếu Thông lấy đoạn video đó tố cáo lên  bộ y tế, cho dù là Bạch Băng cũng sẽ không bảo vệ được hắn.

Khi đó hắn sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện, trở thành chó nhà có tang.

“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Mình nhịn một chút cũng có sao.” Diệp Thu thầm nói trong lòng.

Thang máy xuống đến tầng một, bên ngoài chính là đại sảnh của bệnh viện.

Lúc này đại sảnh chật kín người, vô số người xếp hàng lấy số, lấy thuốc, đóng tiền...

Quách Thiếu Thông lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thu, thầm nghĩ để tao xem tên nhãi ranh nhà mày còn có thể nhịn tới khi nào?

Diệp Thu cũng chú ý tới ánh mắt của Quách Thiếu Thông, cảm giác có gì đó không ổn bèn tăng tốc độ bước vội, chuẩn bị nhanh chóng rời đi.

“Hộ lý Diệp, đừng vội đi chứ!” Quách Thiếu Thông chắn lối đi của Diệp Thu, trên mặt nở nụ cười.

“Anh muốn làm gì?” Diệp Thu đề phòng hỏi.

“Tao muốn làm gì, mày sẽ sớm biết thôi.” Quách Thiếu Thông cười nham hiểm, tiếp theo lớn giọng nói: “Các vị mau lại đây nhìn xem, tôi giới thiệu cho mọi người một người.”

Nhất thời có không ít người bị giọng nói của Quách Thiếu Thông hấp dẫn, quay đầu về hướng này.

Quách Thiếu Thông chỉ vào Diệp Thu, nói với mọi người: “Cậu ta là Diệp Thu, là bác sĩ đang trong thời gian thử việc của bệnh viện chúng tôi nhưng tâm thuật bất chính, sao chép hồ sơ bệnh án của tôi, sau khi bị tôi bắt lại còn ra tay hành hung tôi.”

“Mọi người thấy mũi tôi bị thương không? Là do cậu ta đánh đấy!”

“Bây giờ cậu ta bị đẩy xuống làm hộ lý, mọi người nhất định phải nhớ kỹ mặt cậu ta, lúc tìm hộ lý nhất định đừng bao giờ tìm cậu ta, nếu bị đánh cũng đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người!”

Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ở đại sảnh cũng không biết sự thật, nghe những gì Quách Thiếu Thông nói, ồn ào mắng to:

“Dù sao bệnh viện Giang Châu cũng là bệnh viện hạng ba, sao có thể tuyển loại người này chứ?”

“Đây rõ ràng là tai họa mà!”

“Tôi nói này, loại người như vậy nên cút ra khỏi bệnh viện mới đúng!”

“…”

Diệp Thu hiểu rõ khi đối mặt với tình huống như vậy, mặc kệ hắn có nói gì làm gì cũng chẳng có ai tin hắn, chỉ lạnh lùng liếc Quách Thiếu Thông, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

“Sao thế, chột dạ nên muốn chạy rồi à?” Quách Thiếu Thông một lần nữa ngăn Diêp Thu lại không cho đi, tiếp tục nói với mọi người: “Các vị, tôi sẽ nói cho mọi người biết một bí mật động trời.”

Nghe được hai chữ “bí mật”, Diệp Thu lập tức ý thức được Quách Thiếu Thông muốn làm gì,  tức giận nói: “Quách Thiếu Thông, anh đừng ức hiếp người quá đáng!”

Quách Thiếu Thông nở một nụ cười âm trầm lạnh lẽo, lớn tiếng nói: “Các vị, tôi nói cho các vị biết, tên hộ lý Diệp này chính là một đứa con hoang không có cha.”

Xì xào!

Cả đại sảnh xôn xao.

“Thật không ngờ Diệp Thu lại là một đứa con hoang!”

“Khó trách lại đi sao chép bệnh án của bác sĩ Quách, còn dám đánh bác sĩ Quách, hóa ra là vì không được giáo dục tử tế!”

“Loại con hoang này nên cút ra khỏi bệnh viện!”

“…”

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Diệp Thu.

Sắc mặt Diệp Thu tái xanh, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Quách Thiếu Thông, trong mắt cũng sắp phun lửa.

Lúc này Quách Thiếu Thông vẫn không ngừng làm nhục Diệp Thu, hắn ta tiến lên một bước tát vào mặt Diệp Thu một cái, lớn lối nói: “Tao bắt nạt mày đấy, làm sao nào?”

Diệp Thu vô cùng tức giận, tay siết chặt thành nắm đấm.

Tên khốn kiếp Quách Thiếu Thông này chà đạp lên tôn nghiêm của mình trước mặt nhiều người như vậy, không ai nhịn được chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK