Chương 12: Thần kỹ (2)
Nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ, hắn nghiêm túc nói: “Cô hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cô phải thất vọng đâu!”
“Vậy bao giờ anh có thể giúp tôi chữa trị?”
“Bất cứ lúc nào cũng được.”
“Vậy thì làm ngay bây giờ luôn đi!” Người phụ nữ nói với Diệp Thu: “Nếu cậu thật sự có thể giúp tôi loại bỏ hoàn toàn vết sẹo này, tôi sẽ thưởng cho cậu thật hậu hĩnh.”
Bác sĩ Vương nghe cuộc đối thoại giữa hai người, vội vàng khuyên: “Cô Lâm, chữa bệnh không phải chuyện đùa, không thể làm bậy. Diệp Thu chỉ là một hộ lý nho nhỏ, cái gì cũng không biết!”
Người phụ nữ hỏi Diệp Thu: “Nếu như không trị hết liệu có gây ra tổn thương nào tới thân thể của tôi không?”
“Cho dù không trị hết cũng sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương gì.” Diệp Thu đáp.
Người phụ nữ nói với bác sĩ Vương: “Ông nghe rõ chưa, không trị hết cũng sẽ không gây ra tổn thương gì, tại sao không thử xem thế nào?”
“Nhưng...”
“Nhưng ông có cách chữa trị cho tôi không?”
Bác sĩ Vương lập tức ngậm miệng lại.
“Nếu ông không có cách nào thì tại sao còn muốn ngăn cản Diệp Thu chữa trị cho tôi? Chỉ vì cậu ta là một hộ lý? Hay là ông có rắp tâm nào khác?”
Người phụ nữ nói câu cuối cùng, giọng nói bỗng trở lên lạnh lẽo, ánh mắt dữ tợn độc ác nhìn bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương sợ run lên, vội vàng nói: “Cô Lâm, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ Diệp Thu không thể trị hết cho cô chứ không có ý gì khác.”
“Không có ý gì khác thì tốt, nếu không tôi sẽ không tha cho ông đâu.” Người phụ nữ quay đầu lại, trên mặt lại nở nụ cười quyến rũ, nũng nịu nói: “Em trai, mau chữa cho chị đi.”
Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Ừm.”
Diệp Thu khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm cảnh giác, người phụ nữ này hỉ nộ thất thường, nhất định không thể đắc tội, nếu không mình sẽ không có trái ngọt mà ăn.
Đầu tiên hắn cầm lấy một bát nước, sau đó đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại không ngừng múa may về phía bát nước, giống như đang viết gì đó, miệng lẩm bẩm, thanh âm rất nhỏ, mọi người chỉ có thể mơ hồ nghe thấy mấy câu đại loại như “cấp cấp như ý lệnh”.
“Thần côn*!”
Một thực tập sinh phía sau bác sĩ Vương hừ lạnh một tiếng, mấy thực tập sinh khác cũng lộ ra vẻ khinh thường.
Trong mắt bọn họ, chữa bệnh cứu người thì phải uống thuốc, phẫu thuật, còn bùa chú Mao Sơn gì đó đều là những thủ đoạn bịp bợm lừa người.
Ba phút sau.
Diệp Thu rút tay về, nhẹ nhàng bôi nước trong bát lên vết thương đã khâu của người phụ nữ, nói: “Chờ thêm hai phút nữa, vết sẹo sẽ biến mất.”
“Phụt.”
Một thực tập sinh không nhịn được cười ra tiếng: “Diệp Thu, tôi không nhìn ra anh có thể diễn giỏi như thế. Tôi nghĩ anh đừng làm hộ lý nữa mà nên đến Hoành Điếm làm diễn viên quần chúng đi. Với kỹ năng diễn xuất của anh, sớm muộn gì cô cũng thành danh, trở thành người nổi tiếng!”
Một thực tập sinh khác nói: “Vấn đề mà y học ngày nay cũng không có cách nào giải quyết, anh chỉ cần thoa vài giọt nước là xong, anh đang lừa trẻ con đấy à!”
Bác sĩ Vương cũng không tin, hành nghề y nhiều năm như vậy, ông ta cũng chưa từng nghe nói đến bùa chú Mao Sơn gì có thể chữa bệnh, nếu không còn cần bác sĩ làm gì?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Mắt thấy thời gian hai phút sắp đến.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy người phụ nữ kêu lên: “Vết sẹo đang biến mất, vết sẹo đang biến mất.”
Bác sĩ Vương nhíu mày, hơi không dám tin, nhưng vẫn theo bản năng nhìn về phía cẳng chân người phụ nữ. Nhất thời, đôi mắt của bác sĩ Vương mở to như chuông đồng, biểu cảm như nhìn thấy ma.
Mấy thực tập sinh phía sau ông ta cũng chết lặng.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể!”
[Chú thích: Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả vờ mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.]
Nhìn bằng mắt cũng có thể thấy vết sẹo của người phụ nữ đang nhanh chóng biến mất, chỉ chưa đầy ba mươi giây vết sẹo đã hoàn toàn biến mất.
Ngay cả những đầu chỉ được khâu trên vết thương cũng không biết đã biến đi đâu cả rồi.
Nhìn lại chân của người phụ nữ, làn da khôi phục như lúc ban đầu, nhẵn nhụi như ngọc, lóa mắt như sứ trắng.
“Chuyện này... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Mấy thực tập sinh trước đó đã cười nhạo Diệp Thu đều sửng sốt.
Bác sĩ Vương cũng ngẩn người, hành nghề y ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy loại chuyện này.
“Làm sao cậu làm được?” Bác sĩ Vương không nhịn được hỏi.
“Không phải ngài đã thấy hết rồi sao?” Diệp Thu nói.
“Chẳng lẽ thật sự là bùa chú Mao Sơn?” Bác sĩ Vương vẫn không thể tin được.
Diệp Thu nghiêm túc nói: “Lúc trước tôi đã nói rồi, bùa chú Mao Sơn không phải là mê tín dị đoan, mà là một loại bí thuật thần kỳ.”