• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh là một người khiếm khuyết.

Người bình thường có lý trí và cảm xúc.

Trên đời này, con người dù có thiên về một bên đi chăng nữa cũng sẽ tuyệt đối không mất đi bên còn lại, không ai sống chỉ dựa vào cảm xúc hay lý trí.

Dù gì thì người không phải đồ ngốc không có sức phán đoán, cũng không phải là máy móc không có cảm xúc.

Nhưng anh lại là người của vế sau, Nguyễn Hành Chu có chứng thiếu hụt cảm xúc.

Chứng khiếm khuyết tâm lý này từ lúc sinh ra anh đã có: Không cách nào hiểu được cảm xúc phức tạp, thậm chí còn không có ý thức trách nhiệm về tinh thần trọng nghĩa trong xã hội, ngay cả sự sợ hãi về thứ cảm xúc sai trái này cũng là một điều xa xỉ.

Cảm giác này như cả thế giới đang dần dần nhạt màu rồi biến mất, rất khó để giải thích cho người khác hiểu.

Giống như bây giờ vậy.

Nguyễn Hành Chu mặc tây trang màu đen đứng ở nghĩa trang nước ngoài, âu phục cũng không phải thuần đen, vì anh mới tham gia xong hội nghị rồi chạy đến đây, bảo tiêu và trợ lý cấp dưới cũng đứng ở phía sau anh cảnh giác bốn phía, số người trong nhà họ Nguyễn không nhiều lắm, những người bà con đó đang rơi nước mắt không ngừng, nhưng vẫn không quên an ủi người phụ nữ đang khóc lớn nhất kia.

Người phụ nữ đó là mẹ của anh.

Cha sứ niệm một câu gì đó, sau đó quan tài bên cạnh trầm mặc bị đưa xuống, lớp bùn đất phủ kín quan tài trải đầy hoa trắng.

Ánh mắt của Nguyền Hành Chu nhàn nhạt mà nhìn chằm chằm vào nói, giống như xuyên thấu qua nó nhìn thấy được người cha luôn cười tủm tỉm, bao dung đứa con trai của mình kia.

Ông ấy là một người cha tốt, chẳng sợ Nguyễn Hành Chu sinh ra đã không cách nào thân cận họ như những đứa con bình thường khác, cha anh hết sức yêu thương anh để anh có thể nhận được sự ấm áp từ gia đình.

Mẹ anh khóc càng lớn hơn, thậm chí họ hàng bên cạnh cũng không cản được bà chạy về phía quan tài, nhìn bà sắp té ngã, Nguyễn Hành Chu hơi đỡ bà dậy, nhỏ giọng nói:

"Mẹ, chậm thôi."

Người phụ nữ đó phản ứng kịch liệt, đẩy cậu ra, vì dùng sức quá lớn nên chiếc mũ đen có miếng vải mỏng rớt xuống đấy, lộ ra khuôn mặt mỏi mệt và đôi mắt đỏ hồng vì khóc.

Nguyễn Hành Chu không kịp phòng bị mà té về phía sau, trợ lý im lặng đỡ anh, liếc về phía sau một cái, những bảo tiêu đứng sau đó lập tức hùng hổ đến gần một bước, làm cho những người chung quanh cảm thấy áp lực.

"Phu nhân, mong bà không cần làm ra những hành động quá khích nào, Nguyễn tổng hiện tại cũng rất đau khổ, mong bà khắc chế cảm xúc chính mình."

Biểu tình của trợ lý lạnh như băng, híp mắt cảnh cáo bà.

"Nó đau khổ?"

Như đang nghe một câu chuyện buồn cười nào đó, Nguyễn phu nhân chỉ vào Nguyễn Hành Chu, gào thét tê tâm liệt phế:

"Đó mà gọi là đau khổ sao? Các người xem biểu cảm của nó là gì đi? Hả? Nguyễn Hành Chu, cha của mày qua đời mày có biết sao? Mày có rơi một giọt nước mắt nào chưa? Mày là một con quái vật máu lạnh!"

"Từ khi tao sinh ra mày, mày đã từng thân cận với tao và cha mày chưa? Cha mày có đối xử tốt với mày không? Mày có thực sự cảm thấy đau khổ vì anh ấy chưa?"

Nguyễn Hành Chu gục đầu xuống, không hề hé răng.

Đau khổ sao? Chắc là, có một chút nhỉ.

Nguyễn phu nhân rống đến mức cổ đỏ bừng, nhào lên túm lấy quần áo của Nguyễn Hành Chu mà lôi kéo, đây có thể là hành động không lễ phép nhất mà một người phu nhân danh giá như bà làm trong đời này.

Trợ lý Mildan muốn ngăn cản, nhưng Nguyễn Hành Chu quay đầu dùng ánh mắt kêu anh ta lùi về phía sau.

Người phụ nữ đó dùng sức xé tây trang của anh như thể đang xé rách lớp da lạnh băng anh khoác bên ngoài, như muốn nhìn xem đứa con trai mà mình mang nặng đẻ đau có trái tim hay không.

"Tao thà không sinh ra mày!"

"Chẳng thà không sinh ra mày!"

Mẹ của anh khóc lóc, bảo, lúc tuyệt vọng đến mức không chịu nổi cũng không có được một cái ôm từ con trai mình.

Nguyễn Hành Chu cong lưng để cơ thể bị chính mẹ của mình lôi kéo, cổ và mặt treo vết máu, nhưng anh vẫn không đứng thẳng eo dậy...

Bà ấy là một người mẹ tốt.

Đúng thế.

Không có cha mẹ nào có thể chấp nhận việc đứa con mà mình luôn âu yếm không yêu mình, có lẽ có người có thể, nhưng sau mười năm hai mươi năm... phần che chở và chờ mong đó cũng sẽ biến mất.

Nhưng khi cha anh còn sống, chẳng sợ người phụ nữ này đã thất vọng với con của mình, ông vẫn vui vẻ ở trước mặt Nguyễn Hành Chu, dịu dàng cho anh tình mẫu tử thật sự.

Thậm chí vì muốn chữa khỏi tật xấu của anh mà chưa bao giờ nghĩ đến việc sinh đứa con thứ hai.

Bởi vì bọn họ sợ nếu có đứa con thứ hai, họ sẽ xem nhẹ Nguyễn Hành Chu.

Bọn họ là cặp cha mẹ tốt nhất.

Nguyễn Hành Chu bị một cái tát tát nghiêng đầu, mặt anh không cảm xúc gì mà nghĩ: Tiếc rằng bọn họ có đứa con như mình.

Sau lễ tang một tháng.

Việc cha qua đời cần phải làm quá nhiều thứ, lúc Nguyễn Hành Chu có thể ngẩng đầu từ đống văn kiện và thủ tục không đếm xuể, mẹ của anh, Nguyễn phu nhân, đã rời khỏi ngôi nhà này đi đến một nơi khác.

Nguyễn Hành Chu không ngăn bà, hơn nữa anh cũng muốn rời khỏi nước M, đi đến nước Z.

Sản nghiệp của gia tộc họ Nguyễn: Công ty sinh học tư nhân Ayersland, được biết đến với cái tên nhà máy Ayersland, là một doanh nghiệp đa quốc gia có nội bộ phức tạp.

Lúc cha Nguyễn còn sống, ông luôn muốn về nước mẹ để phát triển, Nguyễn Hành Chu muốn giúp cha mình thực hiện nguyện vọng này.

Cho nên anh mới đến đây.

Nước Z, tại tòa cao ốc Ayersland.

Nguyễn Hành Chu vùi đầu làm việc, tìm hiểu về thị trường trong nước, anh mệt mỏi ngửa đầu dựa lên trên ghế, điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn, Nguyễn Hành Chu nhìn thoáng qua.

Là trợ lý nhắn, trên đó viết hành trình gần đây nhất của mẹ anh.

Nguyễn Hành Chu cuối đầu nhắn mấy chữ: Bảo vệ bà ấy cho tốt, đừng can thiệp vào chuyện của bà ấy.

Trợ lý: Vâng.

Nhận được phản hồi, Nguyễn Hành Chu ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt, bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc lóc kể lể tuyệt vọng của mẹ mình.

"Chẳng thà... không sinh ra con sao..."

Anh thở dài tự lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm thấy chán ghét và phẫn nộ.

Anh muốn đáp lại tình cảm của mẹ mình, cũng muốn đứng trước mộ bia mà khóc lóc thảm thiết, nhưng vì sao anh làm không được? Vì sao chỉ có anh là làm không được?!

Văn kiện trên bàn toàn bộ bị hất văng ra, trang giấy phần phật rải đầy đất.

Lồng ngực Nguyễn Hành Chu phập phồng kịch liệt, một giây, hai giây, sự táo bạo này cũng tiêu tán dần như chưa từng đến.

Người đàn ông mặt không cảm xúc, hung hăng đấm lên ngực mình.

Đồ vô dụng!

Một lúc lâu sau, anh điều chỉnh khấu khí rồi gọi điện cho trợ lý.

"... Tôi muốn mang cho bà ấy chút quà, tặng gì cho bà ấy mới không khiến bà thất vọng đây?"

Trợ lý ở đầu dây bên kia cẩn thận mà nói gì đó, Nguyễn Hành Chu gật đầu:

"Ừm, tôi biết không thể tặng châu báu cho bà ấy, phải là một món quà đầy tình cảm phải không, để tôi ngẫm..."

"Đặc sản thì thế nào?"

Trợ lý Mildan ở đầu dây bên kia gật đầu:

"Đúng là không tồi, Boss, nhưng mà đặc sản của quê nhà ngài... Ừm, tôi cũng không quá hiểu biết."

Nguyễn Hành Chu nhăn mi, nghĩ thầm: Tôi cũng thế, tôi cũng không biết đã là đặc sản mà còn phải thêm đất vào? (*)

(*): Nguyên văn là thổ đặc sản.

Anh giơ điện thoại nhìn cuộc gọi trên điện thoại, không ngờ đến sau lưng văn phòng bỗng nhiên xuất hiện một cái hố đen trống rỗng, hơn nữa còn càng lúc càng dài, càng dài càng lớn!

Ánh đỏ lóe lên, dần xuất hiện một cái đầu...

Trong lúc đang thảo luận với Mildan về việc rốt cuộc đặc sản của nước Z là gì, sau lưng Nguyễn Hành Chu đột nhiên truyền đến từng tiếng động kì lạ, còn có từng cơn gió mạnh.

Ai bật điều hòa thổi gió lớn vậy?

Nguyễn Hành Chu giơ điện thoại lên, nhíu mày quay đầu ra sau, sau đó, chóp mũi chạm môi, tròng mắt đối diện với lỗ mũi của một sinh vật khổng lồ nào đó!

Nguyễn Hành Chu cứng đờ, không thể tin được mà trừng lớn hai mắt, đồng tử cũng co chặt lại, hơn hai mươi năm sống trên đời, trái tim chưa từng nhảy lên mãnh liệt giờ lại như bị sét đánh trúng, thình thịch thình thịch nhảy điệu clacket (**).

(**): Điệu clacket là tiếng Đài Loan, còn có tên là tap shoes. Là điệu nhảy tạo ra từng tiếng động từ giày kết hợp với nhạc.

Một cái đầu rồng đỏ đậm đang chớp chớp dựng đồng kim sắc (***), từ trong lỗ mũi phun ra từng dòng khí tức của rồng, thổi cho người đàn ông đang cứng đờ ngã ngửa.

Chưa từng bị ai dùng mũi nhìn mặt, Nguyễn tổng: "...."

"Alo alo, Boss ơi?"

Giọng nói của Mildan truyền đến từ trong điện thoại có chút lệch lệch.

"Âm thanh từ chỗ ngài rất kì lạ, có cần tôi gọi bảo tiêu lên xem không ạ?"

"Không, không cần..."

Nếu đây là thật mà không phải ảo giác vì tôi tăng ca quá chớn thì mấy người có tới cũng đi chịu chết thôi... Nguyễn Hành Chu mặt gỗ, nghĩ trong lòng.

Sau đó không biết anh nhớ ra cái gì, trưng một khuôn mặt than hỏi:

"Mildan."

Mildan: "Vâng."

Nguyễn Hành Chu nhìn đầu rồng trước mặt, do dự mở miệng:

"Cậu nói xem... Rồng, có tính là đặc sản nước Z không?"

Mildan: Ngài muốn diệt sạch nước X à, Boss ơi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang