• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có ép thì không có khả năng sẽ ép như vậy, đời này cũng không thể, ép kiểu đó thì còn xa mới tới được – đây là tiếng lòng của toàn thể nhân viên công ty.

Dù gì thì ông chủ công ty họ không có cảm xúc, đa số em gái xinh đẹp vào công ty đã từng thử qua, ăn vặn đẹp đẽ, "đường sự nghiệp" đầy đặn, nhưng không đẹp bằng tài liệu được chỉnh lý hoàn hảo trong tay.

Nói không chừng còn có thể nhận được câu khích lệ "Không tồi" của Nguyễn tổng tài nữa ấy chứ.

Còn chuyện khác á hả?

Hà há.

Mấy em gái trong công ty từng nói: Nếu năm đó người đi thỉnh kinh không phải là Đường Tăng, mà là Nguyễn tổng của họ thì căn bản không có cái chuyện Nữ Nhi Quốc các thứ đâu!

Dám bước lên hát khúc ca "gái có đẹp không?", "có muốn vương quyền phú quý không?" à?

Nguyễn tổng tài chỉ dùng một giây để giảng cho mấy bà biết cái gì gọi là trách nhiệm của người đứng đầu quốc gia cần phải đảm nhiệm, sự phát triển trong tương lai của Nữ Nhi Quốc như thế nào, ba tác động tiêu cực của việc cảm xúc làm ảnh hưởng đến công danh sự nghiệp!!!

Hơn nữa, cần phải nhấn mạnh điều quan trọng một chút: Nguyễn tổng của bọn họ, là cong.

Mọi người: Cong đến mức độ nào thì không biết, chỉ biết chân anh chồng của Nguyễn tổng tài cao bằng eo của phàm nhân.

Khí thế không giận tự uy, người tự mang con BUFF nhất đẳng của cao nhân, đi qua chỗ nào là chỗ nấy cứ như biến thành lễ duyệt binh của đế vương.

Một người như vậy, nhìn thế nào cũng không giống là người nằm dưới, hơn nữa Nguyễn tổng của bọn họ còn không có thái độ che giấu gì, trong lòng mọi người đã biết cái vị sếp lớn có EQ âm vô cực của bọn họ đã gà soàn soạt cho người khác mất tiêu rồi!

Cả làng cùng vui!

Cho nên nhân viên của công ty Ayerslan nhiều lắm cũng chỉ khó hiểu, sợ hãi đối với chuyện Lý Tửu nhảy lầu, đúng là không ai đi tin cái lời nói ngu xuẩn của ba mẹ Lý Tửu.

Nguyễn Hành Chu mang theo đoàn quản lý vội vàng xuống dưới cửa lầu cao ốc.

"Nguyễn tổng ra rồi!"

Có người hô to.

Phóng viên nhìn thấy Nguyễn Hành Chu, người nào người nấy như có võ công, đẩy đám bảo tiêu phía trước ra, bảo tiêu không cho, bọn họ thừa dịp dẫm loạn lên chân mọi người, dùng khuỷu tay thúc vào bụng bảo tiêu.

"Nguyễn tổng, nhân viên của công ty ngài nhảy lầu là vì sao, ngài có thể giải thích một chút được không!"

"Vào thời điểm xảy ra án mạng ngài ở đâu? Lời nói của ba mẹ người chết có đúng là thật chăng!"

"Công ty Ayersland xảy ra chuyện lớn như vậy, ngài có gì muốn nói hay không!?"

"Nguyễn tổng!"

"Nguyễn tổng..."

Trước mặt máy ảnh, vì không để bị tung ra tin đồn đánh người, bảo an của công ty và bảo tiêu của Nguyễn Hành Chu chỉ có thể nhịn xuống, tận chức tận trách bảo vệ phía trước của Nguyễn Hành Chu.

Microphone cứ như cây côn dài, cũng mặc kệ mặt người ở đâu, cứ thọc về phía trước!

Nguyễn Hành Chu ngửa đầu hơi né tránh, đôi mắt đen lắng đọng sự trầm ổn vì kinh nghiệm ở đa số trường hợp, mặt lạnh như băng sương không nói một lời, tây trang thẳng tấp như chiếc giáp sắt của anh, chỉ cần đứng đó là có thể ngăn người khác đứng xa ngàn dặm.

Xin lỗi là đuối lý, phẫn nộ là lạnh lùng, từ chối phỏng vấn là tính cách ngạo mạn...

Lúc này mặc kệ có nói gì, dưới ngòi bút của người khác thì đều vĩnh viễn có thể thay đổi thành một câu chuyện khác, cho nên các quản lý cao tầng đi theo Nguyễn Hành Chu đều ngậm chặt miệng, né tránh đám người loạn tùng phèo.

Cảnh sát bắt đầu thăm dò hiện trường vụ án.

Nguyễn Hành Chu đi cùng với người phụ trách đến dò hỏi, cảnh sát gật đầu, đối phương hỏi vài câu, Nguyễn Hành Chu trả lời từng câu một, nghiêm túc đảm bảo sẽ phối hợp điều tra.

Trong đám người, một cặp vợ chồng trung niên liếc nhìn nhau, sau đó người phụ nữ cao lớn vạm vỡ bắt đầu kêu la:

"Trời ơi con gái của tui... Cái công ty lòng dạ hiểm độc! Mày là thằng chó đẻ! Đều là vì mày, là mày hại chết con gái của tao!"

Người đàn ông khô gầy, mặt mày dữ dằn dựa vào người bà ta, trên người là một bộ dáng như sắp xỉu đến nơi, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

"Đồng chí cảnh sát, đồng chí phóng viên, các người chụp tui đi! Tui là người nhà của người chết này! Hu hu hu, con gái của tui rất hiếu thuận, hai vợ chồng già của tui là dân nông thôn, gì cũng không có, trong nhà còn thằng con trai cần nuôi, con gái của tui bị cái thằng chó đẻ này cưỡng ép đến mức nhảy lầu, để lại một nhà bọn tui sống như thế nào đây.... hu hu tui sống không nổi nữa rồi, con gái của tui a....."

Phóng viên phá không được vòng vây bảo tiêu bên cạnh Nguyễn Hành Chu, liền quay đầu bắt đầu phỏng vấn ba mẹ Lý Tửu.

Thậm chí nếu không có cảnh sát ngăn lại, chắc họ còn dẫm lên xác người chết luôn rồi!

Thi thể đã thành cái bánh nhân thịt nồng nàn mùi máu tươi, máu chảy uốn lượn trên đất, có không ít người lòng bàn chân dính máu, nhưng bọn họ không thèm đẻ ý, bọn họ cũng không rảnh để ý đến thi thể sẽ không mở miệng ra nói chuyện.

Dù gì ảnh chụp thi thể bọn họ đã chụp rồi, đăng cũng không cho đăng, còn phải che lại, nhìn cũng nhìn không được! Bọn họ chỉ để ý đến vật sống, có thể nói tiếng người, sẽ cho bọn họ tin tức giật gân với tỷ lệ click kinh người.

Chất lỏng dính nhớp chảy ra, người kiểm tra thi thể không chú ý, đầu của Lý Tửu đã nát như trái dưa hấu dập, tròng mắt lọt ra ngoài đột nhiên chuyển động, nhìn chằm chằm phương hướng ba mẹ của mình...

Phóng viên và nhiếp ảnh đứng trước mặt đôi nam nữ trung niên phỏng vấn:

"Hai vị là ba mẹ của Lý Tửu sao?"

"Dạ dạ dạ! Đúng thế! Người chết là con gái của tui!"

Mẹ Lý nhanh chóng gật đầu, lau nước mắt.

"Đồng chí à, mọi người nhất định phải làm chủ cho con gái của tui, tui và ba của nó ngậm đắng nuốt cay nuôi nó đi học, bồi dưỡng nó thành người, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc, nó đã bị cái tên chó đẻ này hại, hu hu, hai vợ chồng già bọn tui khổ quá...."

"Trả con gái lại cho tui, trả con gái lại cho tui...."

Phóng viên và quần chúng vây quen nhìn bà ta khóc thê khóc thảm, nước da ngâm đen, dáng vẻ trang điểm quê mùa, nhịn không được mà tưởng tượng ra khung cảnh một gia đình nông thôn nghèo khó cần kiệm ăn mặc để nuôi sinh viên học đại học, bọn họ không khỏi càng thêm đồng tình với hai người, nghị luận sôi nổi rồi dùng ánh mắt khác thường nhìn vị tổng tài kia.

Ác ma nói nhỏ:

"Mặt người dạ chó."

"Đúng là kẻ có tiền, ha ha."

"Nhìn đàng hoàng mà là tên cặn bã, xảy ra chuyện lớn như vậy mà mọi người coi cái biểu cảm của tên đó kìa!"

"Ghê tởm..."

Ba Lý mẹ Lý bên kia khóc lóc kể lể bản thân thảm thế nào, đã vậy nuôi nâng con gái cũng không dễ, nỗi đau thắt lòng khi mất con gái.

Nhưng người trong công ty và cảnh sát đều thấy, hai người này ngoài miệng bảo con gái mình là bảo bối tâm can, nhưng thi thể con gái ở bên cạnh, từ khi bọn họ đến đây còn chưa từng liếc mắt nhìn một cái!

Thậm chí khi đối mắt với thi thế máu thịt lẫn lộn của Lý Tửu, ánh mắt còn tránh né, biểu cảm sợ hãi ghê tởm lộ ra, tìm một chỗ khá xa để khóc lóc kể lể.

Đây thật sự là ba mẹ yêu thương con cái à?

Con mình chết, ba mẹ không phải nhào đến bên cạnh con mình sao?

Nào có lúc này mà đi lấy lý do mà ghét bỏ chứ!

"Bà mẹ nó, tôi thật sự muốn dùng chân đá chết cái cặp ngu ngốc kia!"

Thư kí Vương năng lực tác nghiệp rất mạnh, là người khéo đưa đẩy nhưng cũng nhịn không được mà nắm chặt nắm tay, còn muốn lôi hai con người ghê tởm đó đánh một trận tơi bời.

Mấy người quản lý cũng bị đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, mắng vài câu, da mặt vì tức mà đỏ lên, trưởng phòng nhân sự, người phê duyệt thăng chức cho Lý Tửu, là một người đàn ông hơn 40 tuổi, sống rất chính trực nghiêm cẩn, bình thường không thích cười, nhưng đối xử với nhân viên mới cực kì chăm sóc, giống như một trưởng bối vậy.

Ông cũng mang họ Lý, người quen thân đều cười gọi ông là ông Lý, chú Lý.

Ông là người từng rèn luyện Lý Tửu một khoảng thời gian, ông rất xem trọng cô gái tích cực cầu tiến, làm việc ưu tú này, hơn nữa hai người còn cùng họ.

Chuyện thăng chức là ông vội vàng thu xếp, vốn muốn điều Lý Tửu đến bên cạnh, dạy dỗ như một học trò, về sau sẽ tiếp nhận vị trí của mình.

Cả đời ông chưa từng bị nhiều người xung quanh mắng chửi như vậy, nhìn họ há mồm đổi trắng thay đen, huyết áp ông tăng vọt, bàn tay chỉ ra ngoài nửa ngày mới chửi được một câu:

"Đồ khốn nạn!"

Mấy nhân viên khác: "...."

Ông ơi, cái lực sát thương này là không được đâu nha.

"Được rồi, bình tĩnh."

Nguyễn Hành Chu liếc mắt nhìn ra phía sau một cái, thư kí Vương hít một hơi, thấp giọng khuyên can vài câu, ông Lý lúc này mới xanh mét mặt mày, không hé răng nữa.

Phóng viên bên kia lại hỏi:

"Bà nói bà có bằng chứng chứng minh việc Nguyễn tổng của công ty Ayerslan, Nguyễn Hành Chu cưỡng ép con gái của bà, có thật không ạ?"

"Thật."

Vẻ mặt mẹ Lý dữ tợn, đứng thẳng người:

"Hôm trước con gái của tui về trễ, tui đã phát hiện chuyện không đúng, cẩn thận hỏi vài câu mới được biết nó bị người khác làm loại chuyện kia!"

"Không phải có pháp y gì đó sao, cứ xẻo nó ra nhìn là biết!"

Bà ta cách một đám người, chỉ vào Nguyễn Hành Chu gào to:

"Con gái của tui nói là do thằng đó làm! Hôm nay nhất định tao sẽ không để yên cho mày!"

Nói xong, bà ta thừa dụp phóng viên đang quay đầu chụp Nguyễn Hành Chu, dùng sức như trâu phá tan vòng vây của đám người, vọt về phía Nguyễn Hành Chu!

Một người phụ nữ trung niên lưng hùm vai gấu, cả người toàn là thịt quả thật như là đạn pháo làm bằng thịt người.

Nhân viên Ayerslan trợn tròn mắt.

"Chời má ** mẹ à!"

"Hộ giá, à không! Bảo vệ Nguyễn tổng!"

Không biết ai hô to, bảo tiêu nhanh chóng chạy lên, nhìn hình thể của bà dì đó, cả bọn đầu cũng đầu mồ hôi lạnh, chuẩn bị trạng thái phòng ngự.

Vốn dĩ đây là lúc mọi người không chú ý, hơn nữa động tác của bả quá nhanh.

Khi Nguyễn Hành Chu phản ứng lại, thì khuôn mặt to lớn dữ tợn đến ngũ quan vặn vẹo đã gần trong gang tấc!

Nguyễn tổng: "..."

Trong nháy mắt, anh còn tưởng rằng mình gặp được quỷ.

Mắt thấy sắp được việc, người đàn bà lòng đầy sung sướng, giơ bàn tay lên muốn đánh lên mặt Nguyễn Hành Chu, bà ta la:

"Tao sẽ không để mày yên.... Á! Ấy da!"

Bàn tay của người đàn bà đó còn chưa rơi xuống, Thiên Kích bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Nguyễn Hành Chu, vặn éo, chân dài tung cước.

Một đống thịt hét chói tai bay lên trời, đống thịt xoay tròn trên không trung rồi rớt cái bụp xuống bên cạnh thi thể.

Vũng máu bị đập vào, những bông hoa màu đỏ vẩy ra.

Mẹ Lý không hiểu ra sao mà mở to mắt, cảm nhận được toàn thân bà ta ướt dầm dề, vừa mới phản ứng lại đã đối mặt với thi thể máu thịt lẫn lộn của Lý Tửu.

Mẹ Lý: "...."

Tròng mắt của đứa con gái đã từng là thứ uổng tiền rớt ra khỏi hốc mắt, da mặt nứt rạn, đầu dẹp lép, tóc dính khắp nơi, tứ chân vặn vẹo kì quái, xương khuỷu tay đâm thủng lớp da bên ngoài, vừa trắng vừa hồng.

Cô nằm giữa vũng máu "nhìn chằm chằm" mẹ mình, con ngươi khô khốc đều là hận thù bên trong!

"A, a a a a a!!"

Người đàn bà trung niên cả đầu lẫn cổ đều là máu của con gái mình, bà ta nhảy cẳng lên, quay đầu đã chạy, la lối đến vỡ giọng.

Bên tai như thể có một giọng nói quen thuộc đang cười, nó nói:

"Mẹ ơi, không phải mẹ cứ muốn uống máu con hay sao, uống có ngon không mẹ?"

"A a a a, có ma, có ma!"

Người đàn bà chạy đến chỗ nào, đám người chỗ đó đến né tránh tứ tán, sợ mình dính vết máu, ngay cả phóng viên cũng không dám đến gần.

Chờ người đàn bà đó chạy xa, ba Lý không biết cố gắng cũng trừng mắt dữ tợn nhìn bà ta, làm bộ lo lắng đuổi theo bạn già.

Để lại đám quần chúng ngáo ngơ và đám phóng viên hai mặt nhìn nhau, nhân viên chấp pháp lập tức sơ tán bọn họ.

Cái nhóm người này, quậy cũng hết nửa ngày.

Càng hoang đường hơn là cặp vợ chồng đó nói yêu con gái mình, thế mà mặc kệ xác chết ở đó!

Thiên Kích sau khi đá người ta thì thả chân xuống, nhìn lướt qua thi thể máu thịt bung bét trên đất, sau đó lại nhìn ở một chỗ nào đó không một bóng người:

"Đừng hỏi ta, ta không liên quan gì đến chuyện này."

Hắn lạnh lùng nói, bãi đất trống nổi lên một cơn gió xoay tròn, vòng ba vòng lập tức tiêu tán.

Thiếu tiền trả tiền, giết người đền mạng, hắn không có hứng thú với ân oán của nhân loại, không có nhiệm vụ của Kết Yêu Xã, hắn sẽ không đi cứu người nào hết, cũng chẳng thèm xây tháp Phù Đồ gì đó (*).

(*): Này như câu thành ngữ ở bên mình, cứu một mạng người còn hơn xây 7 tháp chùa.

Hắn còn không phải đám hòa thượng phía Tây.

Nghĩ như vậy, Thiên Kích vừa quay đầu đã bị cái mặt như than chống ở cằm, cặp mặt cá chết kia đang nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Thiên Kích: "...."

Hắn bình tĩnh cúi đầu, quả nhiên, Nguyễn Hành Chu đang nhón chân.

Thiên Kích hơi ngửa đầu:

"Làm gì đó?"

"Công ty em có người nhảy lẩu."

Nguyễn Hành Chu nói.

"À."

Thiên Kích gật đầu.

"Cổ phiếu giảm."

"Ừm."

"Còn có người chửi em mặt người dạ chó."

Thiên Kích: "..."

Toàn thể nhân viên: "..."

Nguyễn tổng tài của bọn họ sau khi nói xong thì môi mím chặt, đôi mắt ánh nước như quả nho nhìn rồng của anh.

Nhóm nhân viên như bóng đèn ho khan một tiếng, đối diện nhau, ai cũng hiểu.

Nguyễn tổng của bọn họ còn mạnh hơn nhiều người, vừa sinh ra đã mang sức mạnh của đồng tiền (aka tư bản), vừa nãy ở chỗ này nửa ngày, đối mặt với nghìn người chỉ trỏ, phóng viên buông từng câu chất vấn như giấu kim châm mà vẫn không hoảng.

Nhưng khi ở gần anh nhà mình, Nguyễn tổng rất mềm mại, có hơi cứng người, làm nũng mà chẳng dễ thương chút nào.

Mấy câu trên còn có thể phiên dịch thành: Em bị oan, em uất ức quá, muốn ôm một cái, anh phải hun hun em em mới vui!

Thiên Kích không phản ứng lại anh, Nguyễn Hành Chu vẫn cứ nhón chân đối diện với người đàn ông cao lớn đó, cái đầu quật cường như con lửa con, không xoa lông là không cho đi.

Dựng đồng màu vàng kim chỉ cần nhìn thôi đã rất dọa người, bọn họ trầm mặc đối diện trong chốc lát, Thiên Kích chậc một tiếng, cúi đầu, cánh ta vòng lên người nào đó rồi ôm lên xoay xoay, rồi lại thả anh xuống đất.

Nháy mắt khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của Nguyễn tổng bụp một cái đã như xuân về hoa nở, đôi mắt phát sáng, cả người như sắp hòa tan.

Nhân viên phía sau: Mẹ bà nó, ngọt thấy má!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK