Đối với việc có nên nói với mẹ sự thật hay không, Nguyễn tổng tài khó có dịp suy ngẫm thật lâu, ban ngày nghĩ chuyện này, buổi tối ngủ không được cũng là vì nghĩ về chuyện này, khi họp thì trong đầu cũng đều là chuyện này.
Nói sao nhỉ?
Nói thế nào bây giờ?
"Mẹ à, con có bạn trai rồi, vâng, là nam... Mẹ đừng kích động, thật ra anh ấy không phải là người, vâng, vâng, không không không, không phải là người mà con nói không phải chỉ anh ấy là ngươời xấu, anh ấy – là một con rồng."
"Mẹ hiểu không..."
"Không phải cái loại thằn lằn có cánh!"
"Là rồng Trung Quốc ạ. Màu đỏ, lúc ngủ thì thích vòng qua cái cột mấy vòng, không ngủ cũng thích vòng mấy vòng cột, vừa ra khỏi nhà thì trời mưa, vừa giận đã phun lửa... Mẹ? Mẹ! Sao mắt mẹ lại đảo lên trên vậy mẹ?"
Trong lòng bắt chước dáng vẻ mẹ Nguyễn "bụp" một cái trợn trắng mắt, tức tới mức ngất xỉu!
Chu mặt đơ phiên bản chibi chớp chớp đôi mắt màu đen hình tam giác, thở dài.
Nguyễn tổng tài bất mãn: Năng lực thừa nhận của mẹ thấp quá trời.
Mẹ Nguyễn trong đầu nghe vậy thì nhảy lên chỉ vào Nguyễn chibi: Cút! Tôi thà sinh Na Tra còn hơn sinh ra anh!
Nguyễn chibi chớp đôi mắt tam giác: Là sao???
Mẹ Nguyễn cười lạnh: Ý là sinh ra anh, không bằng mang bầu quả bóng!
Nguyễn chibi:....
Trong phòng chỉ có ánh đèn từ chiếc đèn đầu giường.
Áo ngủ màu đen bằng lụa trượt xuống khỏi ghế, sột soạt sột soạt rơi xuống nệm như nước chảy, đai lưng hơi lệch qua một bên, giãy giụa trên đất thành một bãi màu đen.
Chẳng có tác dụng chiếu sáng, ánh đèn đó chỉ có thể coi là ánh đèn bật lên trước khi đi ngủ, lớp vải mềm mại có xúc cảm như nước, cuộn ở trên giường rồi uốn gợn như nước...
Long Quân trẻ tuổi bắt đầu thở dốc, "đứt ruột đứt gan" vất vả cần cù cày cấy, mồ hôi sau chảy xuống sống lưng nước da nâu nhạt màu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống khăn trải giường.
Người đàn ông hơi gầy ngửa đầu miệng khép mở, đôi con ngươi đen tuyền chứa đầy sương mù mênh mông vô thần, cũng không đặt sự chú ý của mình lên việc cày cấy xíu nào, quang minh chính đại bắt đầu thất thần.
Nhìn biểu cảm của anh, vị ở trên có dựng đồng màu vàng kim, con ngươi nho nhỏ hơi rút lại, đôi lông mày nhíu chặt nhưng vẫn không dừng lại.
Cho đến khi –
"Haiz ~"
Chu mặt than nằm dưới thở dài, cặp mắt cá chết đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc, phiền chán khó chịu.
Thiên Kích nghe thấy thì trừng lớn mắt không thể tưởng tượng nói: Bây giờ làm với ta đều thế à? Không thích đến thế hả?!
Má nó! Không hầu nữa!
Long Quân trẻ tuổi lập tức dựng vảy, mặt mày âm trầm rút chym vô tình, xoay người đã di!
Chờ Nguyễn Hành Chu hồi thần thì trên giường chỉ còn một mình anh, gió nhẹ thổi qua, lạnh lẽo muôn vàn...
Nguyễn tổng tài:????
Chồng tui đâu???
Sao không cày ruộng nữa???
Mà còn cày chưa xong nữa chớ!
Nguyễn tổng tài: Tui khổ quá mà... thật sự khổ quá mà, mẹ không thương, chồng không yêu.... Hu hu hu.
Sau đó, suýt chút nữa từ chưa kết hôn mà đã đứng trước nguy cơ khủng hoảng hôn nhâu, Nguyễn – bé đáng thương – Hành Chu cuối cùng cũng quyết định, giấu mẹ Nguyễn. Dù gì cũng là vì huyết áp và ba cao (huyết áp cao, mỡ máu cao, đường huyết cao) của bà.
Lúc ăn Tết, mẹ Nguyễn cuối cùng cũng gặp được bạn bè của con trai mình.
Thiên Kích không cần phải nói, tuyệt đối có phong thái quý tộc, cả người cao lớn vững vàng, tóc đỏ mắt vàng, anh tuấn nghiêm túc, uy nghiêm như Đại công tước Trung Âu mà mẹ Nguyễn từng gặp qua, khi đó, vị Đại công tước đó tay cầm quyền lực, là một nhân vân dưới một người trên vạn người tàn nhẫn.
Lúc Nguyễn Hành Chu giới thiệu, anh tùy tiện áp một thân phận ngoại quốc cho Thiên Kích, bảo là quen hắn khi ra nước ngoài xử lý công việc.
"Đây là Leo."
Nguyễn Hành Chu kéo Thiên Kích giới thiệu cho mẹ Nguyễn.
"Vậy à? Ngài Leo thật tuấn tú lịch sự, cảm ơn ngài đã chăm sóc con trai tôi."
Mẹ Nguyễn đối với Thiên Kích vừa lòng không thôi, khóe miệng cười rụt rè, luôn lôi kéo Thiên Kích gật đầu nói chuyện.
Một cái tên nước ngoài áp lên vị Long Quân khiến hắn giật mình, thiếu chút nữa đã không tiếp được lời, vài giây sau hắn mới phản ứng lại rồi cúi đầu nhìn mẹ của bạn đời mình, xích long khó có dịp thể hiện chút dịu dàng của bản thân, phối hợp gật đầu, quay đầu thì xị mặt với Nguyễn Hành Chu.
"Leo?"
Sửa tên cho hắn không nói thế mà còn sửa luôn quốc tịch của hắn! Long Quân cười lạnh:
"Ta mới không phải cái con thằn lằn dị hợm bung cánh kia!"
(*): ý chỉ ổng là rồng Trung Quốc không phải rồng phương Tây =))
"Không muốn gọi là Leo cũng được."
Khóe môi Nguyễn Hành Chu sâu hơn, ánh mắt lập lòe sao nhỏ:
"Anh có thể lấy tên là Romeo, em là Juliet của anh!"
"Khỏi."
Thiên Kích vô cảm nâng bàn tay lên, gập ngón tay lại búng ở giữa trán:
"Bụp!"
Nguyễn Hành Chu bị hắn búng thành Nhị Lang Thần.
Hắn nói:
"Khỏi cần, ta không nuôi heo, cũng chẳng ngon lành gì."
(*): Tên Juliet phiên âm là Zhū Lì Yè, mà heo trong tiếng Trung cũng có chữ Zhū.
Nguyễn Hành Chu: "...."
Người đến từ Kết Yêu Xã rất nhiều, Quân Hoa cố ý mang theo quà, những tiểu yêu khác của Kết Yêu Xa cũng ra hình ra dáng, đều học theo nhân loại mà mang theo mấy món quà nhỏ mình chuẩn bị.
Bởi vì là Yêu tộc nên hình người của tiểu yêu Kết Yêu Xã đứa này đều đẹp hơn đứa kia.
Trước khi đến, Quân Hoa đã dặn dò, kêu bọn họ phải giấu bộ phận thể hiện mình là Yêu tộc đi. Cho nên, ai có tai thú thì đội mũ, ai có mắt thú thì đeo kính áp tròng. Nhìn ai cũng phấn khởi, chẳng hề tỏa ra chút rụt rè nào.
Yêu quái có tuổi tác nhỏ nhất trong Kết Yêu Xã đều đã một hai trăm tuổi, chúng xem mẹ Nguyễn như trẻ con.
Từng đứa bé như cụ ông ghé lên người mẹ Nguyễn, chọc mẹ Nguyễn cười không ngừng.
Mẹ Nguyễn: Ha ha, mấy đứa bé này vui ghê!
Tiểu yêu: Hí hí, bé gái này đáng yêu ghê!
Nơi mà Nguyễn Hành Chu đang ở đủ lớn, bàn ăn cũng lớn, khi tiếng chuông năm mới vang lên, Nguyễn Hành Chu, Thiên Kích và bạn bè Kết Yêu Xã tươi cười, đồng thời nâng chén, hô tô:
"Năm mới vui vẻ!"
Từng giọng nói khác nhau vang lên, tiếng chén đũa va chạm vào nhau.
Rất nhiều người trẻ tuổi vừa ăn ăn uống uống vừa cười to, có tiểu yêu hướng ngoại hoạt bát cầm đũa làm bộ đó là microphone biểu diễn tiết mục cho mọi người.
Nguyễn Hành Chu nghe tiếng hát cũng vô thức cười ra tiếng.
Mẹ Nguyễn ngồi bên cạnh anh nghe thấy tiếng cười của con trai thì kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm con trai mình thật lâu không nói gì.
Nguyễn Hành Chu thấy, anh nghiêng đầu thò lại gần, hỏi:
"Mẹ, sao thế ạ?"
"Không sao..."
"Mẹ... chỉ là vui thôi."
Khóe miệng mẹ Nguyễn hơi giật nhẹ, xách túi xách nhỏ đứng lên:
"Mọi người ăn đi, mẹ vào nhà vệ sinh."
Nói xong, bà nhanh chóng rời đi, chờ lúc về thì đôi mắt đã hồng.
Người quản gia già cười tủm tỉm trộm lại gần, nói mẹ Nguyễn lau nước mắt trong nhà vệ sinh.
Nguyễn Hành Chu biết mẹ mình khóc vì điều gì.
Từng có một người đã từng trách móc nặng nề những khuyết điểm và lỗi sai của bạn, cũng là người đó đã bao dung cho những khuyết tất không hoàn mỹ đó của mình.
Bất kỳ thời điểm nào, người đó đều kiên trì đứng bên cạnh bạn, cùng bạn vượt qua vô số cửa ải khó khăn, cho dù có thất vọng cùng cực hay có giận dữ quát lớn cũng chẳng sợ, bạn vừa quay đầu, người đó vẫn là mẹ bạn.
Là một người mẹ tiêu hết nửa đời người để sống cùng con.
Nhiệt độ ấm áp cọ rửa qua trái tim để lại sự dịu dàng vô tận, Nguyễn Hành Chu cũng hạ quyết tâm với chuyện kế tiếp mình định làm.
Chờ cơm nước xong xuôi, mọi người đã tan, Nguyễn Hành Chu giữ chặt Thiên Kích, dùng tư thế mười đầu ngón tay đan chặt nhau không giống như bạn bè bình thường đi đến trước mặt mẹ Nguyễn.
Vẻ mặt Nguyễn Hành Chu nghiêm túc, trong mắt lập lòe ánh sáng kiên định, ở trước mặt mẹ Nguyễn, trầm giọng tuyên bố:
"Mẹ! Đây là bạn đời con chọn! Mong mẹ có thể chấp nhận tụi con!"
Thiên Kích thì sao?
Thiên Kích không sao cả. Một tay khác của hắn cắm vào trong túi, thả lỏng tùy ý đứng thẳng, vẻ măt vẫn bình tĩnh như có thể ánh sáng vàng chói của Long tộc, đầy mặt viết đầy hai chữ đại gia.
Dù sao thì mặc cho người phụ nữ trước mặt có đồng ý hay không thì Nguyễn Hành Chu vẫn là của hắn, nhóc rồng con cũng đã có rồi thì còn gì để lo nữa?
Long Quân tỏ vẻ người hắn đã chọn thì không cần phải để cho nhân loại khác đồng ý.
Nếu quá phiền phức thì hắn có thể cuốn vợ con đến Họa Trung giới sống.
Mẹ Nguyễn nhìn hai người họ, tròng mắt thiếu chút nữa đã lọt ra ngoài, ngón tay chỉ hai người run run như thể bị tức chết.
Nguyễn Hành Chu nhìn phản ứng của mẹ mình dữ dội đến thế, ngực lạnh lẽo, quả nhiên, người mẹ truyền thống bảo thủ vẫn sẽ không tiếp nhận đứa con trai come out.
Nguyễn tổng tài: Nhưng tui nhất định phải ở cùng rồng nhà tui!
Anh lại mở miệng lần nữa:
"Mẹ, con biết mẹ không đồng ý cho con come out, nhưng con yêu..."
Mẹ Nguyễn run người nửa ngày, đột nhiên chỉ vào mũi Nguyễn Hành Chu, gào to:
"Có phải anh dùng quyền thế bức bách con nhà người ta không!"
Nguyễn – ngu người – Hành Chu: ".... Hả?" Gì cơ?
"Không phải mà."
Nguyễn Hành Chu nhăn mày:
"Bọn con thật lòng – "
"Đừng giải thích! Tôi không tin!"
Mẹ Nguyễn nói:
"Cái bộ dáng từ nhỏ đến lớn của anh như thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ? Anh tự nhìn lại bản thân anh đi!"
Nguyễn Hành Chu yên lặng cúi đầu nhìn từ mũi chân lên trên.
Giày OK, quần OK, áo OK, đúng là một bá đạo tổng tài kawaii!
Nguyễn tổng vẻ mặt không hiểu ra sao:
"Con khá tốt mà."
"Khá tốt cái quần què!"
Mẹ Nguyễn chỉ vào anh:
"Cái IQ của anh... toàn bộ đều dùng lên việc kiếm tiền! Ngay cả một chút cũng không chia cho EQ... Anh nhìn cái bản mặt anh lại đi, ấy chà ~ cho dù mặt mày lớn lên đơ đơ, cái mặt như bị liệt dây thần kinh, nhìn ai thì cũng trưng ra bộ hung thần ác sát! Có khác gì bọn cướp ngân hàng mới vừa về ổ không? Hả?! Cái mặt anh khác gì với bọn nó!"
Chu mặt đơ: "..."
Thiên Kích: "..." Phụt.
Mẹ Nguyễn: "Haiz, từ khi anh còn nhỏ, tôi và ba anh đã nghĩ, nếu có một người can tâm tình nguyện coi trọng anh mà không vì tiền tài... Chậc chậc chậc vậy thì mắt dính bao nhiêu lẹo, đầu óc có bao nhiêu lỗ?"
Thiên Kích: "..."
Chu mặt đơ: "..." Phụt.
"Con à, con đừng sợ."
Mẹ Nguyễn đi lên nắm lấy tay Thiên Kích, không khỏi thở dài, nói:
"Con yên tâm, hôm nay dì ở đây, Hành Chu nó không dám ép con đâu! Có phải nó đe dọa con không, con nói đi! Dì làm chủ cho con!"
Thiên Kích không quen bị người ta đụng chạm, sau khi tránh khỏi tay mẹ Nguyễn thì bình tĩnh nói:
"Em ấy nói thật, chúng ta đúng thật là thật lòng thích nhau, ta cũng không hiếm lạ gì với tiền tài của cái tên nhân loại mất nết này, ừ là Hành Chu, ta thích em ấy, chỉ đơn giản thế thôi."
Nguyễn Hành Chu chính ta nghe rồng nhà anh nói thích anh thì đỏ bừng mặt, đôi mắt lóe lên cực kì xinh đẹp! Đắc ý nhìn mẹ mình:
"Mẹ, mẹ nghe chưa ạ?"
Mẹ Nguyễn: "..."
Mẹ Nguyễn: Trời xanh mở mắt rồi!
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng gặp được đứa mù!