Buổi tối về nhà, Nguyễn Hành Chu ngồi trên bồn cầu, cảm nhận được phía sau có từng cơn sóng nhiệt rơi xuống tí tách, anh bắt đầu có hơi do dự mình có nên xuống dưới lầu gọi bác sĩ lên không.
Cái này là trĩ thật à, sao lại nghiêm trọng đến vậy?
Nguyễn Hành Chu nghĩ, nếu cứ để vậy mà xuống thì anh nên mặc tã quần luôn.
Ban ngày vì hỗn loạn nên anh xem nhẹ các triệu chứng, nhưng khi đến đêm khuya tĩnh lặng, nó càng thêm rõ ràng, bụng nhỏ nặng nặng hơi đau, bé hoa cúc càng không thể kể...
Khi Nguyễn Hành Chu dùng khăn giấy lau, hô hấp càng thêm nặng.
Chờ anh sửa sang xong, người ở trong gương đã xị mặt, rất nghiêm túc, rất đẹp trai, trên khuôn mặt mỗi bên đều có "cao nguyên màu hồng", đôi mắt ướt dầm dề nhộn nhạo như bị người ta thế nọ thế kia.
Nguyễn Hành Chu nhìn bản thân nghĩ nghĩ, chùm tóc ngốc nhếch lên, tung ta tung tăng đi tìm Thiên Kích.
Thiên Kích đang ở trong phòng ngủ phụ hút thuốc.
Từ khi đến hiện đại, có rất nhiều thứ mới mẻ khiến hắn hài lòng không xuể, vị Long Quân trẻ tuổi đã trải nghiệm qua sự xấu hổ khi không biết sử dụng bồn cầu.
Chờ hắn xị mặt khẽ meo meo thích ứng cuộc sống của nhân loại, hắn liền phát hiện thuốc lá là một Thần Khí có việc hay không có thì ngậm một cây cũng biến mình thành nam tính.
Vào thời điểm Thiên Kích hút thuốc, trong phòng ngủ chỉ bật đèn đầu giường, phòng không sáng lắm, cửa sổ sát đất nhìn từ trên cao xuống thấy muôn vàn ngọn đèn dầu mỹ lệ đến vậy.
Nhoáng cái đã qua ngàn năm, trong dựng đồng màu vàng óng là ảnh ngược của chính nó, tròng mắt dịu dàng bao dung, thân là một con rồng cao cao tại thượng nóng tính không sợ gì, giờ phút này, nó bị pháo hoa của nhân gian bao trùm, như thể có thể thấy được trên người hắn là sự cảm thán vì dù ngàn năm có lưu chuyển nhưng hắn vẫn không đổi.
Một con người rắn rỏi, một điếu thuốc lá, một mình ngồi ở mép giường nhìn ra cảnh đêm thành thị ngoài cửa sổ, đóm lửa màu đỏ tươi lóe sáng trên đầu điếu thuốc, sương khói lượn lờ.
Không hiểu sao khung cảnh đó khiến lòng người cảm thấy mênh mông như biển, có nhiều thứ nói ra nhưng không hiểu rõ được.
Mỗi khi Nguyễn Hành Chu thấy cảnh như thế đều cảm thấy ngực mình căng căng, muốn được hắn ôm, trái tim anh biết rằng anh thích người đàn ông này, hắn là một con rồng, là một con cự long dùng đôi mắt của thần linh để nhìn xuống đất đai dưới chân.
Góc nhìn của Thiên Kích quá lớn, đó là thứ mà con người dùng cả đời cũng không thể mở mang kịp.
Nguyễn tổng tài đứng ở cửa thưởng thức bờ vai dày rộng của người đàn ông của anh một lát, đặc biệt là vòng eo bùng nổ hormone, hai đôi mắt quét qua quét lại như laser, như thế dùng thêm chút sức nữa thôi là có thể nhìn được cái thứ dưới lớp quần cộc của Thiên Kích.
Thiên Kích đã sớm phát hiện anh đã đến, theo thói quen, nên hắn không phản ứng cái tên nhóc ngốc họ Nguyễn đó.
Nhìn nửa ngày trời.
Tổng tài phiên bản 2.0, bé ngốc họ Nguyễn, dẫm lên dép lê mềm mại, lạch cà lạch cạch đứng ở phía trước Thiên Kích, chặn lại cảnh sắc ngoài khung cửa sổ sát đất.
Thiên Kích ngẩng đầu nhìn anh:
"Muốn ăn đánh?"
Nguyễn tổng tài nghiêm túc lắc đầu, cọng tóc vểnh cũng lắc theo:
"Không."
Anh nói:
"Muốn đi ngủ." (ngủ đóng ngoặc mở ngoặc)
Thiên Kích im lặng ba giây, che mặt xoa xoa một chút, ngẫm lại coi thử bản thân có phải có lúc không để ý mà bị người ta đánh choáng đầu rồi không.
Nguyễn Hành Chu không chờ hắn phản ứng đã cực kì nhanh chóng tự cởi áo ngủ của mình, ném đi cái vèo, áo trắng bay trên không trung, rồi rơi xuống trùm lên đèn đầu giường, trong nháy mắt, căn phòng trở nên tối tăm.
Dựng đồng màu vàng kim vào ban đêm lóe lên ánh vàng, anh mím miệng ngồi trên đùi Thiên Kích, mặt quay chính diện hắn, ôm lấy hắn, sau đó hai người... ờm... đi ngủ.
Sao ảnh không cử động nhỉ?
Chẳng lẽ mình chưa đủ chủ động? Hay là còn phải ám chỉ nữa?
Nguyễn Hành Chu suy tư một lát, há mồm gọi Thiên Kích:
"Kích Kích ơi, chu chu."
"... Đừng gọi ta như thế."
Em mới là Kích Kích!
Thiên Kích vừa buồn cười vừa tức giận, tiếp tục hút thuốc nhưng Nguyễn Hành Chu không vui, anh đã thả quá mức rồi, anh đi trước một bước cắn lên đầu lọc thuốc lá bên miệng, đối mắt nhìn Thiên Kích, lúc rời đi, đầu lưỡi câu lấy điếu thuốc cũng chạm vào môi một chút.
Tuy khuôn mặt kia vẫn là cái mặt than như bị đông lạnh, cặp mắt vẫn là cặp mắt cá chết.
Ngón tay Thiên Kích cứng đờ, cổ họng nhúc nhích, con ngươi dựng thẳng như loài động vật máu lạnh đang nhìn chằm chằm anh như đang khóa chặt con mồi, hắn sững sờ vì cảm xúc nho nhỏ đang nảy mầm trong lòng, từ động tác kia của tên nhân loại mất nết đó, hắn đã nếm được mùi vị đã ăn một lần thì trăm lần vẫn thèm.
Ngọn lửa vô danh bốc cháy.
Người đàn ông cao lớn dùng ngón tay nắm đầu thuốc lá đang đốt hiện lên vài điểm đỏ, hơi chà một chút, lửa tắt.
Hắn nói:
"Xuống đi, đừng kiếm chuyện."
Gần đây, tình cảm của hắn đối với Nguyễn Hành Chu có chút không đúng lắm.
Ở phương diện này, nếu là Long tộc thì đều buông thả, Thiên Kích mới vừa ngóc đầu, Nguyễn Hành Chu đã phải xả thân lừng lẫy.
"Không xuống."
Nguyễn tổng tài hơi trề môi.
"Có hơi khó chịu."
"Khó chịu?"
"Ừm."
Thiên Kích nhớ tới lời của Quân Hoa nói với hắn, vào thời gian mang thai, Nguyễn Hành Chu có khả năng sẽ xuất hiện phản ứng nào đó, lông mày hắn nhăn lại, giơ tay xoa xoa vòng eo gầy gò nhưng rắn chắc của Nguyễn Hành Chu, làn da mịn màng trượt trên tay.
Hầu kết nhô lên lại lần nữa trượt lên trượt xuống, lộ ra vẻ do dự.
Góc cạnh khuôn mặt của Thiên Kích dù chìm trong bóng đêm vẫn tràn ngập vẻ đẹp trai đầy nam tính, có lẽ phải nên nói đó là sự sắc bén của các chiến binh thời cổ, rất có tính xâm lược, như là con dao nhỏ có thể cắt đứt tay bất kì ai.
Cho dù không có ánh đèn, Nguyễn Hành Chu cũng có thể họa ra cơ thể của hắn, cơ thể cường tráng, làn da màu mật ong, hình xăm màu đỏ sậm như đồ đằng, và đôi dựng đồng màu vàng kim vào lần đầu nhìn thấy đã khắc thật sâu vào trong tâm trí anh.
Ngực anh nóng hổi.
Ầm.
Có thứ gì đó bắn ra ào ạt như mở cửa thả cơn lũ.
Thiên Kích đột nhiên cảm thấy quần ngủ đang mặc hơi nóng lên, còn hơi ẩm ướt nữa, hắn giật mình, duỗi tay sờ.
Hửm?
Hở?!
Thiên Kích hồi thần, nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu một cách khó tin.
Nguyễn tổng tài nghiêm túc căng mặt, kiên trì mười phút, sau đó ánh mắt có một chút xíu xiu chột dạ lướt qua, anh nói:
"Không phải lỗi em, mà."
Anh biện minh cho bản thân, bổ sung:
"Em nói khó chịu, em đã nhắc rồi."
Cái tên mất nết này!
Thiên Kích cười ra tiếng, ôm lấy anh.
Phần H+ sẽ được đăng ở trên wordpress và tất nhiên là có pass. Mọi người vào link (hoahoalala.wordpress.com/co-rong-dang-nam-vo-thuy-bat-do/) để đọc câu hỏi và hint pass sau đó follow wordpress mình mới có thể nhìn thấy khung nhập pass nhé.
Một xíu spoil phần H+ cực răm =))
Nguyễn Hành Chu chịu không nói, phần thịt trong đùi cọ xát lên đùi Thiên Kích, lỗ hậu co rút lại như đang đi tìm đầu ngón tay nào đó, sờ sờ lên nếp uốn trên lỗ hậu.
"Bé cả bé hai đâu anh?"
"Em nói xem."
Thiên Kích nâng tay hứng dòng nước chảy ra từ "thửa ruộng", đứng lên, mím môi nhịn cười, hắn cởi quần ngủ và quần lót ra, để lộ thằng cả thằng hai.
Hai thằng cu là biệt danh mà Nguyễn Hành Chu đặt cho hai cục cưng phía dưới của Thiên Kích.
Đừng có nói hai người Nguyễn tổng nhà người ta không play đa dạng, người ta còn đặt tên cho hai con chim của chồng luôn kìa.
- 0-
Rạng sáng bốn giờ.
Trước đó lão long lê la cày ruộng khô nhưng bây giờ lại đổi thành ruộng nước nên có hơi không rút về nổi.
Từ 10 giờ tối đến rạng sáng hôm sau.
Thiên Kích nâng lưng Nguyễn Hành Chu lên, khuôn mặt nhỏ của anh trắng xanh, đôi mắt nhắm chặt, chòm tóc ngốc trên đầu cũng ỉu xìu.
Lại qua thêm một lát, hắn đặt người lên giường đắp chăn, đii vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Thiên Kích cầm khăn lau khô cho Nguyễn Hành Chu, đệm lót và áo tắm dài đều bị thấm ướt, chỉ có thể cầm bỏ vào máy giặt, may mà khăn trải giường không dính thứ gì.
Long Quân chui vào trong ổ chăn, kéo người vào trong lồng ngực, Nguyễn tổng trong ngực cau mày, khổ sở dùng chút sức lực cuối cùng mà giơ tay, đi tìm sờ cái thứ mỗi tối đều phải nắm.
Anh rồng già thở dài, cúi đầu để lộ sừng rồng ra, ngay lúc tay của Nguyễn Hành Chu nắm lấy phần nhánh màu đỏ của sừng rồng thì thoải mái, cứ để tay như thế, chẹp miệng đã ngủ sâu.
Sắc mặt Thiên Kích đen thui, cảm thấy sừng rồng của mình chỉ dùng để mọc dài ra vậy thôi...
Chậc!
Cái tên ngu ngốc, vô liêm sỉ không giữ đạo làm vợ!
(*): Mọc sừng là bị ngoại tình, Nguyễn Hành Chu cứ đòi nắm sừng làm ổng lòi sừng ra hoài nên nghĩ vậy đó.
Thiên Kích bực bội xoay đầu, ai mà ngờ Nguyễn Hành Chu hôm nay sức cùng lực kiệt, bình thường có quay như thế nào cũng không lay được cái móng vuốt đó xuống được, mà hôm nay mới vừa quay một chút đã buông.
Long Quân trẻ tuổi sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày, tự xị mặt đặt tay anh ấn lên sừng rồng của mình.
Cái tên mất nết! Hắn mắng trong lòng.
Hắn cúi đầu, hôn hôn lên môi cái tên mất nết đó, bàn tay to còn giúp cái tên mất nết xoa eo ấm bụng, trắng đêm không ngủ.
Cũng là buổi tối hôm nay, một đám người thừa dịp có men đang đua xe từ trên núi xuống, đang nghĩ nên đi tìm khoái lạc ở đâu thì có người hỏi người phía trước.
"Thằng Nhị, cái đứa nhảy lầu vừa nãy mày có biết không"
Tiền thiếu gia đang đặt cánh tay lên trên người phụ nữ không mặc một miếng vải, gã nghe vậy thì trợn trắng mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ chỉ phía dưới của gã, nói:
"Tao không biết, mày hỏi nó đi!"
Cả đám cười to ồn ào.
Cái người hỏi cũng vui, nhưng trên mặt viết rõ hình như có chuyện gì đó.
"Cô gái đó là nhân viên của công ty Ayerslan."
"Ayerslan? Sao nghe quen tai vậy?"
Gã đàn ông uống đến ngu người hỏi.
Người nọ cười ha hả vài cái:
"Còn không quen hả? Đó là công ty của Nguyễn Hành Chu."
Nhắc đến Nguyễn Hành Chu, cả đám phú nhị đại vốn đang cười đùa cà lơ phất phơ bỗng nhiên im lặng, tỉnh rượu hơn một nửa, thậm chí còn nhìn mặt nhau, cả đám còn nhìn rõ sự kinh ngạc trên mặt đối phương.
Tiền Nhị nhíu mày thật chặt, buông bé tình nhân mình bao nuôi ra, cô gái kia nũng nịu gọi tên gã, bị Tiên Nhị mắng một câu cút.
"Mẹ nó, sao lại là công ty của thằng đó?!"
"Đó là Nguyễn Hành Chu đó, mấy ông già nhà mình còn quỳ liếm tập đoàn họ Nguyễn đó! Ngày hôm qua mới vừa nhảy lẩu xong, trên mạng đăng tin muốn điên, ba mẹ ngu xuẩn của nhỏ đó cũng đi náo loạn, còn tự cho mình là thông minh mà quăng cái chuyện oan uổng lên đầu Nguyễn Hành Chu, nếu thằng đó nóng nảy tìm người điều tra..."
Nói đến đây thì dừng, nhưng tất cả mọi người đều rùng mình.
Nguyễn Hành Chu là ai.
Là người bằng tuổi với bọn họ, cũng là phú nhị đại, không, người ta không thể nào dùng cái từ phú nhị đại để bao quát hết, trong đa số các bữa tiệc xã giao, ngay cả đám công tử quyền thế như bọn họ cũng không dám đi lên nói nhảm.
Cha mẹ ở trên đầu, ngay cả người lớn cũng phải cúi đầu khom lưng, còn chẳng nhận được một cái mặt cười từ người ta!
Thậm chí nếu không phải người nọ cực kì trẻ tuổi thì cả đám đã bị ấn đầu bảo gọi chú Nguyễn, dựa vào bối phận mà đi chiếm tiện nghi nhà người ta!
Ăn nhậu chơi bời không sao cả, đi gây chuyện cũng chẳng sao, cùng lắm là bị người trong nhà đánh một trận mà thôi.
Nhưng nếu dám trêu đến vị tôn Phật đó...
Đừng nói đến bọn họ có phải là phú nhị đại hay tam nhị đại, ngay cả ba mẹ bọn họ cũng bị người ta lột xuống một lớp da!
"Tiêu rồi!"
"Tiêu cái đách què! Đ/ị/t mẹ, ai mà biết được con đ/ĩ đó làm ở công ty nhà họ Nguyễn!"
Biểu cảm của Tiền Nhị không tốt, đôi mắt đảo qua đảo lại trong hốc mắt cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào ém chuyện này đi, mấy người còn lại mày nhìn tao tao nhìn mày, cũng không tiếp lời, Tiền Nhị mắng một câu:
"Đen đủi!"
"May mà tao không chơi..."
Có người lẩm bẩm, Tiền Nhị ngẩng đầu dùng ánh mắt ngoan độc nhìn tên đó, tên đó nhanh chóng cúi đầu.
Ngày đó cả đám bọn họ uống nhiều quá, Tiền Nhị bước ra từ quán bar uống đến nôn còn la hét muốn ch/ị/ch gái trẻ, có gã ta cầm đầu, cả đám thiếu gia chơi bời lêu lỏng dứt khoát không về nhà, ngừng xe lại, trực tiếp vui cười đổi địa điểm.
Không nghĩ đến sẽ gặp Lý Tửu đang tâm trạng không tốt, nên tăng ca từ công ty về.
Mấy đứa Tiền Nhị rối tắm, ngay từ đầu cả bọn vốn chỉ muốn chọc ghẹo cho vui, xô Lý Tửu vào trong hẻm nhỏ không cho đi, Lý Tửu bị vài tên đàn ông lôi kéo quần áo nên sợ hãi không thôi, kinh hoảng hét cứu.
Tiền Nhị thấy phiền, dứt khoát thật sự cưỡng ép người ta, những người khác thấy nhiều nên không trách mà còn chụp ảnh, có đứa không thích bị lây vào nên rời đi.
Ngày đó bọn họ luân phiên nên không nhớ rõ rốt cuộc là ai làm.
Xong việc rồi, lúc bọn họ tỉnh rượu thì cũng không sợ, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên họ làm, trực tiếp lấy ảnh chụp uy hiếp Lý Tửu để cô không dám báo án, còn bắt cô trở về nhà của Lý Tửu.
Mấy người Tiền Nhị mỗi người cho ba mẹ Lý Tửu mười vạn nhân dân tệ (*).
(*): Tầm 35 triệu.
"Ngại quá."
Tiền Nhị hút điếu thuốc, quét mắt nhìn Lý Tửu đang im lặng rơi lệ, cười hừ một tiếng.
"Chúng tôi là đối tượng qua đêm của con gái mấy người, lỡ uống nhiều quá nên không cầm được, tiền này mấy người cầm đi, chúng tôi không phải cố ý."
Ba mẹ Lý Tửu vốn sợ bọn họ người đông thế mạnh nên không dám la làng, lúc cầm được tiền thì tròng mắt trừng lớn, vui vẻ không thôi!
Mười vạn tệ đó!
Mười vạn tệ, nhiều như vậy!
Cặp vợ chồng trung niên cúi đầu khom lưng tiễn họ đi, một người khen Tiền Nhị lớn lên rất đẹp trai, con gái bọn họ được làm bạn với gã thì quả thật là phước đức ba đời.
Còn chân tướng ra sao, có quan trọng bằng tiền à?!
Chuyện này vốn tưởng rằng sẽ không giải quyết được, cho dù Lý Tửu thật sự đi báo án, Tiền Nhị cũng không sợ, đã từng có một lần, một cô gái mới vào đại học cũng đi báo cảnh sát, Tiền Nhị cười hì hì với cảnh sát:
"Tôi không cưỡng ép, thật mà, tôi đưa tiền đàng hoàng, không tin thì các người coi điện thoại của nhỏ đó đi! Có lịch sử chuyển khoản đàng hoàng, ha ha, tôi có nhiều vé gái thế này lắm!"
Gã là một tên cặn bã, nhưng là một tên cặn bã thông minh.
Cứ quyết không thừa nhận, giật lấy điện thoại của cô gái đó chuyển khoản cho, chụp ảnh bất nhã, trong nhà bỏ tiểu thuê luật sư vài lần là gã lại có thể tiêu dao sung sướng!
Chỉ là không ngờ lần này lại lật thuyền ngay cống, không ngờ liên lụy đến tập đoàn nhà họ Nguyễn không nói, hai con chó già tham lam kia còn đi uy hiếp nhà họ Nguyễn, dù cho nhà họ Nguyễn có mặc kệ chuyện bị cưỡng ép thì gặp cái này cũng phải quản!
"Sao bây giờ sao bây giờ sao bây giờ!"
Cả bọn Tiền Nhị đứng dưới đoạn đường tối tăm thương lượng đối sách, bỗng nhiên có chiếc xe đi qua, ánh đèn chợt lóe, phía bên phải con hẻm nhỏ mà cả bọn đang đứng có một cô gái đang đứng thẳng nhìn cả bọn.
Tình nhân bên cạnh Tiền Nhị thấy được, cho rằng bản thân hoa mắt nên mặc kệ.
Chất lỏng màu đỏ uốn lượn vào trong khe nhỏ lớp gạch trên mặt đất, nó lặng yên không một tiếng động, chảy đến dưới chân đám người đó...