"Ừ, đốt rồi."
Mùi đốt vẫn không tiêu tan, lớp trang trí tinh xảo bị ngọn lửa liếm qua trở nên nhăn nheo và đen sạm.
Lửa đã tắt, mùi cháy vẫn lan đến phòng khách. May chỉ cháy một mặt tường của tủ thôi, lại được dập tắt kịp thời nên không tạo ra rắc rối lớn.
Nguyễn Hành Chu ngồi trên sô pha gọi cho Mildan bảo anh ta liên hệ với công ty nội thất, mà Ngụy Đa Diệp ôm gối nhìn Thiên Kích thẩm vấn "hộp nữ" đã bị nướng chín kia.
Người đàn ông té xỉu lúc nãy cũng được Ngụy Đa Diệp kéo vào phòng ngủ chính ném lên giường nằm.
"Nói, người chế tạo hộp nữ là ai! Có phải là một nữ nhân tên Vân Trầm không?!"
Thiên Kích dẫm lên đám cháy đen, nó giả chết không nhúc nhích, Thiên Kích cười lạnh lùng, chân chậm rãi dùng sức, cái thứ đồ đó bắt đầu giãy giụa kêu thảm thiết!
"... Đừng giẫm nữa mà! Tôi nói tôi nói, trước khi tôi bị giết cũng là vì do có bạn nhờ đến đây canh chừng căn hộ, ông ấy nói mình đi công tác nên cần phải có người đến đây canh chừng giúp, tôi vốn chỉ là một người vô tội mà thôi, ai biết ổng sẽ hại tôi đâu! Khiến tôi trở thành kẻ chết thay cho ổng! Tôi căn bản không biết hộp nữ là thứ gì hết!"
Thịt trên mặt nó đã bị đốt thành miếng, bởi vì có sinh mệnh ngoan cường của hộp nữ nên thứ này tuy nửa sống nửa chết, nhưng khi nhắc đến ông bạn hố mình, trong mắt vẫn tràn đầy ý hận.
Nguyễn Hành Chu cúp điện thoại, nghe vậy thì khó hiểu, hỏi:
"Chẳng lẽ chúng ta đã lầm? Ổng không biết Vân Trầm thật?"
Dù gì Quân Hoa đã cho bọn họ rất nhiều địa chỉ, không có khả năng sẽ ngay lập tức tìm được manh mối về Vân Trầm và tên yêu quái có liên can.
Khóe miệng của Thiên Kích trề xuống, biểu tình âm trầm, hiển nhiên cũng cảm thấy bản thân đã tốn công vô ích.
Kẻ chết thay cho hộp nữ đó nhìn thấy bọn họ dao động nên nhanh chóng nói:
"Đúng đúng đúng, tôi chưa từng gặp qua cái người phụ nữ mà các anh miêu tả! Ngay cả người đàn ông anh tả tôi cũng chưa thấy, nếu thật sự là người có dựng đồng màu vàng kim, thì hẳn tôi phải ấn tượng mới đúng! Tôi cũng là một người đáng thương mà... Tuổi còn trẻ mà đã..."
"Hết chuyện ma quỷ này đến chuyện ma quỷ khác!"
Ngụy Đa Diệp lúc này hừ một tiếng, buông gối ôm ra ngồi xổm trước mặt kẻ chết thay, lấy ra điện thoại click vào một tệp tài liệu:
"Bành Chí Đạt là ông có phải không?"
Phần mở đầu của hồ sơ, là bản sao của giấy tờ tùy thân của một người đàn ông.
Tròng mắt màu đỏ tươi của kẻ chết thay di chuyển lung tung, ừ một cái có lệ.
Ngụy Đa Diệp: "Lý do ban đầu tôi được điều đến đây là vì có rất nhiều người nổi danh không hiểu vì sao lại mất tích khiến cho cấp trên chú ý, trải qua điều tra, chúng tôi phát hiện những người biến mất bí ẩn đó đều từng có mâu thuẫn với hai người đàn ông là Tiền Thịnh và Bành Chí Đạt, và cũng đều nhận được những gói hàng không thể giải thích được..."
Kẻ chết thay cũng là Bành Chí Đạt bị đốt trụi trên đất, nghe vậy động tác giãy giụa cứng đờ.
Ngụy Đa Diệp nhìn chằm chằm người trên mặt đất, cọ chóp mũi khinh thường:
"Chúng tôi cũng không biết bên trong là thứ gì, nhưng bây giờ xem ra những gói hàng đó nhất định là hộp nữ! Ngay cả hai người này có dùng hộp nữ giết người rồi thu hộp nữ về sử dụng nhiều lần hay không thì cũng không phải dạng tốt lành gì!"
"Nói như vậy là hộp nữ ban đầu là từ bọn họ mà ra, vậy thì bọn họ từ đâu mà có được nó? Hừm... Xem ra ông ta vẫn không thành thật."
Nguyễn Hành Chu xụ mặt, giật giật khóe miệng gọi rồng nhà anh:
"Kích Kích."
Thiên Kích "hửm" một tiếng coi như đáp lại.
Nguyễn Hành Chu: "Đánh ổng!"
"Đừng – tôi thật sự không biết!"
Bành Chí Đạt biến thành quỷ giãy giụa muốn chạy, kết quả là bị Thiên Kích xách lên dùng nắm tay mang theo lửa đánh cho một cú.
"Các người, các người có lòng trắc ẩn hay không thế! Lúc tôi còn sống cũng là người mà! Tôi bị giết chẳng lẽ không phải là người bị hại hả!"
"Ông đúng là vậy."
"Vậy thì – "
"Vậy thì có liên quan gì đến tôi? Thứ tôi muốn là tình báo và manh mối mà thôi."
Nguyễn Hành Chu lạnh lùng nghe Bành Chí Đạt chất vấn, trong đôi đồng tử ngăm đen không có bất kì thứ gì, bao gồm cả sợ hãi, chán ghét và áy náy.
Lạnh lẽo như băng, như một cỗ máy.
Bành Chí Đạt đã chết không biết vì sao, rõ ràng mình đã thành quy nhưng lại vì một ánh mắt của một người tầm thường mà sinh ra nỗi sợ hãi và run rẩy không rõ nguyên do, khiến ông ta nhớ lại người đàn ông đã giao cái hộp cho ông ta...
Sự sợ hãi đã từng trải đó giao thoa với hiện tại, Bành Chí Đạt đại khái biết bản thân không thể che giấy được, vì thế ông ta oán hận mà mắng Nguyễn Hành Chu:
"Đúng vậy, đều là tao làm đó thì sao!! Đồ quái thai!!"
Ông ta vừa la xong, Thiên Kích đã nheo đôi dựng đồng màu vàng kim của mình lại, mặt mày âm trầm môi mím chặt, một tay xách ông ta lên, lại đánh ông ta thêm mấy cú nữa!
Những cú đấm này tương đối tàn nhẫn, Bành Chí Đạt nằm trên sàn nhà che lại bụng, há cái miệng tối om của mình kêu rên không tiếng động, ông ta giữ nguyên tư thế đó nửa ngày, không động đậy một chút nào.
"Đáng lắm, cho cái mỏ thúi của ông!"
Ngụy Đa Diệp vươn nhánh cây đánh ông ta vài cái, còn an ủi Nguyễn Hành Chu:
"Nguyễn đại lão à, anh đừng có để ý lời ổng nói nha, cái thứ này không biết đã hại bao nhiêu người rồi mà còn rủ lòng thương với ổng làm gì?! Ông ta muốn thủng nốc trời hay gì?!"
Thiên Kích cũng kho có dịp gật đầu phụ họa cho người khác, nói:
"Em rất tốt."
Tuy Nguyễn Hành Chu là cái thứ mất nết có thể chọc rồng tức muốn chết, nhưng người ngoài không có tư cách để bình phẩm người thừa hành mà hắn đã chọn!
"... Kỳ thật em cũng không cảm thấy có gì không vui cả."
Nguyễn tổng được an ủi nên hơi hơi kinh ngạc:
"Dù sao em cũng sẽ không giận."
Long Quân không tỏ ý kiến, dựng đồng sắc bén:
"Em không tức giận không đồng nghĩa với việc người ta lấy lý do đó để nhục nhã em."
Nguyễn Hành Chu cúi đầu:
"Vậy, có người nhục nhã em thì sao?"
Anh sẽ đứng ra giúp em à?
Sẽ bất bình vì em, sẽ bảo vệ em sao? Như cách anh đối xử với Quân Hoa và Quân Đậu vậy.
"Bổn quân không rảnh xen vào chuyện vặt của người khác."
Thiên Kích nói.
".... À."
Nguyễn Hành Chu cúi đầu mím đôi môi hồng nhạt, đầu lưỡi liếm liếm khoang miệng, không biết có phải đã ăn quá nhiều keo hay không, vừa ngọt ở đầu lưỡi, nhưng vì sao miệng lại đắng chát thế này?
"Nhưng chuyện của em không phải là chuyện vặt vãnh."
Ụa?!
Hở!!!
Giọng nói quen thuộc bổ sung thêm một cách khô khan, Nguyễn Hành Chu đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông nói ra câu đó.
Ánh mắt của người đàn ông cao lớn dao động, đôi tai nhòn nhọn có hơi ngạo kiều mà run run vài cái, hắn nghiêng đầu nhanh chóng nói thầm:
"Chỉ cần có bổn quân ở đây một ngày thì sẽ bảo vệ em một ngày, nhưng cái tên mất nết nhà em đừng có nghĩ nhiều! Ta chỉ là vì trứng rồng mà thôi, ta..."
Long Quân trẻ tuổi khẩu thị tâm phi nhịn không được mà giải thích dư thừa.
Nguyễn Hành Chu sớm đã luyện được chức năng tự động phiên dịch lời nói mát của hắn, anh há miệng thở dốc, hai tròng mắt đen nhánh nhét đầy sao trời, trong lồng ngực như có cảm xúc nóng bỏng gì đó đang cuồn cuộn!
Thiên Kích trộm quay đầu nhìn anh.
Tầm mắt hai người đụng nhau, trong mắt Ngụy Đa Diệp, xung quanh hai người như đang nổ tung từng đóa hoa nhỏ màu hồng phấn, còn bật siêu lớn BGM chuyên dụng cho kịch tình yêu lãng mạn!
Chậc chậc chậc, ngọt ghê á ~
Ngụy Đa Diệp hâm mộ trừng mắt chó hận không thể la lối: Hôn đi hôn đi!
Con quỷ trên đất vừa mới lấy được một hơi, vừa mở mắt ra đã thấy một màn này thiếu chút nữa đã nổ tanh bành! Mấy người đã bày trò làm mặt quỷ mà còn có hứng diễn tình chàng ý thiếp hả!
Mụ nội nó có thể buông tao ra trước được không hả! Bây còn đang dẫm lên cái đầu tao đó thằng khốn!!!
"Mày – ưm ứm!"
Con quỷ vừa muốn rít gào đã bị Ngụy Đa Diệp cho ăn đầy mồm lá cây hòe, Bành Chí Đạt trừng lớn mắt nhìn cậu ta: Mày làm gì đó?!
"Hừ, người ta đang hạnh phúc đấy không thấy được à!"
Ngụy Đa Diệp cười tủm tỉm, ngồi xổm trước mặt ông ta rồi xoa đầu trọc của mình:
"Không sao, còn có tôi chiêu đãi ông mà, thẩm vấn là một môn học chính quy của tôi đấy, đảm bảo cho ông sướng đến chết đi sống lại!"
Bành Chí Đạt:.... Tui sai rồi, mấy người đều là ma quỷ!
Bản thân việc nhìn nhau thật lâu đã có thể coi là rất ngớ ngẩn, nhưng khi người bạn nhìn là người mà chỉ cần nhìn một cái thôi đã đủ làm cho bạn cười, thì điều đó lại hoàn toàn khác.
Hận thời gian không thể dài thêm một chốc, lại dài thêm một chốc...
Bị đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm, vẻ mặt của Thiên Kích vốn đang ôn hòa nhưng dần dần chuyển sang vô cảm, rồi chậm rãi chuyển sang tức giận!
Biết được chuyện chẳng lành, Nguyễn Hành Chu chưa đã thèm mà chậc lưỡi thu hồi ánh mắt, anh kinh ngạc phát hiện con quỷ trên mặt đất thế mà đã khóc đầy mặt máu, mà Ngụy Đa Diệp cười cười rút lại những nhánh cây hòe trên người ông ta.
"Hai người nhìn nhau xong chưa? Cái tên này đã chịu nói thật rồi."
Cậu ta đá đá con quỷ trên đất:
"Mau nói!"
"Tôi biết rồi..."
Kẻ chết thay, Bành Chí Đạt vâng vâng dạ dạ gật đầu, nhìn như rất sợ Ngụy Đa Diệp.
Nguyễn Hành Chu có hơi kinh ngạc mà nhìn Ngụy Đa Diệp, không nghĩ đến cậu ta còn có kỹ năng này.
Thiên Kích cũng ừ một tiếng:
"Không tồi."
"Đương nhiên rồi, tôi đã từng được huấn luyện chính quy mà!"
Ngụy Đa Diệp đắc ý cong mắt.
Ba người cúi đầu nhìn chằm chằm Bành Chí Đạt như cục than trên đất, ông ta ngồi dậy, thịt nướng trên người không nhiều, chỉ có một đôi mắt màu đỏ tươi và cái miệng tối om, như thể một người que diêm chân gầy tay mạnh.
Ông ta nói:
"Hộp nữ... đúng thật là do tôi và Tiền Thịnh mời về, tôi và Tiền Thịnh từ nhỏ đã lớn lên cùng một nơi nên là bạn bè rất thân, tôi làm pháp y, ông ây làm nhà đầu tư, tiền tôi kiếm ra đưa cho ông ấy đi đầu tư, ông ấy chưa bao giờ lừa tôi, mấy năm nay cũng kiếm được không ít, nhưng hạng mục gần nhất đây bọn họ bị người ta lừa tiền, lỗ sạch vốn..."
"Vốn dĩ Tiền Thịnh còn tưởng bản thân mình nhầm lẫn, còn nói xin lỗi với tôi, sớm muộn gì cũng trả tiền lại cho tôi, tôi cảm thấy ông ấy không có khả năng sẽ gạt tôi nên tôi tìm người quen để tra xét, kết quả tra ra được thì ra không phải là do nhầm lẫn! Mà là có người cố ý giăng bẫy để lừa ông ấy!"
Từ một con người thành công gia tài trăm vạn sống tiêu sái qua ngày biến thành kẻ nghèo hèn, sự chênh lệch cộng thêm nỗi thù hận vì bị cướp mất tiền tài khiến Bành Chí Đạt hận không thể đi đến trước cửa nhà người nọ hành hạ người đó đến chết!
Không thể cứ như vậy mà buông tha có đám khốn nạn lừa tiền bọn họ được!
Nhưng làm cách nào mới khiến người khác không thể phát hiện được còn có thể trả được thù?
Hai người cân nhắc đã lâu nhưng chưa nghĩ đến biện pháp, khi đang nản lòng thoái chí thì một cuộc điện thoại điện tới...
"Cô ta nói có thể giúp chúng tôi báo thù, còn nói bản thân là một thuật sĩ rất lợi hại, lúc đầu bọn tôi không tin, dù gì cái vụ quỷ giết người gì gì đó, không tận mắt chính kiến thì ai mà tin? Sau đó, người phụ nữ đó bảo chúng tôi đến khu nghĩ dưỡng để nhận hộp nữ."
Bành Chí Đạt đã biến thành quỷ còn cảm thán:
"Hộp Nữ Chân là một thứ tốt, chỉ cần bao xung quanh thôi thì trăm phần trăm không những không bị người ta hoài nghi mà còn có thể dùng rất nhiều lần, nhưng tôi không nghĩ ra vì sao lão Tiền sẽ bị nhốt vào, nhất định là do hắn giở trò quỷ!"
"Khu nghĩ dưỡng đó tên là gì? Ở đâu?!"
"Người đàn ông đó là ai?"
Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích như đồng thời mở miệng, Ngụy Đa Diệp thấy thế thì vươn nhánh cây hòe ra để hù dọa Bành Chí Đạt:
"Mau nói!"
Bành Chí Đạt hơi co rúm người lại, oán hận trừng mắt với Ngụy Đa Diệp, nhưng không dám phản kháng.
Ông ta nói:
"Khu nghĩ dưỡng đó là ở trong thành phố của chúng ta huyện – "
Ầm!
Rầm!
Còn chưa nói xong, kính trong phòng khách bỗng nhiên phát ra tiếng nứt vỡ thật lớn, vô số mảnh gương nhỏ lóe hàn quang, huyền phù xuất hiện trong không trung nhắm ngay ba người rồi đâm về phía họ!
"Vãi đạn!!"
Ngụy Đa Diệp la lên một tiếng, trong quần áo và cổ tay áo biến ra rất nhiều nhánh cây che trước người
Mà Nguyễn Hành Chu cũng được Thiên Kích ôm chặt vào trong ngực! Linh lực màu đỏ vàng hình thành một chiếc ô dù chặn lại những mảnh vỡ thủy tinh bén nhọn!
Hơi nước màu lam nhạt ngưng tủ trên cửa sổ rồi lại tản ra, một người đàn ông xuất hiện, toàn thân gã ta bị một chiếc áo khoác màu đen bao trùm, dựng đồng màu vàng kim lạnh như băng, gã ta mở chiếc hộp trong tay ra, Bành Chí Đạt trên mặt đất vừa thấy gã đã lập tức kinh hỉ gọi:
"Mãng Quân? Sao bây giờ cậu mới đến!"
Nói xong, ông ta gấp không chờ nổi rời khỏi nơi này, biến thành một bóng đen nhảy vào trong chiếc hộp trên tay người đàn ông.
Cơ thể khổng lồ như thế, thế mà có thể nhét vừa một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay!
Sau khi Mãng Quân nhét nó vào trong túi áo khoác màu đen, gã ta ngẩng đầu lên, bình tĩnh đối diện với dựng đồng màu vàng kim giống mình...