• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi Lý Tửu còn sống, cô chưa từng hưởng thụ điều gì.

Cô rõ ràng đã cố gắng để sống, để đấu tranh, nhưng cuối cùng thì sao? Những thứ quan trọng như tính mạng của cô như túi nilon dùng một lần, chỉ là rác rưởi trong mắt người khác mà thôi!

[Mọi sinh mạng đều bình đẳng.]

[Chỉ cần nỗ lực là có thể đạt được hết thảy.]

Lý Tửu nghĩ: Có cái quần què!

Cô có được công bằng không? Ngay cả một gia đình hoàn chỉnh cũng không có! Cha mẹ thì đều là những con người khốn nạn từ đầu đến đuôi! Chỉ cần cố gắng là có thể sống một cuộc sống như ý, nhưng chung quy lại, người bình thường vẫn là người bình thường...

Lý Tửu bị tra trấn, bị nhục mạ tàn nhẫn không có chỗ giải oan, cô chính là một hạt cái bi thảm trong thế giới này, không ai cho hạt cát một cái nhìn, rất nhanh cô đã tự bức điên mình, thù hận bùng nổ khiến cô nhìn thấy địa chỉ web báo thù buồn cười kia, bản thân cũng rất muốn dùng sức gõ từng chữ cái thù hận!

Lý Tửu điền nguyện vọng báo thù của mình xong nhưng không nghĩ đến bản thân rất sẽ đã nhận được một cuộc điện thoại kì lạ.

"Cô muốn báo thù sao? Nhưng những con người đó đều là những người thuộc tầng lớp thượng đẳng, cô có thể làm gì? Tôi có thể giúp ngươi... Tôi không cần bất kì chi phí nào, cô gái à, cô chỉ cần làm theo lời tôi nói, rất nhanh thôi, cô có thể đạt được ý nguyện, tự mình tra tấn bọn chúng đến chết..."

Giọng nói chẳng phân biệt là nam hay nữ cười một tiếng chói tai đầy quái dị, khi nói đến từ "tra tấn đến chết", đối phương như cắn răng mà rít ra từng chữ mang theo một sự tàn nhẫn và sung sướng, khiến cho Lý Tửu sinh ra sự kì vọng và kích động không chịu nổi, thậm chí nếu thật sự có thể giết những tên khốn nạn đó – thì kiểu gì cũng cảm thấy sung sướng hết!

Lý Tửu chặn lại cảm xúc kích động của mình, cô rúc người ở trong chăn, thấp giọng nhanh chóng hỏi:

"Ngài bảo không thu phí, vẫn ngài muốn gì?"

"Ha ha đơn giản thôi... tôi muốn cô chết!"

Nhiệt tình của Lý Tửu bị dập tắt, chỉ còn lại một khuôn mặt lạnh lùng:

"Cút, đồ ngu!"

Đây chỉ là một cuộc điện thoại đùa giỡn, vừa này bản thân còn nghiêm túc đi hỏi lại, thật sự là ngu muốn chết!

"Xin lỗi, tôi cúp đây, gặp lại!"

"Chậc, từ từ! Tôi giống như đang nói giỡn với cô lắm sao? Nghe tôi nói này cô gái ơi, cuộc sống cứ liên tiếp đánh cô rơi vào đáy vực, bây giờ cô lại bị người khác cưỡng ép, dù cho không có tôi thì cô vốn dĩ cũng muốn chết rồi, kiểu gì cũng sống không nổi, không bằng cứ nhận thứ mà tôi cho cô, biến thành lệ quỷ đi báo thù, ha ha ~"

Trẻ trâu!

Giọng nói thần bí kia càng nghe càng như có cát xát vào, Lý Tửu mặt mày vô cảm cúp điện thoại, sau đó một mình đối mặt với không gian bóng tối chỉ để lại một ảo giác hi vọng đã bị dập tắt.

Người đau, lòng càng đau hơn.

Lý Tửu lấy ra thuốc diệt chuột mình mua trên mạng, đổ từng viên vào lòng bàn tay, một bình thuốc đầy rơi xuống dưới, những viên thuốc màu bột phấn lăn xuống nền đỏ.

Cái thế giới đáng chết! Bàn tay của Lý Tửu run run, tròng mắt sưng đỏ, hai hàng nước mắt chảy xuống cổ, cô cắn răng mở miệng định nuốt vào, vào thời khắc mấu chốt, một bàn tay xanh lơ vươn đến từ phía sau cô, đánh bay những viên thuốc đó đi.

Lý Tửu kinh ngạc quay đầu, thấy được một khuôn mặt quỷ đang cười!

Ký ức lúc đó của Lý Tửu đã mơ hồ, chỉ nhớ rõ con quỷ đáng sợ đó không làm hại mình, ngược lại còn để lại một khóa trường mệnh của trẻ con rồi biến mất.

Sau đó, điện thoại lại gọi đến.

"Cô đã tin chưa?"

Giọng nói thần bí cười khẽ, nhẹ nhàng thuyết phục Lý Tửu đang bị dọa đến ngớ người, cô đáp ứng rồi cầm khóa trường mệnh đi đến công ty để nhảy lầu tự sát, tuy rằng cô hoàn toàn không biết làm như thế mang lại ích lợi gì.

Nhưng mà sự oán hận dành cho ba mẹ và những tên cặn bã đó của cô sau khi chết đã thật sự biến cô trở thành lệ quỷ, khóa trường mệnh trên thi thể của cô cũng đã biến mất, đeo lên trên linh thể của Lý Tửu.

Sau khi biến thành quỷ, thế giới trước mắt cô đã thay đổi hình dạng, bản thân đã từng là con người nhỏ bé giờ đây bỗng dưng ngập tràn sức mạnh, những con người kia như chỉ cần cô tiện tay bóp một chút thôi là chết, cảm giác cao cao tại thượng từng chút xóa nhòa lý trí của Lý Tửu...

Đám phú nhị đại cặn bã đã xâm hại những cô gái vô tội rồi dùng thân phận giàu sang của mình để thoát khỏi vòng lao lý bị cô hành hạ đến chết! Cô lột da bọn chúng rồi treo lên như những con chó hoang, nghe từng tiếng thét tê tâm liệt phế, Lý Tửu sung sướng cực kì!

Cô cảm thấy mình chính là thần!

Muốn ai chết, người đó sẽ chết!

Thứ sức mạnh này thật tốt quá.., Lý Tửu sung sướng uống máu của chúng, ăn thịt của chúng, thỏa mãn cực kì.

Nhưng cô vẫn còn lý trí, Lý Tửu nghĩ: Mình chỉ giết những người đã thương tổn đến mình, còn những người khác mình tuyệt đối sẽ không động vào, tuy đã thành ác quỷ, nhưng mình không thể tổn thương những người vô tội.

Dù gì thì cô từ nhỏ đã biết rất rõ đau đớn là như thế nào, cảm giác bất lực đến đáng sợ khảm sâu vào trong linh hồn, vì cô biết điều đó nên không muốn khiến người khác trở thành "một cuốn sách giáo khoa về cuộc sống bi thảm" như cô.

Lý Tửu lại giết chết người mẹ mập như heo của mình, oán khí trong lòng của cô cùng theo cái chết của mẹ mà vơi đi phân nửa.

Người ba như linh cẩu của cô cũng không thể buông tha, nhưng người em ruột thì thôi.

Em trai của cô chỉ là một đứa con trai bình thường vì trầm mê trong internet mà bướng bỉnh, Lý Tửu có thù báo thù, có oán báo oán, em trai của cô chưa từng làm điều gì, nhiều lắm cũng chỉ lạnh lùng với cô mà thôi, Lý Tửu hù cậu ta cho vui rồi cũng thôi, sau đó cô chủ động đi tìm một đại sự ở chùa miếu để tiêu diệt mình.

Nghĩ thì tốt.

Nhưng kế hoạch diễn ra thì không như vậy.

Lý Tửu không đợi đến lúc đưa ba Lý về trời thì bản thân đã bị kẻ thần bí lúc trước khống chế, khóa trường mệnh trên cổ của Lý Tửu đột nhiên bộc phát ra linh khí mạnh mẽ, thứ linh khí này đối với người phàm thì vô cùng thoải mái, nhưng đối với quỷ hồn thì bà mẹ nó cứ như dung nham và axit!

Lý Tửu đã biến thành lệ quỷ giờ đây đang lăn lộn trên đất thét gào từng tiếng chói tai, loại đau đớn này so với việc tra tấn da thịt còn đớn hơn gấp trăm lần!

"Ngươi đã nếm đủ ngon ngọt rồi?"

Đôi giày da màu đen thế mà có thể đạp lên linh thể của cô, người đàn ông cười lạnh:

"Nếu đã nếm được rồi, vậy phải nên trả đại giới nhỉ! Đi đến nơi ông chủ công ty của ngươi, Nguyễn Hành Chu, mổ bụng hắn moi một quả trứng màu vàng kim mang về đây cho ta."

"Được được được... tôi biết rồi tôi sẽ nghe anh! Mau thả tôi ra a a a đau quá a a a!!"

Lý Tửu gật đầu lung tung, đáp ứng không ngừng.

"Đừng có ra vẻ, chỉ cần còn khóa trường mệnh ở đây, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời!"

Người đàn ông khinh thường dời chân, xoay người đã biến mất.

Lý Tửu mất hơn nửa ngày mới làm dịu lại cơn hoảng loạn của mình.

Giết, giết Nguyễn tổng?

Lý Tửu có chút do dự, nhưng nghĩ đến cơn đau vừa rồi thì cả người cô run run vì sợ, cô không dám vi phạm lời dặn của kẻ thần bí kia, chỉ có thể thuận theo lời dẫn của người đàn ông đó, dựa theo trí nhớ mà bay về phía chỗ ở của ông chủ Nguyễn Hành Chu.

Cô cứ bay cứ bay cứ bay.

Lý Tửu nhớ khi còn sống bị thông trị bởi vị boss trùm, Nguyễn – 3 năm thi đại học 5 năm thi thử – tổng tài mà sợ!

Sau đó cô bất động không bay nữa...

Khụ khụ!

Không có học sinh nào không sợ thầy cô, không có ông chồng nào không sợ vợ, không có cấp dưới nào không sợ ông chủ, đặc biệt là ông chủ mỗi ngày lạnh mặt ít cười, nghiêm túc quá mức.

Cho nên Lý Tửu có hơi sợ Nguyễn tổng, hơi hèn hèn xíu thôi...

Được rồi, Lý Tửu trào huyết lệ, rống giận trong lòng: Bà mẹ nó cô cực kì hèn trước mặt Nguyễn tổng được chưa!

Nhưng trong công ty có ai mà không sợ?! Ngay cả ông Lý ở bộ phận quản lý nhân sự lúc đối mặt với Nguyễn tổng cũng điên cuồng trộm uống nước sôi pha cẩu kỷ! Mỗi một lần mở họp là nín tiểu tới mức họp xong là chạy như bay vào trong nhà vệ sinh đó!?

Ánh mắt của Nguyễn tổng.... Shh! Nhìn một lần là trường sinh bất lão, nhìn một ngày là vĩnh viễn không mệt mỏi!

Càng nghĩ chân càng mềm, càng bay càng chột dạ, Lý Tửu thậm chí còn bắt đầu hồi tưởng: Trước khi cô nhảy lầu, mấy tài liệu trong tay không biết có cái nào xong chưa?

À, hình như xong hết rồi.

Lý Tửu thở phào nhẹ nhõm, lỗ ra một nụ cười âm trầm (vui mừng) của "quỷ":

"May quá may, tên Nguyễn tổng đó có hỏi đến mình thì cũng không sợ... Ớ? Không đúng! Mình sợ cái gì! Bây giờ mình là quỷ mà! Ha ha ha, hẳn là ông chủ nên sợ mình mới đúng chứ!"

Lý Tửu đã biến thành lệ quỷ toàn thân quấn quanh oán khí màu đỏ tươi trong nháy mắt đã ưỡn ngực, cảm thấy trong ngực mình vừa tê vừa sướng!

Đúng thế, mình đã là một nữ quỷ thành thục rồi! Mình sẽ không sợ ông chủ!

Lý Hèn Tửu rào rạt vọt đến địa chỉ nhà của Nguyễn tổng mà mình đã nhìn được một lần.

Sau đó cô nhìn thấy một tòa nhà lớn.

Lý Tửu:....

Bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của quỷ còn hạn chế dũng khí của quỷ!

Tui không sợ!

Lý Tửu siêu lớn tiếng: Tui đã là một nữ quỷ thành thục rồi!

Đầu cô đầy mồ hôi và máu, bay vào cửa lớn, đồ trang trí sáng lấp lánh sặc mùi tiền thiếu chút nữa đã lóe mù ắt quỷ, chị lệ quỷ sinh thời có số bần cùng đột nhiên cảm thấy sâu cay, sao mà mình hèn mọn quá, chỉ có thể im lặng cúi đầu nhanh chóng bay vào thang máy.

Ngón tay nhấn một cái, có hơi cộm tay, Lý Tửu phát hiện phím trên thang máy có khảm một vòng kim cương.

Lý Tửu:......

Tui, tui không sợ!

Lý Tửu cong ngón tay, nhỏ giọng phản bác: Tui, tui đã là một nữ quỷ thành thục rồi... ha?

Vất vả lắm mới lết lên được tầng mà Nguyễn tổng, Nguyễn Hành Chu, Lý Tửu ra khỏi thang máy thì thấy hơi déjà vu, cái cảm giác quen thuộc khi bị người lớn xách lỗ tai cầm theo bài thi 0 điểm đi gặp chủ nhiệm lớp được mệnh danh là "Diệt Tuyệt sư thái".

Lý Tửu: Tui tui tui tui tui, tui sợ quá!

Lý Tửu: Tui tui tui tui tui, tui bây giờ bay về còn kịp không?!

Trên thực tế là, không kịp.

Nguyễn Hành Chu nhìn bộ trà cụ bị ném hư đầy đất, tức muốn hộc máu định mở cửa đến nhà của Quân Hoa để hốt con rồng nhà mình về, kết quả là mặt đối mặt với Lý Tửu đang đứng ở cửa.

Lý Tửu:.....!

Nguyễn Hành Chu:.....?

Cảm giác của một viên chức nhỏ khi gặp Boss lớn là thế nào?

Lý Tửu cứng người, cảm thấy hít thở không nổi, hơn nữa trong lòng cô điên cuồng la hét: Ổng không thất mình ổng không thấy mình ổng không thấy mình!

Nguyễn Hành Chu nhăn mặt: "Lý Tửu?"

Mả cha nó, ổng thấy được mình!

Lý Tửu theo bản năng mà đứng thẳng:

"Chào Nguyễn tổng ạ!"

"Ừm."

Tuy sốt ruột nhưng Nguyễn tổng đã quên người trước mặt là người đã nhảy lầu, anh theo thói quen mà lộ ra biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc trước mặt cấp dưới.

"Tới đưa hạng mục?"

"A?"

Lý Tửu cười gượng, lau máu không ngừng chảy trên đầu:

"Không, không phải."

Nguyễn Hành Chu bắt đầu cảm thấy không đúng, cái người Lý Tửu này sao như có gì đó sai sai nhỉ? Huống hồ gì, một người sống như cô muốn lên trên đây sao không có ai báo cho mình, hơn nữa quần áo trên người Lý Tửu sao lại có vết máu?

"Vậy cô đến đây làm gì?"

Nguyễn Hành Chu hỏi.

"Đến..."

Đến đây để lấy mạng ngài á...

Lý Tửu không đáp được, khóc không ra nước mắt.

Hai người nhìn nhau nửa ngày, Nguyễn tổng hồi hồn bỗng nhiên nhớ ra, Lý Tửu, còn không phải là cô gái nhảy lầu ở công ty anh à?

Nguyễn Hành Chu ngẩn ra: "... À, cô là người nhảy lầu kia!"

Lý Tửu:....

Làm khó ngài bây giờ mới nhớ ra ha!?

Thân phận đã bị lộ, Lý Tửu cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, bỗng nhiên cảm thấy mình đã thành quỷ rồi, tất nhiên đến lượt người khác sợ cô, sao có thể để một nhân loại nho nhỏ này coi khinh được?!

Hừ hừ, để tui hù ổng sợ tới ngoác mồm gào!

Dung nhan sạch sẽ của Lý Tửu thay đổi, tròng mắt rớt ra khỏi hốc mắt, da mặt nát thành cái hố lớn, đầu dẹp lép, xương cốt hầu như dính lên tóc, tứ chi vặn vẹo kì lạ, xương khuỷu tay đâm thủng làn da, vừa hồng vừa trắng, máu loãng chảy đầy đất.

Nụ cười của cô dày đặc sự âm hiểm, mặt mày xanh lét như quỷ, mở móng vuốt ra gào về phía Nguyễn Hành Chu:

"Aaa!"

Nguyễn Hành Chu mắt cá chết: Lạnh lùng.jpg.

Không, không sợ hả?

Lý Tửu giật mình, dứt khoát kéo miệng lên mang tai, để sát vào mặt Nguyễn Hành Chu:

"Aaa!"

Thế này thì chắc cũng sợ ha!

Nguyễn Hành Chu dần dần nhíu mày: Phiền vãi.jpg.

Ngài thấy quỷ đều bình tĩnh vậy hả, người nhà của ngài có biết không vậy!!!

Lý Tửu rất nhanh đã hoảng phát khóc, lại nhe răng lại trừng mắt, nhưng khuôn mặt của Nguyễn Hành Chu vẫn như băng sương, ngay lúc cô bó tay không có biện pháp, Nguyễn Hành Chu đột nhiên nói:

"Tôi tự nhận mình ngày thường đối xử với những nhân viên như cô không tồi."

"A?"

Lý Tửu có hơi không phản ứng được.

"Cho nên."

Vốn dĩ tâm trạng đã chẳng tốt lành gì, còn nghĩ lầm cấp dưới đã chết đến đây cố ý hù dọa mình, Nguyễn Hành Chu sầm mặt xuống:

"Biến thành quỷ thì đi đầu thai đi, đừng có giỡn mặt với cấp trên!

Người trẻ bây giờ toàn không đi làm việc đàng hoàng!

Nói xong, anh xoay người đi vào nhà, còn dùng sức đóng cửa lại.

Ầm.

Lý Tửu ăn canh bế môn lau mặt, cô khóc không ra nước mắt vươn cánh tay Nhĩ Khang ra!

Nguyễn tổng ơi, ngài ra lại đi mà! Tui không có giỡn mặt với ngài đâu! Tui thật sự đến để lấy mạng ngài mà Nguyễn tổng!

Ngài tin tui đi!

Hu hu hu.

Ông ổng tài này bắt nhói tay thấy mọe!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK