Đại sảnh rộng lớn sáng ngời của công ty đa quốc gia Ayerland, từng nam nữ văn phòng trang điểm đẹp đẽ, thẳng sống lưng nện bước mau lẹ vững vàng, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, phần lớn họ trong tay cầm một cái bìa hoặc cái kẹp hồ sơ, gặp người quen thì bình tĩnh gật đầu, đích đến vẫn không đổi mà chờ trong thang máy, chọn tầng mình muốn đi, không trì hoãn một giây nào.
Bọn họ ăn mặc chính trang phổ biến, không phải kiểu mới theo mùa của nhãn hiệu nổi tiếng thì cũng là hàng thủ công của cửa hàng lâu đời nổi danh nào đó, bước vào con đường thăng tiến cứ như bước vào chiến trường, khí chất áp đảo khiến người ta sững lại, ngay cả hơi thở cũng phải làm sao cho ưu nhã.
Nơi này quá mức nghiêm túc, trước bàn lễ tân một người đàn ông diện hai bộ tăng y màu trắng, đầu tóc đen dài chưa quy y càng khiến người ta không nhịn được mà ghé mắt.
Đặc biệt là khi người nọ một mực chắc chắn đã gặp vị Boss trên đỉnh công ty của họ, mấy quản lý tuổi tác hơi lớn một chút dừng lại, thoáng chú ý đến chàng trai đó hơn.
"Vâng, ngài có hẹn trước không ạ?... đại sư?"
Lễ tân xinh đẹp nhìn vị đại sư trước mặt khí chất bình thản, nếu là ngày xưa có một người đàn ông ăn mặc như thế đến đây đưa ra yêu cầu này thì cô đã sớm gọi bảo vệ, nhưng trước mặt y, không hiểu thế nào mà lễ tân cảm thấy đối phương không phải là một người bệnh tâm thần, hay là người cố ý gây sự.
Bảo vệ ở xa cũng nhìn thấy, lơ đãng đi tới chỗ này hai bước, ánh mắt bảo: Nhóm quản lý thấy được rồi, có phiền phức không? Có muốn đuổi người này đi không?
Lễ tân nhanh chóng lắc nhẹ đầu, chớp mắt: Không sao.
"Hẹn trước? Chuyện này thì không có, vậy tôi phải hẹn trước như thế nào?"
Trước đó, Tuệ Minh không nghĩ nhân loại mà vị đại nhân kia lựa chọn lại có địa vị và sản nghiệp lớn như thế trong xã hội, hơn nữa y đã tách rời khỏi xã hội nhân loại này lâu lắm rồi, Mãng Quân thì không có lý do để xuống núi...
"Vậy sao."
Lễ tân nghe vậy thì cười một nụ cười công nghiệp với "đại sư" trước mặt.
"Lịch hẹn trước trong thời gian ngắn thì đã kín, mãi cho đến hai tháng sau cũng không có thời gian."
Nụ cười tươi của Tuệ Minh phai nhạt, ánh mặt cũng lộ ra chút kinh ngạc, tựa như không nghĩ muốn gặp một gười lại khó đến thế. Quân áo cho ngực anh ấy cũng như có cái gì đó giật giật, Tuệ Minh nhẹ nhàng nâng tay xoa xoa, giống như quét tro bụi vậy, đảo qua một cái đã nhẹ nhàng buông tay.
Tuệ Minh thi lễ với lễ tân, cảm ơn:
"Thì ra là thế, vậy tôi sẽ nghĩ cách khách, đa tạ nữ thí chủ."
Lễ tân đỏ mặt.
Không phải là do hormone gì đó, mà chỉ bởi vì người đàn ông trước mặt có khí chất cực kì dịu dàng, tuy trẻ tuổi nhưng ánh mắt y bao dung, khuôn mặt bình tĩnh, hiền từ đến kì lạ.
Anh giống như một ông lão mái tóc hoa râm, cười ha ha. Sau khi từ chối, trong lòng cô cứ có loại cảm giác áy náy vô danh.
"Sao mình có cảm giác ảnh như ông nội mình thế?"
Lễ tân nói thầm một câu trong lòng, trước khi Tuệ Minh xoay người rời đi thì nhanh chóng nói thêm:
"Ừm... Đại sư, thật ra một khoảng thời gian gần đây Nguyễn tổng của chúng tôi không thể đến công ty được, Tổng công ty của Ayerland bọn tôi là ở nước ngoài, xí nghiệp trong nước rất nhiều lúc dều là do vài vị giám đốc và quản lý khác quản lý, nếu ngài muốn gặp Nguyễn tổng thì sẽ tương đối khó khăn, nếu ngài có việc gấp, tôi có thể hỏi bí thư Vương một chút! Ngài có cần không?"
Tuệ Minh sắp phải rời đi nghe thấy vậy thì lập tức xoay người, trên khuôn mặt ưu nhãn hiện lên vẻ mừng rỡ, tươi cười ở khóe môi càng thêm dịu dàng, như thế đóa sen trên núi tuyết đã nở hoa!
"Có thể chứ?"
Y từ ái nói:
"Vậy thì cảm ơn cô, nữ thí chủ."
Mặt già của chị lễ tân đỏ lên
"Má nó, cái nhan sắc người già thần tiên gì thế này!"
Lúc thư kí Vương gọi điện cho Nguyễn Hành Chu thì anh đang uống canh.
Anh chồng nhà anh mặc tạp dề, miệng thì ngậm điếu thuốc lá chưa châm lửa, tách chân ngồi ở mép giường, dựng đồng màu vàng kim liếc nhìn anh.
"Nóng à."
Nguyễn Hành Chu mặt đơ, liếm môi dưới:
"Không nóng, đắng."
Hơn nữa cũng không phải đắng bình thường mà quả thật là đắng tới mức con mẹ nó muốn phun dạ dày ra rửa!
"Anh bỏ gì vào trong canh thế?"
Nguyễn Hành Chu hỏi, sao anh cứ nếm được mùi lạ nhỉ?
"Không bỏ gì cả."
Thiên Kích nhai đầu thuốc lạ, khẽ cau mày nhớ lại:
"Hạt sen đen, nấm nguyệt, nước đọng linh khí, một cục huyết mực, bảy tám cọng lông vũ... Ta dùng lửa rồng nấu ba tiếng đấy."
Nguyễn Hành Chu: "..."
Hay ghê, Nguyễn tổng tài học thức uyên bác kiến thức rộng rãi nhưng chưa từng nghe qua bất kì thứ nào.
"Em khó mà tưởng tượng..."
Nguyễn Hành Chu gian nan nhìn anh chồng nhà mình:
"Anh dùng dùng nhà ăn của mình thế nào mà nấu ra bát nước thuốc này vậy, anh yêu?"
Đúng, không sai, là nước thuốc!
Nguyễn tổng tài tuyệt đối không thể thừa nhận thứ như thế là canh bổ! Cái chén trong tay như thế là độc dược của giáo sư Snape!
Thiên Kích trả lời:
"Ừm, nồi sắt dùng không xài được cho nên ta mượn Quân Hoa một cái lò luyện đan."
Nguyễn Hành Chu: "...."
Thiên Kích: "Đúng rồi, ta cũng thử bỏ vô trong đó một ít da giao long mà lần trước Mãng Quân thoát xác, vì trứng rồng trong bụng em... Em sao thế?"
Chu mặt đơ: "Ọe –!"
Thiên Kích: "???"
Không thể uống được ha? Bổ lắm mà, còn có máu rồng của hắn trong đó nữa, nếu là tiểu yêu thì có thể đem về làm đồ gia truyền đó.
"Em, không sao."
Nguyễn Hành Chu lau lau miệng, kiên cường bưng chén canh, nước canh màu đỏ đen bên trong trong mắt anh không chỉ có khí đen đang bay bay mà còn có một cái đầu lâu đang nổi lên, cười hí hí: Nào, nào, húp em đi, húp em đến chết luôn ~
Nguyễn tổng tài:.... Di chúc của mình, may mà đã viết từ 3 ngày trước rồi.
Nguyễn Hành Chu bóp mũi uống nước thuốc xong, ngay cả chuyện mình muốn làm cũng không đi làm nữa, nhưng Thiên Kích mấy ngày gần đây càng nôn nóng và im lặng hơn, anh đã nhìn thấy hết, chính anh cũng không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
Cái mặt đơ của Nguyễn Hành Chu vì đắng mà vặn vẹo dữ tợn trong chớp mắt.
Thiên Kích nhìn góc mắt anh tuấn của anh hiện lên vệt đỏ nhẹ, hắn cầm chén ra ngoài rửa, vừa vặn lúc này thư ký Vương cũng gọi đến đây, Nguyễn Hành Chu tưởng là chuyện công ty nên bắt máy.
"Alo?"
"Nguyễn tổng."
Giọng nói của thư ký Vương có chút xấu hổ:
"Xin lỗi đã quấy rầy ngài, có mọt vị đại sư xuất gia đang ở công ty muốn gặp mặt ngài bằng mọi cách ạ."
Đại sư xuất gia? Nguyễn Hành Chu nhăn mày, trong nháy mắt đã chuyển sang trạng thái tổng tài, trầm giọng từ chối:
"Tôi đang điều dưỡng sức khỏe, không có thời gian."
Thư ký viên bị câu trả lời của cấp trên làm cho da đầu tê dại, ánh mắt vô thức nhìn về phía sau mỉm cười với người đàn ông, dưới áp lực như núi đè, cuối cùng cũng nhỏ giong bổ sung:
"Chuyện là, Nguyễn tổng – anh ta nói, anh ta tới đây là vì Mãng Quân, muốn nhận lỗi với ngài của Thiên Kích, anh ta còn mang theo quà tặng để giải quyết khốn cảnh của ngài."
Nguyễn Hành Chu: "..."
Mãng Quân đối với anh mà nói là một nhân vật tương đối đặc biệt, hơn nữa những lời sau thật sự đã làm Nguyễn Hành Chu hiện tại không thể từ chối.
"Được."
Nguyễn Hành Chu sau khi tự hỏi thì gật đầu:
"Tôi sẽ bảo Mildan đến đón người đó, để người đó chờ ở công ty một lát đi."
Thư ký Vương cúp điện thoại thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười với đối phương, nói:
"Vị đại sư này, Nguyễn tổng đã phái người đến đây đón ngài, mong ngài ở chỗ này chờ một chút nhé."
"Tôi có thể gặp cậu ấy rồi?"
Tuệ Minh hỏi.
Thư ký Vương gật đầu:
"Tất nhiên."
"Vậy là tốt rồi."
Tuệ Minh tản nhiên ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha mềm mại, cầm ly trà lên nhấp mấy ngụm, không tiếp tục đi theo thư ký Vương hỏi đông hỏi tây nữa, cái này làm thư ký Vương thoáng buông lỏng cảnh giới với người đàn ông có khí chất đặc biệt này.
Mildan tới rất nhanh, sau khi chào hỏi thì xụ mặt khách khí mởi Tuệ Minh lên xe, đến chỗ ở của Nguyễn Hành Chu.
Đi theo vị trợ lý đặc biệt này, Tuệ Minh nhìn tòa biệt thự chung cư vô cùng hoa lệ cười khẽ, cũng không biết nhỏ giọng nói với ai:
"Không hổ là người đồng hành mà vị Long Quân kia đã lựa chọn, kim khí mười phần, không giống ngươi, lại đi chọn ta."
Y nói xong, lớp vải ở ngực lại hơi chuyển động một chút như thể đang bất mãn với lời y nói, Tuệ Minh thấy thế thì thả tay ra, chỉ cười, không nói gì.
Thang máy từ từ đi lên.
Trong không khí tĩnh lặng trộn lẫn một chút áp lực và linh lực mà phàm nhân không cảm nhận được, như là một con sư tử để lại dấu vết trên cây cối khiến những động vật khác kinh sợ, uy áp khổng lồ như một chiếc dao cùn cắt lên trên thịt mềm mẫn cảm ở cổ, khiến hơi thở của Tuệ Minh dần khó khăn, da đầu tê dại.
Nhưng người thường trước mặt như thế không phát hiện, Tuệ Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, biết đây là sự cảnh báo mà vị Long Quân kia áp lên những kẻ ngoại lai bước vào lãnh địa của hắn.
"Không hổ là chân long."
Tuệ Minh cảm thán, đôi tay lưu chuyển vận khí mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Theo lẽ thường hay về tình về lý, người y gặp đầu tiên không phải Nguyễn Hành Chu mà là Thiên Kích...
Thiên Kích liếc nhìn vị hòa thượng mặc đồ trắng trước mặt, Mildan đã rời đi, hắn nhẹ nhàng đứng thẳng trước cửa, màng mắt xẹt qua khóe mặt, con ngươi dựng đứng xinh đẹp buông xuống, sự im lặng áp lực và sát khí trong đôi mắt đó.
Hai người ai cũng không động đậy.
Thiên Kích cứ bình tĩnh đối diện với Tuệ Minh như thế, một phút? Hai phút? Sắc mặt Tuệ Minh dần tái nhợt, mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán, tươi cười nhẹ nhàng đã không thấy.
Vải dệt ở ngực y động đậy mãnh liệt, chỉ trong chốc lát, một con rắn đen có cái sừng nhỏ trên đầu nhô ra, mở miệng với Thiên Kích:
"Đủ rồi!"
"Ngươi đúng thật là dám xuất hiện trước mặt ta."
Thiên Kích cười lạnh, dựng đồng co chặt thành kim, hung quang nhất nháy!
"Hắn là tên nhân loại mà ngươi dùng Long châu có được để cứu? Mãng Quân, ngươi có biết bản thân ngươi đã mang đến cho ta bao nhiêu phiền toái không? Cút, ngay lập tức, nếu không ta bây giờ sẽ giết ngươi và con lừa trọc này, lấy Long châu về nuôi con và bạn đời của ta!"
Trọc, con lừa trọc!
Khóe miệng Tuệ Minh vừa kéo lên đã yên lặng sờ soạng cái đầu mọc 3000 sợi tóc của mình mà phiền não, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy thẹn với ba chữ này.