Một tiên nhân nào đó hoặc là một ma đầu nào đó buông lời hung ác, rồi bùm một phát, một ánh sáng trắng hay một làn sương khói hiện ra, người đó trong nháy mắt đã biến mất, sau khi biến mất không lâu, người đó sẽ xuất hiện ở một chỗ nào đó, cười hé hé đầy dữ tợn.
Mấy ní có từng tò mò là, sau khi bọn họ biến thành ánh sáng hay sương khói rồi biến mất, làm cách nào mà họ có thể đi đến nơi khác trong một khoảng thời gian ngắn không?
Xuyên qua thời không? Dịch chuyển tức thì? Hay là có hai cái truyền tống trận liên tiếp nào đó, vừa hô một tiếng: Ta muốn đi đến ABC! Vèo một cái là qua liền.
Trên thực tế thì – không phải vậy.
Vậy bọn họ đến đó bằng cách nào?
Đáp án là: Chạy chứ sao má.
..... Đúng gòi, bạn không nghe lầm đâu, là chạy đó.
Khi được Thiên Kích dẫn đến Kết Yêu Xã, Thiên Kích vừa ôm lấy Nguyễn Hành Chu trong chớp mắt dã biến thành đóm sáng vàng nhàn nhạt giữa không trung, thân ảnh tiêu tán, người thường dùng mắt thường không thể nào nhận ra sự tồn tại của bọn họ.
Nhưng nếu so với người ẩn thân trong nhận thức của người thường, kỳ thật bọn họ cũng không khác biệt gì.
Điểm khác biệt duy nhất là cánh tay rắn chắc của Thiên Kích đang co lại, kẹp Nguyễn Hành ngay nách như kẹp thùng nước lớn, hắn xuyên qua tường, nhảy xuống từ tòa nhà cao hơn 30 tầng.
Trong phút chốc, hai người như hai chiếc lá rụng, vừa nhẹ nhàng vừa nhanh chóng dừng trên mái nhà của một tòa nhà khác, trên tầng cao vạn trượng xuyên qua xuyên lại như ninja – nghĩ mà muốn thăng thiên đến nơi.
"...."
Nguyễn Hành Chu bị người ta kẹp trên nách, mặt đen như than, cánh tay và chân đều rũ xuống, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm vực sâu vạn trượng dưới chân, hình ảnh hiện lên trong đầu là vô số bảo hiểm mà bản thân đã từng mua....
Vừa mới quay đầu, mái đầu đỏ của Thiên Kích đang phất phới, bởi vì dùng thần lực nên đôi sừng rồng đẹp đẽ mọc ra từ đầu, khuôn mặt nâu nhạt điển trai, uy nghiêm không sợ gì, cơ thể cao lớn như là mình đồng da sắt.
Dựng đồng màu vàng nhìn thẳng phía trước, hình xăm màu đổ sậm từ chân lan tràn đến mặt.
Người ta hay nói là đàn ông nghiêng đầu chỉnh kính chiếu hậu khi là đẹp trai nhất đố có sai.
Nguyễn Hành Chu cố duỗi tay, động đậy vài cái, vén những lọn tóc đỏ đang mắc trên sừng rồng của Thiên Kích qua một bên.
Thiên Kích quay đầu lại, nhíu mày nhìn anh, khi dựng đồng màu hoàng kim như đang lướt qua mắt anh, ngực Nguyễn Hành Chu nóng lên, trái tim nhỏ đập bùm bùm chíu chíu, toàn thân như có luồng điện xẹt qua.
Anh không biết chuyện này là sao, nhưng cảm giác rất thoải mái, rất vui, muốn để Thiên Kích nhìn anh thêm vài lần nữa, dùng ánh mắt.... ừm.... ánh mắt lãnh khốc, trầm ổn nhìn anh.
Mà khi Thiên Kích thấy Nguyễn Hành Chu chỉ vén tóc của hắn ra sau đầu thì không để ý đến anh nữa mà tiếp tục lên đường.
Cho đến khi, một móng vuốt trắng trắng nào đó lại lần nữa duỗi tới cái trán hắn, hắn vừa quay đầu lại là đã thấy bling bling lấp lánh – trong cặp mắt cá chết.
Thiên Kích nhíu mày quát lớn:
"Đừng có lộn xộn!"
Nguyễn Hành Chu không hé răng, thấy người đàn ông này quay đầu qua đã bắt đầu nắm tóc hắn
Thiên Kích tức giận, hắn dừng trên một mái nhà nào đó, ánh mắt sắc bén cực kì áp bách.
Tức giận.
Tức giận hoài.
Nguyễn Hành Chu có ngu cũng biết Thiên Kích muốn anh giải thích, anh nói:
"Tôi muốn anh nhìn tôi."
"Anh có thể thường xuyên quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi được không, anh nhìn tôi, tôi cảm thấy rất thoải mái, ngực ngứa ngứa tê tê."
Khuôn mắt thanh tú đẹp trai của tên nhân loại này rất nghiêm túc.
Thiên Kích sầm mặt, không nói hai lời đã lại kẹp anh tiếp, tiếp tục nhảy vào trong rừng cây, chỉ là đôi tay nhòn nhọt như tinh linh trong mái tóc đỏ của hắn có hơi đỏ lên một chút.
Đáng giận, tên nhân loại này thật dính người!
Phong cảnh dưới chân không ngừng biến hóa, từ tòa nhà cao tầng biến thành những ngôi nhà hơi thấp có ít cư dân, đến một tiệm bách hóa nào đó, cuối cùng là vùng ngoại thành.
Bởi vì quan sát từ chỗ cao cho nên cảm giác khi ngắm phong cảnh này thế mà có hơi khang khác một chút.
Nghĩ đến chuyện người đàn ông này có thể mỗi ngày đi xa đến vậy, Nguyễn Hành Chu há mồm, vừa sặc gió vừa tăng âm lượng, la:
"Thiên Kích, để tôi mua cho anh một chiếc xe cho!"
Long Quân biến thành rồng có thể đạp gió cưỡi mây, một ngày bay ngàn dặm, nghe vậy thiếu chút nữa đã buông lỏng tay, ném tên nhân loại mất nết trong tay xuống đất.
Người hơi xóc nảy một chút.
Nguyễn Hành Chu cũng không để ý, anh lẩm bà lẩm bẩm nói mấy lần chiếc xe quý nhất, rồi khi lại bắt đầu ngẫm nghĩ nên cải tạo thế nào thì bỗng nhiên bọn họ xuyên qua một lớp không khí nào đó.
Nói đúng ra là, trong không khí như có một tầng màng trong suốt, mà bọn họ như mới vừa bay xuyên qua tầng màng đó rồi tiến vào một thế giới khác.
Ngay cả ánh mắt trời cùng ảm đảm đi, xung quanh như được nhìn bằng lăng kính hoàng hôn.
Thứ cảm giác kì dị này làm Nguyễn Hành Chu ngơ ngẩn nhìn xuống dưới, giữa vùng đất này không được khai phá gì, chỉ có vài biển báo dừng lại, những ngôi nhà cũ ở vùng ngoại ô lập tức biến thành một mảnh đất được san phẳng rộng lớn, trên đó là khu phố nhỏ như ở thời Dân quốc.
Đường phố không dài, như thể lệch khỏi thời không, chỉ lộ ra một phần nhỏ như vậy thôi. Khu phố chỉ lớn bằng mười mấy cái cửa hàng, ở giữa có một tòa nhà sáu tầng bên ngoài trát lớp gạch men sứ phục cổ.
Dưới ánh mắt trời mờ nhạt, trong tòa nhà sáng đèn, xung quanh cửa hàng dưới lầu là những người ăn mặc khác thời đại với nhau, trên người bọn họ có một bộ phận là động vật như để chỉ rõ họ là yêu quái.
Mái nhà dùng một thanh thép sắt chống một cái cửa hiệu cực bự.
Trên bảng hiệu không phải đồ án hay là chữ khắc mà như có ai viết lên đó.
Nét bút thư pháp uốn lượn đại khí, long hành hổ gầm, viết: Kết Yêu Xã.
Nguyễn Hành Chu mặt vô cảm: Quào.
Vừa ảo vừa xưa.
Rồng nhà mình đi làm ở đây hả ta?
Không được, tui muốn đầu tư, bảng hiệu không cần đổi, tất cả thứ khác phải đổi thành hàng cao cấp nhất, đặc biệt là văn phòng của rồng nhà tui, ghế dựa không phải là hàng thủ công thì không được.
Nguyễn tổng chiều chuộng rồng nhà mình bắt đầu tức giận: Rồng nhà tui phải xài hàng xịn nhất!
Không chú ý đến Nguyễn Hành Chu đang thất thần, Thiên Kích xách theo anh, đột nhiên hỏi:
"Không phải ngươi nói với nữ nhân kia là phải tin tưởng vào khoa học à, thấy cảnh tượng thế này, ngươi phải nói sao đây?"
Khi trước Thiên Kích cũng rất tò mò, vì sao tên nhân loại này rõ ràng tin có rồng tồn tại thế mà còn bảo tin vào khoa học, sau đó hắn cũng hỏi, Nguyễn Hành Chu lúc đó nói:
"Rồng là sinh vật viễn cổ, trong lịch sử có ghi lại mà, không chừng anh là họ hàng gần của Long Vương thì sao."
Thiên Kích: "....."
Bà mọe nó chứ họ hàng gần với Long Vương!
Mả cha nhà nó chứ đời cháu họ của Long Vương!
Những lời đó chọc Thiên Kích tức đến mức xém nữa đã dùng cách vô nhân đạo tiễn tên Nguyễn Hành Chu đi rồi, hôm nay mang tên nhân loại này đến Kết Yêu Xã, Thiên Kích cũng có chút tư tâm, muốn để cho tên nhân loại ngu xuẩn này biết Yêu tộc của bọn hắn có tồn tại!
"Tôi tin vào khoa học."
Nguyễn tổng không chút do dự mà gật đầu.
Ngay khi Thiên Kích nhướng mày, anh lại nói:
"Nhưng nếu anh không nằm trong phạm trù khoa học thì tôi tin anh."
Lại nữa...
Vô tình thả thính, một kích trí mạng mà không biết.
Lúc Long Quân dẫn anh rơi xuống đất, gương mặt tuấn tú uy nghiêm kia không nhìn tên nhân loại nào đó nữa nhưng khóe môi của hắn lại hơi giơ giơ lên.
Long Quân được dỗ vui đang muốn đi vào bên trong, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó.
Hắn nói:
"Còn nữa, ngươi không phải bị cái gì mà – chứng lạnh nhạt à, vì sao ta thấy ngươi còn đi an ủi nữ nhân làm công kia?"
Nguyễn Hành Chu sửa đúng cho hắn:
"Là chứng thiếu hụt cảm xúc, ý thức trách nhiệm cho xã hội và tinh thần trọng nghĩa, cảm xúc trong cuộc sống tương đối nhạt, ngay cả cảm xúc đối với người thân và tình cảm khác cũng khá khó để xuất hiện."
"Ừm."
Thiên Kích gật đầu.
Nguyễn Hàng Chu lại nói:
"Tôi an ủi cô ấy là vì cô ấy là nhân viên của tôi, yêu cầu của tôi là cô ấy phải bảo trì trạng thái bình thường để đi làm, cũng yêu cầu phải tạo cho công ty một hình tượng chính diện trước những người khác, tuy về mặt cảm xúc tôi không có cách nào để cảm nhận được sự vui mừng nhưng việc đó không đại biểu cho việc tôi là đồ ngốc. Chỉ số thông minh của tôi vẫn còn, huống chi trước khi nhập chức lãnh đạo hay tầng lớp trên của một tổ chức nào đó thì phải qua được khóa học xã giao."
Tròng mắt màu đen chiếu rọi thân ảnh của Thiên Kích, Nguyễn Hành Chu sờ sờ ngực, nói:
"Cười và xã giao là hai điều mà rất nhiều người khác đều sẽ làm, bác sĩ tâm lý nói với tôi là, cũng có rất nhiều người có chứng lạnh nhạt rất nhẹ, trước mặt người khác thì sống lạc quan tích cực, nhưng khi ở một mình thì sẽ vô cớ cảm thấy đau lòng và tịch mịch, thậm chí là đau khổ vạn phần, mất đi ý chí sống."
"Trước khi gặp được anh tôi cũng như thế, nhưng sau khi gặp anh rồi, tôi mới được cảm nhận rất nhiều cảm xúc mà trước đây tôi chưa từng cảm nhận được, tôi không biết những cảm xúc đó là gì nhưng tất thảy chúng nó, tôi đều thích hết."
Nguyễn Hành Chu duỗi tay nắm lấy bàn tay rất lớn rất lớn của Thiên Kích, khuôn mặt thiếu hụt cảm xúc kia cũng có thể cho người ta một cảm giác chân thành.
Anh nhẹ giọng nói:
"Gặp được anh, thật sự quá tốt."
Gặp được anh, thật sự quá tốt....
Bàn tay trong tay mình rất mềm mại, non mịn cũng cực kì ấm áp, Thiên Kích chỉ cần nhẹ nhàng nắm một chút thôi là có thể như bóp nát cà chua vậy, nứt da nứt thịt, máu thịt vẩy ra, xương trắng vụn vỡ.
Nhưng khi hắn nắm lấy, bỗng nhiên hắn cũng không dám niết chặt nữa, hắn nắm thật cẩn thận, ngón tay cái hơi cọ xát phần thịt trong lòng bàn tay anh, phần thịt mềm mại, không bị chai mà như được ngâm trong sữa bò.
"Không có người..."
Thiên Kích tạm dừng một chút, giọng nói đè thấp, hắn nói:
"Không có người rồi muốn nói với ta như vậy thì nói."
Thời đại mà Thiên Kích được sinh ra, Long tộc còn tính là hưng thịnh, khi hắn chui ra khỏi trứng trong núi hoang, cả người hồng hồng như một miếng thịt khô.
Không cha không mẹ, không biết chủng tộc, không có người bảo vệ đại biểu cho việc Yêu tộc tham lam máu thịt bổ dưỡng của hắn, Nhân tộc tham lam long khí thần diệu của hắn.
Hắn bị yêu quái, bị nhân loại đuổi giết, sống gập ghềnh đến 500 tuổi mới xem như có chút tu vi để tự vệ, nhưng khi hắn 2000 tuổi, Nhân tộc thịnh vượng, thuật sĩ càng thêm lợi hại thế mà có thể khóa long áp xuống dưới lòng đất để kéo dài khí vận đại quốc.
Long tộc lại gặp phải kiếp nạn, hậu quả của việc sát phạt không ngừng là lưỡng bại câu thương.
Thuật sĩ của Nhân tộc càng xuống dốc, huyết mạch con cháu của Long tộc hầu như đoạn tuyệt, những Yêu tộc khác lại bắt đầu ném đá xuống giếng.
Bốn phía hỗn loạn.
Trời giáng lôi kiếp để trừng phạt.
Chúng yêu không muốn chết chỉ có thể bị nhốt vào trong Họa Trung giới, ngồi xổm ở trỏng, không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, Họa Trung giới rốt cuộc cũng mở cửa, nhóm Yêu tộc bị xóa dấu vết bắt đầu làm công cho Thiên đạo để đổi lấy tự do.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Thiên Kích dừng lại, nhìn Kết Yêu Xã ở trước mặt, hắn có hơi mất tự nhiên mà nắm tay Nguyễn Hành Chu đi vào bên trọng.
Hắn bước đi còn quay đầu để tránh ánh mắt của Nguyễn Hành Chu, cố gắng làm mình có vẻ lạnh lùng một chút, nói:
"Một lát nữa vào bên trong đừng có làm nũng với ta, đừng có làm như kiểu không có ta là sống không nổi, cái tên nhân loại nhà ngươi vừa dính người vừa phiền phức, đừng có ném thể diện của bổn quân xuống đất!"
Trong miệng hắn nói ra đều là ghét bỏ.
Nhưng Nguyễn Hành Chu ngơ ngẩn nhìn bàn tay của bị được một bàn tay to màu nâu nhạt nắm lấy, cố sức đuổi kịp bước chân của Thiên Kích.
Dắt tay nhau....
Anh, Thiên Kích, hai người đang dắt tay nhau!!
Đôi mắt của Nguyễn Hành Chu sáng ngời.
Dưới khuôn mặt than đó như có một đứa nhỏ mọc cánh đang kéo tay ai đó khiêu vũ.
Hôm nay là ngày mấy nhỉ?
À! Là ngày 5 tháng 8!
Nguyễn tổng bình tĩnh tuyên bố trong lòng: Tui muốn vẽ một cái vòng tròn màu hồng vào ngày này trên tờ lịch, về sau đây sẽ là kỷ niệm lần đầu tiên Thiên Kích và Nguyễn Hành Chu nắm tay nhau!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm.
Thiên Kích: Vừa rồi ngươi thả thính ta.
Nguyễn Hành Chu: Tui không có.
Thiên Kích: Ngươi có thả thính!
Nguyễn Hành Chu:.... Tui khổ quá, thật sự khổ quá mà.