Người đàn bà trung niên mập mạp đang nằm thẳng trên giường đột nhiên mở to hai mắt, bà ta nhìn trần nhà, nóc nhà dán giấy dán tường màu trắng tinh, đèn treo đã tắt.
Nhưng chậm rãi, thứ chất lỏng màu đỏ thẫm làm ướt sũng giấy dán tường, như có một cây bút nhuộm đẫm dần dần uốn lượn nét bút, lan rộng từ các góc mái của nóc nhà rồi đến đỉnh đầu.
Đèn, lung lay sắp rơi.
Nóc nhà trở thành một bãi đầm lầy máu đầy thịt người đang lạo nhạo và sủi bọt.
Bụp!
Có một bọt máu bị nổ tung, máu thịt cũng vì thế mà xối lên mặt của người đàn bà trung niên, biểu cảm của bà ta bình tĩnh, sự điềm tĩnh đó là biểu cảm đẹp nhất trong cuộc đời của người đàn bà hung hãn, không có chút đạo đức nào.
Nhưng tròng mắt của bà ta lại di chuyển lung tung đầy sợ hãi.
Đặc biệt là khi máu phun khắp đầu và cổ của bà ta, cặp mắt kia trợn đến dữ tợn như sắp lọt ra khỏi hốc mắt!
Bà ta không động đậy! Nhất định là đang mơ, là đang mơ!
Mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại nhanh đi!
"Mẹ ơi."
Đầm lầy máu thịt trên nóc nhà hiện ra hình dáng của một người con gái, trong đôi mắt hoảng sợ, bóng hình đó dần dần rõ ràng thành hình dáng của Lý Tửu, hai người mặt đối mặt nhau, tóc của Lý Tửu dính vào máu đằng sau lưng, cô cười, sắc mặt như than chì không hiện ra một nụ cười tươi rạng rỡ mà chỉ có vô vàn khủng bố!
"Sao mẹ không uống? Mẹ à, mẹ không thích sao?"
Cô thoát người ra khỏi nóc nhà, nơi tiếp xúc phía sau tiếp tục lạo xạo, mùi hôi tanh tưởi chặn kín mũi và miệng của người đàn bà đó, Lý Tửu nhẹ nhàng mở miệng bà ta, đổ máu thịt trên người cô vào đó.
"Ọe!"
Người đàn bà phun ra, bà ta đã uống máu nhưng cuối cùng vẫn có thể mở miệng ra nói chuyện được.
Bà ta gào thảm thiết:
"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu! Mẹ sai rồi... mẹ sai rồi, tha cho mẹ đi con, mẹ, mẹ bồi thường tiền cho công ty của con, rồi trả một nửa cho mấy thằng kia được không?"
Mạch máu màu lam đen bao trùm toàn thân, phía sau đầu của Lý Tửu đã vỡ thành một cái hố, cô nở một nụ cười thật ngọt nào.
"Vì sao chỉ trả có một nửa vậy ạ?"
"Vì, vì mẹ và ba con còn phải sinh sống nữa mà... em trai con còn phải đi học, mẹ biết lúc con chết trong lòng con rất hận, nhưng chuyện đó không liên quan đến ba mẹ! Lúc trước con bị bọn đó cưỡng ép ở bên ngoài, việc đến nước này rồi, bọn nó còn là kẻ có tiền, mẹ và ba con còn cách nào khác nữa sao, nếu ba mẹ không nhận tiền đó thì phải làm sao bây giờ? Mẹ cũng đâu có đui!"
Đôi mắt của người đàn bà chuyển động lung tung, ngay cả trong lúc sợ hãi cũng không quên bản tính tham tài, cười làm lành:
"Con cứ an tâm mà đi đi, mẹ và ba con đảm bảo sẽ xây cho con một cái mộ tốt nhất, đốt cho con tiền giấy quý nhất! Còn có đồng nam đồng nữ nữa, mẹ..."
"Không cần."
Giọng nói âm trầm có hơi méo mó, như thể đến từ địa ngục.
Trong mắt người đàn bà đó, Lý Tửu đang suy nghĩ nửa ngày, giống như đã bị thuyết phục.
Nhưng rất nhanh, cô đã toét miệng cười:
"Không được rồi, những người đó con đã lôi xuống theo rồi, bọn họ đang ở dưới cùng con đó, nhưng mà còn vẫn chưa thỏa mãn, từ nhỏ đến lớn hai người đều không yêu con, con nghĩ là, không bằng dẫn luôn hai người xuống, chúng ta lại làm gia đình nhau, mẹ nhé."
"Huống hồ gì, không phải mẹ luôn cảm thấy tất cả mọi thứ của con đều thuộc về mẹ sao, không phải mẹ cứ muốn uống máu trên người con sao? Bây giờ người con đâu đâu cũng là máu nè, ha ha ha ha, mẹ ơi, mẹ đang rất thích có phải không...."
"Đừng, đừng a a a...."
Cơ thể của Lý Tửu đột nhiên nứt vỡ, máu tươi xối ào ạt vào trong miệng, đem hết thảy tiếng thét bàng hoàng và thảm thiết vào trong cõi chết.
Ba Lý ở phía bên kia giường nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết nhỏ nhỏ nên thức dậy, ông ta bất mãn xoay người, mở hai mắt.
"Tối tăm mặt mũi cả rồi mà còn la cái gì mà la, có thấy phiền không ha."
Ông ta lẩm bẩm vài câu để thích ứng với bóng đêm, vừa lúc hôm nay là trăng tròn, ánh trăng xuyên thấu quá bức màn không thể nào che chắn được ánh sáng, khiến ông ta nhìn rõ bộ dáng của vợ mình.
Vợ của ông ta, cũng đang "nhìn" ông.
Ngày xưa đôi mắt ti hí ấy cứ thích híp mắt liếc nhìn người khác giờ lại mở to, hốc mắt chảy ra từng giọt máu như hạt châu, lỗ mũi và miệng ùng ục trào ra thịt máu, có thêm ngũ quan xấu xí phụ trợ khiến khuôn mặt dữ tợn vô cùng!
Ba Lý tỉnh táo, ông ta hét chói tai, tè ra quần rồi té xuống giường, cố hết sức chảy ra bên ngoài!
"A a a, có người chết!!!!"
- 0-
"Nguyễn tiên sinh, xin lỗi vì chúng tôi lại trĩ hoàn thời gian điều tra."
Hai đồng chí cảnh sát một nam một nữ mặc đồ thường ngồi trên ghế, cả hai đều họ Hà, thái độ cực kì mềm mỏng.
Nguyễn Hành Chu lắc đầu:
"Không sao, vừa vặn hôm qua nhà tôi xảy ra chút chuyện."
"Vậy thì được, chúng ta liền bắt đầu đi."
Sổ được mở ra, nữ cảnh sát bên ngoài tranh điểm sạch sẽ, nhanh nhẹn cầm bút chuẩn bị ghi chú, nam cảnh sát nói:
"Chuyện Lý Tửu nhảy lầu xảy ra ở quý công ty, không biết lúc đó Nguyễn tổng ở nơi nào?"
Nguyễn Hành Chu ngồi đoan chính, tay đặt trên bụng nhỏ, trước mặt đặt một chén xí muội tự làm, nghe vậy thì trả lời:
"Lúc ấy tôi ở văn phòng của mình bởi vì cấu trúc bên trong công ty không giống nhau, mặt cửa sổ kia nhìn thì như sát bên tôi, nhưng trên thực tế là nơi làm việc của nhân viên bình thường, cách phòng nghỉ của văn phòng tôi một vách tường, không liên quan gì mấy, văn phòng và phòng nghỉ của tôi có camera giám sát, có thể chứng minh ngay lúc đó tôi không gặp qua cô ấy."
"Camera ở phòng nghỉ?"
Nữ cảnh sát có chút kinh ngạc, liếc nhìn Nguyễn Hành Chu một cái.
Bởi vì lúc ấy hai người cũng là người phụ trách vào trong công ty Ayerslan để điều tra mối quan hệ qua lại của Lý Tửu, cho nên hai người biết trong công ty này, nhân viên không những có tài mà còn có sắc!
Nam nữ già trẻ tất cả đều nằm trên vạch kẻ nhan sắc, tuấn nam mỹ nữ như rừng, ngay cả ông chú thì cũng là ouji – san đẹp trai.
Hơn nữa Nguyễn Hành Chu vừa trẻ vừa có tiền đến thế...
Trong văn phòng kiểu gì cũng có đến ba năm nhân tình.
Nhưng mà dựa theo camera giám sát cũng đủ chứng minh rằng người ta không yêu thích cái loại hình đó, anh đúng thật là một con người nghiêm túc, đúng đắn như vẻ bề ngoài của anh.
Hai vị cảnh sát càng cười tươi hơn, trong lòng đang thêm điểm thưởng cho Nguyễn Hành Chu.
Lại nghe Nguyễn Hành Chu nói:
"Chủ yếu là bởi vì an toàn, dù gì thì tôi cũng có tiền vậy mà."
"....."
Hai vị cảnh sát nghẹn lời.
Được rồi, thì ra là kẻ có tiền sợ chết.
"Camera chúng tôi sẽ kiểm tra, trước cứ trả lời chút đã."
Cảnh sát Hà ho khan một tiếng:
"Án nhảy lầu này vừa xảy ra không lâu thì ngày hôm sau đã xảy ra án lột da, 4 trai 2 gái tổng cộng 6 người, toàn bộ tử vong, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện những người này đã từng có hành vi cưỡng bức đối với người chết ở án nhảy lầu, Lý Tửu..., lúc 6 người này chết, điện thoại còn hiện lên thông tin chứng cứ phạm tội của bọn họ, hành vi trả thù vô cùng rõ ràng."
"Khi Lý Tửu nhảy lầu, ba mẹ của Lý Tửu và cư dân mạng đã từng suy đoán ngài đã làm gì Lý Tửu, ngôn từ sắc bén, hơn nữa còn ảnh hưởng đến danh dự của công ty, ngài có từng có suy nghĩ gì chưa?"
"Tôi không làm gì với Lý Tửu cả, nhân viên của tôi đều làm việc vì sự phát triển của công ty, cũng không có một ít quan hệ không chính đáng nào."
Nguyễn Hành Chu xoa xoa bụng, biểu cảm nghiêm túc, nhét xí muội vào trong miệng:
"Nếu đang hoài nghi tôi thẹn quá thành giận, giết hại mấy phú nhị đại kia thì thôi cũng được, tôi lúc ấy đang ở trong nhà, trong cao ốc vẫn có camera theo dõi, nhật ký và nội dung trò chuyện trong điện thoại tôi có thể giao cho cảnh sát điều tra."
Hai vị cảnh sát mặt không đổi sắc liếc nhìn nhau.
Nam cảnh sát chớp mắt: Miệng người này rất kín, nhìn có vẻ là hỏi không được gì.
Người nữ gật đầu.
Hai người lại lần nữa treo lên nụ cười đối mặt với Nguyễn Hành Chu, nữ cảnh sát nhì thấy Nguyễn Hành Chu mặt không thay đổi đang nhét xí muội vào trong miệng, động tác che lại bụng nhỏ, nghĩ thầm: Ông chủ công ty này sao như mang bầu vậy.
Nghĩ xong cô cũng hỏi luôn.
Lúc tưởng đối phương sẽ cười đùa một trận thì không nghĩ đến ông lớn đẹp trai anh tuấn đối diện gật gật đầu.
"Đúng vậy."
Nguyễn Hành Chu khó có được dịp cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười tình mẹ bí ẩn:
"Tôi mang thai."
Nữ cảnh sát: "...."
Nam cảnh sát: "...."
Ặc, cái vị cầm quyền nhà họ Nguyễn này, sọ não chắc không có vấn đề gì đâu ha?
Hai người trừng lớn mắt, ánh mắt một lời khó nói hết dừng trên bụng của ông lớn nhà họ Nguyễn, sau đó đi từ từ lên, trong thấy bầu ngực như vùng đất bằng phẳng, ngựa phi trên đó còn được.
Phẳng.
Phẳng lì luôn.
Có khi cup A còn không tới, dán hai cục kẹo sữa hiệu Vương Tử lên lưng còn bự hơn ổng! Ổng chắc chắn là đàn ông mà!
"Nguyễn, Nguyễn tổng thật sự có khiếu hài hước! Ha ha a..."
Hai vị cảnh sát cười.
"Tôi không nói đùa, tôi thật sự mang thai."
"A? Vậy là phu nhân của ngài mang thai rồi sao?"
"Tôi không có vợ, đúng thật là tôi."
Nguyễn Hành Chu không định giấu, anh có chứng thiếu hụt cảm xúc, cũng không thể hiểu vì sao chuyện tốt thế này mà phải đem đi giấy, ngược lại còn khó hiểu mà hỏi:
"Hai vị không mừng cho tôi sao?"
Nụ cười trên măt Nguyễn đại lão như hoa nở xuân về, hai vị cảnh sát đến điều tra đôi mắt ngơ ngác, mặt như anh da đen đầy dấu chấm hỏi, nửa ngày sau mới hồi thần mà chúc phúc:
"Éc há há, chúc mừng, chúc mừng..."
"Cảm ơn."
Nguyễn tổng vừa lòng gật đầu, lại nhét thêm vài viên xí muội.
Vừa lúc Thiên Kích cũng đi xuống, ngồi ở bên cạnh anh, Nguyễn Hành Chu muốn đút hắn một viên, Thiên Kích nhìn cái cục nhỏ đó hàm răng liền chua chát, nhíu mày tránh đi.
"Tự ăn đi."
"À."
Động tác hai người thân mật, khiến cho cảnh sát chú ý:
"Vị này là..."
Nguyễn tổng: "Là chồng tôi! Là ba của đứa nhỏ!"
Hai vị cảnh sát: "..."
Cảnh sát Hà lau mặt, rốt cuộc không biết vì sao vị Nguyễn tổng này lại giữ mình trong sạch đến thế, chưa từng có bất kì scandal tình ái nào, thì ra là bà mẹ nó mấy ông giỏi giang đều đi làm gay hết rồi!
Không chỉ đi làm gay mà ông lớn nhà người ta còn tự ảo tưởng bản thân đang sinh con cho một người đàn ông khác!
Thứ lỗi cho anh ta không thể nào hiểu nổi mấy kẻ có tiền trên thế giới này...
Cảnh sát Hà tê dại da đầu, túm đồng nghiệp của mình vội vàng cáo từ, sợ lại mở ra thêm cánh cửa của thế giới khó hiểu mới, ai mà ngờ vừa đi đến cửa lớn đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp.
"Lão Hà, bên của anh hỏi được cái gì rồi?!"
Cảnh sát Hà hồi tưởng lại Nguyễn đại lão vuốt ve bụng lộ ra nụ cười thấm đẫm tình mẹ thì rùng mình một cái:
"Chẳng ra gì, bên này tôi mới vừa làm xong công tác điều tra ông chủ của tập đoàn họ Nguyễn, không hỏi được gì cả, định dẫn Tiểu Hà về."
"Úi đừng về! Mau đến chung cư XXX đường XX đi, đêm qua, mẹ của Lý Tửu người chết trong vụ nhảy lầu đã chết rồi!"
"Hả?!"
Cảnh sát Hà trừng lớn hai mắt, cầm điện thoại của đồng nghiệp còn không quen đi về phía bãi đỗ xe ở tầng hầm:
"Sao lại thế, cậu nói cho rõ ràng coi!"
Điện thoại ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói:
"Nói không rõ được, người chết rất quái dị, đêm qua người phụ nữ đó chết bất đắc kỳ tử không rõ vì sao, chồng của bà ta sợ tới mức chỉ lo chạy, trời sáng mới nhớ báo cảnh sát, pháp y kiểm tra thì bảo người phụ nữ đó bị no chết."
No chết?
Cảnh sát Hà không mở miệng liền nghe đồng nghiệp dùng giọng điệu quỷ dị, nói:
"Ông có biết bả ăn cái gì mà bị no chết không?"
"Cái gì?"
"Máu của Lý Tửu."
Một cơn gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, giữa cơn hoảng hốt còn nghe được tiếng cười dịu dàng của phụ nữ, Lão Hà run cầm cập, vừa nhấc đầu lên, thì ra là lỗ thông gió của bãi đỗ xe.
Tiểu Hà, là em gái ruột của anh ta, cô đứng bên cạnh anh ta không hiểu gì, quấn chặt áo lông vũ nói thầm câu lạnh quá.
"Ông mau tới đi, chuyện này... quá quỷ quái, thi thể của Lý Tửu còn đang bị đông lạnh, trước kia cô ấy chưa từng đi hiến máu, nhưng bây giờ mẹ Lý người đầy máu của Lý Tửu, lúc bọn tôi đến thì bụng của bà ta đã sớm nứt vỡ rồi."
"... Lão Hà, tôi nghi rằng án tử này chúng ta không quan được, ông hiểu không?"