• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu ý trước khi húp canh nóng: Hai cây một lỗ (tất nhiên vì Thiên Kích có hai con =))), ngôn ngữ tục tĩu được trans thẳng tắp không censored có sao nói vậy.

Nguyễn Hành Chu cởi áo ngủ ra nằm trên giường, chỉ mở một chiếc đèn ngủ ấm áp.

Anh cắn môi dưới, mũi hít một hơi, lồng ngực trắng nõn phập phồng kịch liệt, xương quai xanh lộ ra, làn da khuấy động từng nhịp nhỏ, hai điểm nho nhỏ trước ngực cũng mang theo một ít ánh nước, sau khi khoang miệng ấm áp rời khỏi chỗ đó, anh cảm thấy hơi lạnh nhịn không được mà dùng tay lau lau.

Bàn tay mới vừa đặt lên đã bị nắm lấy.

Bàn tay đàn ông có nước da nâu nhạt cường tráng chống trên làn da trắng sữa của Nguyễn Hành Chu, cơ bắp phập phồng như ẩn chứa sức mạnh của một con mãnh thú.

Từ lúc hắn ôm lấy anh, cơ thể này như thể biến thành tài sản của rồng.

Dù cho Nguyễn Hành Chu có tự mình sờ thì dựng đồng màu vàng kim cũng sẽ nhanh chóng trừng trừng.

"Em làm cái gì đó?"

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, nặng nề của người đàn ông vang thấu cả màng nhĩ, một bàn tay khác dính dầy chất lỏng trong suốt màu hồng nhạt rút ra từ khe mông của Nguyễn Hành Chu, có vài sợi tơ mang theo thứ mùi ngọt lịm quấn quanh đầu ngón tay hắn, chúng bị kéo dài ra từ lỗ hậu rồi rơi xuống đùi anh.

Cái mông trắng mềm đã ướt một mảnh khẽ nhếch lên, lỗ hậu có hơi sưng sưng, nó co rút run run rẩy rẩy.

Nguyễn Hành Chu hít một hơi thật dài, đôi mắt có hơi rã ra, anh chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác kích thích như vậy, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, anh hé môi hừ hừ vài tiếng.

Thiên Kích ừ một tiếng, dùng bàn tay to sờ sờ cậu bé của anh.

Bé dương v*t quả nhiên đã lạnh như băng, một bàn tay khô ráo nóng hổi xoa nắn mấy cái.

Nguyễn Hành Chu chịu không nổi mà lắc hông, thứ đó của anh đã cương cứng ngắc, anh chưa từng thân mật như thế với ai, lại thêm vấn đề tâm lý dẫn đến việc anh có một khoảng trống rất lớn về mặt sinh lý. Vì thế động tác của anh có hơi gượng gạo, vừa thấy mất mặt muốn mình tém lại nhưng lại vừa thấy khó chịu muốn chết.

Không hiểu vì sao anh bắt đầu có vẻ uất ức, anh dùng đôi mắt trông mong mà nhìn Thiên Kích.

Như là một đứa bé chưa từng ăn dặm, cả người toàn là mùi sữa.

Thiên Kích không nhịn được cười, hắn cầm lấy khăn giấy ở đầu giường xoa tay, rồi lại, lau không sạch lắm nhưng vừa đủ để bao lấy vật nhỏ đang dựng thẳng.

Thiên Kích vừa an ủi anh, vừa gục đầu xuống ngậm lấy môi của Nguyễn Hành Chu, Nguyễn Hành Chu đã bắt đầu động tình nên hé miệng, anh có chút vội vã nên cắn cắn hắn, mút lấy đầu lưỡi của Thiên Kích.

Ánh mắt của Thiên Kích tối đi, hắn dùng sức vây quét khoang miệng của anh, bắt lấy đầu lưỡi anh rồi bắt đầu dây dưa cắn mút, hắn liếm một vòng hàm răng không có mấy lực sát thương kia của anh rồi dùng đầu lưỡi lướt lên hàm răng trên.

Hơi thở nóng rực phun lên mặt, Nguyễn Hành Chu ngứa ngáy, dùng đầu lưỡi đẩy hắn, bên dưới bị nắm lấy vuốt ve, khoái cảm xâm nhập đầu óc, anh không biết làm sao nên kẹp chặt hai chân cọ qua cọ lại, lỗ hậu đằng sau cũng dùng sức khép mở.

"Em ngứa.... em ngứa quá, Thiên Kích ơi, em ngứa quá..."

Dựng đồng màu vàng kim hơi co chặt lại, bàn tay kia càng tăng tốc hơn.

Không thể chịu đựng nổi bàn tay đang khuấy đảo, anh nắm chặt ga trải giường, khoái cảm kích thích khiến eo của anh dùng sức nâng lên, anh thở dốc không ngừng vì thứ áp lực kia.

Đôi chân thon dài trắng nõn dang rộng hết cỡ, từ tai đến cổ nhanh chóng đỏ ửng. Nguyễn Hành Chu bỗng nức nở một tiếng, tinh d*ch màu trắng thay nhau bắn ra tí tách, như thể đã bình phục sau cơn co giật vì bị điện giật, cơ thể đang nâng cao lúc này mới rơi xuống giường.

Dựng đồng màu vàng kim lúc này đã u ám, hai thứ dưới thân có kích thước dữ tợn không phải của con người đã dựng đứng.

Lỗ tai Thiên Kích cũng hồng hồng.

Nhìn Nguyễn Hành Chu đang đắm chìm trong khoái cảm, khi nghe anh hừ hừ vài tiếng dinh dính, hắn đã cực kì muốn đâm thẳng vào rồi nện anh.

Nhưng Thiên Kích cúi đầu, nhìn hai cậu em của mình, chậm rãi nhíu mày.

Thuốc của Quân Hoa đưa dùng rất được, Thiên Kích vừa rồi có dùng ngón tay thử một chút, ngón tay hắn mới vào bên trong sờ sờ vài cái, bên trong đã bắt đầu mềm mại, thành ruột và lỗ hậu chậm rãi nuốt lấy ngón tay hắn.

Nhưng Nguyễn Hành Chu dù sao cũng là một nhân loại, còn là đàn ông.

Một cây thì có thể nhưng hai cây thì sao?

Thiên Kích dừng lại, Nguyễn Hành Chu mềm oặt tay chân bò dậy, đè lên người Thiên Kích, hai chân tách ra ngồi trên eo của người dàn ông, anh đè mông muốn xuống, chạm vào quy đ*u của hai dương v*t.

"Đừng để ý đến em, anh cứ vào là được."

Nguyễn Hành Chu ghé vào bả vai Thiên Kích, anh thỏ thẻ.

Thiên Kích giật mình, biểu cảm trên mặt cũng vì thế mà dịu đi, anh ôm lấy cái người có dáng người gầy yếu nếu so với mình kia, cắn cắn phần thịt mềm trên mặt anh.

"Không muốn sống nữa hả?"

"Không phải đâu..."

Nguyễn Hành Chu vùi mặt vào bả vai của Thiên Kích, giọng nói rầu rĩ:

"Thật ra, em rất mong chờ..."

Long Quân trẻ tuổi bật cười, khuôn mặt cương nghị cũng mang theo ý cười.

Hắn nghiêng đầu ngửi mùi hương trên người nhân loại trong ngực mình.

Hắn chậm rãi đi vào thử.

Bắt đầu từ cây đầu tiên, lúc phần đầu đi vào cũng không gian nan mấy, nhưng càng vào thì càng đau, Nguyễn Hành Chu nhỏ giọng rít lên.

Lông mày Thiên Kích cũng nhăn lại, hắn không muốn làm Nguyễn Hành Chu đau. Nhưng bây giờ chỉ có tư thế này mới đỡ đau nhất.

Sau khi tiến vào một nửa, vì bị một cây khác ngăn lại nên hắn chỉ có thể dừng lại.

Thiên Kích chậm rãi chuyển động bên trong lỗ hậu, bên trong bị căng đến trướng nên thịt non hồng nhạt cũng hơi lộ ra, lúc thọc dương v*t vào, lỗ hậu không ngừng co rút lại, lúc Nguyễn Hành Chu nếm được vị ngọt liền bắt đầu rên rỉ như mèo kêu.

Tiếng rên bên tai càng lúc càng lớn, Thiên Kích nghe được thiếu chút nữa đã chịu không nổi.

Hắn cắn chặt răng, cơ bắp căng chặt, hắn lạnh lùng cười rồi đánh một cái lên mông Nguyễn Hành Chu.

"Im mồm!"

"Shhh... Đau..."

Ánh mắt Thiên Kích tối đi, hắn cứ thong thả nửa rút nửa vào một tiếng đồng hồ, mới thử chen một cây khác vào khe hở nhỏ một cách khó khăn.

Lỗ hậu bị giãn hết mức, nếp uốn giãn phẳng hết cỡ nên khó tránh khỏi bị rách, máu bắt đầu chảy ra, Nguyễn Hành Chu lại không rên tiếng nào chỉ cắn đầu vai của Thiên Kích.

Hai người đều ngừng thở, Thiên Kích sợ làm đau anh, Nguyễn Hành Chu thì sợ Thiên Kích cứ thế mà bỏ cuộc không làm nữa.

Thành ruột mềm mại bị chèn ép đau đớn, nhưng ít nhiều cũng nhờ thuốc của Quân Hoa, thế mà hắn có thể vào được hết.

Chân của Nguyễn Hành Chu dùng sức duỗi thẳng ra, Thiên Kích đỡ eo anh, hai thứ dữ tợn, thô to ra vào giữa hai cánh mông mềm trắng vẫn rất dọa người.

Vài sợi tơ máu chảy ra theo dịch ruột non trong suốt, dừng trên hai cây cọc cứng ngắc đến phát tím.

Người và rồng có sự chênh lệch rất lớn, điều này khiến họ ngay từ đầu đã xác định không cách nào có thể kết hợp như người thường.

Thậm chí còn kèm theo sự giam cầm và đau đớn tột cùng, như có từng bụi gai vô hình buộc chặt lấy họ.

Cơ thể cao lớn, cường tráng của Thiên Kích vươn tay ra, ôm chặt lấy Nguyễn Hành Chu, nhiệt độ ấm áp của cơ thể lắp đầu khoảng trống kia, Thiên Kích hôn môi anh, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy gáy của Nguyễn Hành Chu.

Nhìn thấy Nguyễn Hành Chu đau đến mức khóe mắt ửng đỏ, bên trong ngập tràn nước mắt sinh lý, Thiên Kích cảm thấy như có một thứ gì đó không chịu sự khống chế mà đè nặng lấy hắn, nhưng lại có thứ gì đó lấp đầy trái tim hắn.

Cảm giác khi kết hợp với bạn đời vượt qua cả dự kiến, hắn thấy sung sướng đến mức muốn biến về thành rồng, bọc nhân loại này vào trong, vây chặt lấy nhân loại này, để anh kề sát vào mình...

Động tác rút ra thọc vào lại càng thêm nhanh, dương v*t thô to dữ tợn nện mạnh vào trong lỗ hậu đã sưng to đỏ ửng, chất dịch dính nhớp không ngừng phun đầy ra giường.

Tiếng nước nhóp nhép... cùng với tiếng vỗ vang lên.

"A, ư, ư, khó chịu quá, khó, ức....."

Dương v*t thô to chậm rãi nghiền nát điểm mẫn cảm, Nguyễn Hành Chu lại một lần được mang vào cơn kích tình, ngón chân vấp lấy ga giường, anh cắn chặt miệng cố nhịn cơn khoái cảm kia.

Đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, Thiên Kích cũng nhíu mày rồi bắn đầy vào trong bụng của Nguyễn Hành Chu.

Gân xanh trên trán hắn giật giật, hàm răng cắn chặt, cũng không thoải mái gì.

Nhưng khi nhìn thấy người trong ngực đang đắm chìm trong khoái cảm, người mềm như bông, Thiên Kích bỗng cảm thấy thế này là được rồi.

Thậm chí hắn còn muốn tiến vào thêm một lần nữa, chịu đựng thêm một trận "tra tấn" nữa.

Hắn lấy chăn bọc Nguyễn Hành Chu lại, đặt anh nằm xuống giường, cúi đầu nhìn thoáng qua hai thứ đang dựng đứng của mình, hắn nhíu mi, đi vào trong nhà tắm.

Jeong: Ăn khuya ngon miệng =)) mấy chương sau sẽ là hành trình dưỡng bầu của ông bầu Nguyễn Hành Chu(a).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK