• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời đêm đen bên ngoài nổi lên từng cơn gió lạnh, trong phòng trống trải tĩnh lặng, ánh nến tối tăm, một nhóm bà lão tóc dài đang đưa lưng về phía cửa lớn, chậm rãi quay đầu lại.Cái khung cảnh này!

Nếu người phụ nữ kia quay đầu lại hiện ra cái mặt đầy máu đen hay đầu thân mỗi nơi mỗi chỗ thì Nguyễn Văn Hải cũng không ngạc nhiên chút nào.

Thậm chí còn có thể tự giơ ngón cái với bản thân trong lòng, tự khen mình một câu, không hổ là mình, cứ đoán là dính!

Mà khi đối phương vừa mới quay nửa khuôn mặt qua, Nguyễn Văn Hải lại ngơ ngẩn.

Người phụ nữ này không chỉ không có khuôn mặt đáng sợ của quỷ, ngược lại còn vô cùng xinh đẹp, ngũ quan dịu dàng lịch sự nhã nhặn, nhưng cũng có tính xâm lược độc đáo khiến người thường phải tranh giành.

Giống như vu nữ thanh khiết khiến người ta cảm thấy tuy cô ta đẹp nhưng lại không dám sinh ra tâm tư mơ tưởng đáng khinh nào.

Nguyễn Văn Hải cảm thán trong lòng: Đầu lĩnh tà giáo này thật có khí chất! Trách không được có nhiều tín đồ như vậy.

Ngoại trừ cảm thán cái khí chất của ả ta, Nguyễn Văn Hải đối với mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như thế cũng không có suy nghĩ gì, từ nhỏ cậu đã cà lơ phất phơ, tò mò cái gì cũng muốn trải nghiệm thử, nữ sắc cũng thế, hơn nữa cậu lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh như thế thì mỹ nữ nào còn chưa từng thấy

Từ mỹ nữ có khí chất quyến rũ và tài nữ bác học, Nguyễn Văn Hải cũng đã từng gặp qua trong công ty của người anh họ Nguyễn Hành Chu.

Mỹ nữ cuối cùng cũng xoay người, nửa khuôn mặt của ả trắng nõn trẻ trung, collagen bóng bẩy, như thể nếu dùng tay nhéo một cái là có thể nặn ra nước, mặt mày thon dài, đuôi mắt nhọn nhọn, không trang điểm ở mắt nhưng lại xinh đẹp sạch sẽ cực kì.

Sóng mũi cao thẳng, đôi môi hồng phấn khẽ mím, một nửa khuôn mặt bị một chiếc mặt nạ bạch ngân che lại khiến người khác muốn xốc mặt nạ lên để nhìn chân dung mỹ nhân.

"Trẻ dữ thần..."

Nguyễn Văn Hải gãi đầu, không nghĩ tới đầu lĩnh tà giáo thế mà nhìn chỉ mới có 23 24 tuổi, trong lúc nhất thời cậu cũng thả lỏng cảnh giác.

"Ngươi đúng thật là như Huyền Nhất nói, rất có tuệ căn..."

Vân Trầm nhìn Nguyễn Văn Hải đối diện, thấy rõ trên người cậu là kim quang công đức thật dày.

"Tuệ căn?"

Nguyễn Văn Hải chép miệng, nghĩ thầm quả nhiên đều là mấy tên lùa gà, dùng cái từ gì mà khó hiểu như quỷ.

"Đương nhiên, ta đã quyết định sẽ thu ngươi làm đồ đệ."

Kẻ chết thay được chọn lần này không tồi.

Vân Trầm vừa lòng cong môi, ả đã quen nhìn những tên đàn ông ngơ ngẩn nhìn ả, đáy lòng cười nhạo nhưng bề ngoài thì cười ra lúm đồng tiền như hoa, trong con mắt là tình cảm ẩn giấu.

"Ta là Vân Trầm, là người sáng lập ra nơi này. Ta biết ngươi đã từng là người thường, không quá hiểu biết với những người tu hành như bọn ta nhưng cũng không sao, đến đây, đứng lên pháp trận dưới chân ta đi, để ta cho ngươi mở mang tầm mắt về một thế giới thần kỳ khác!"

Ả nói xong, Nguyễn Văn Hải mới phát hiện dưới chân người phụ nữ tên Vân Trầm có vẽ một đồ án màu đỏ bất quy tắc, tròn tròn tam giác tam giác còn có rất nhiều văn tự và ký hiệu vừa lạ vừa quen, đèn phòng màu da cam chiếu lên chúng nó, thoạt nhìn vô cùng thần bí và quỷ dị.

Đặc biệt là ánh đèn chiếu từ dưới lên trên.

Ai cũng từng có một đứa bạn thích rọi đèn từ dưới cằm giả quỷ đi hù nhau

Cho nên khi ngọn đèn này bật lên, nụ cười của Vân Trầm vừa đẹp vừa điềm đạm, những bóng đen trên khóe môi và mũi của ả hiện ra, giống như từng chỗ lõm bị xé rách hay hang động đen ngòm, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng rồi chạy lên cổ Nguyễn Văn Hải...

"Phù ~"

Nguyễn Văn Hải đột nhiên lạnh run, bắp chân muốn nhũn ra!

Đách mẹ nó chứ cái thế giới mới! Mấy cái trận đồ này ớn tới vậy chẳng lẽ muốn đưa mình xuống âm tào địa phủ luôn hả?!

Trên thực tế, cậu đoán đúng rồi.

"Tới đi nà ~"

Khóe môi hồng nhạt càng giương cao, Vân Trầm nheo mắt lại, trong mắt như có từng đóm sáng màu đỏ tươi đang lập lòe, ả người mùi công đức trên người Nguyễn Văn Hải, đầu lưỡi nhòn nhọn liếm môi dưới, dưới ánh đèn lại có vẻ bệnh hoạn:

"Không phải ngươi rất có hứng thú với những sự kiện thần quái à? Ta đây lập tức... sẽ mang ngươi đi xem... Thật đó, ta không gạt ai đâu..."

Nguyễn Văn Hải nhìn chằm chằm mặt ả, căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng:

"Chị nói thật hả?"

Bà nội này cười khủng bố vờ cờ lờ!

"Tất nhiên là thật."

Sau khi ả để pháp trận ăn tươi nuốt sống Nguyễn Văn Hải, người chết đã thành quỷ, không phải sẽ thấy được thế giới đó rồi sao? Ha ha ha!

Vân Trầm nâng tay lên định túm cậu vào, trán Nguyễn Văn Hải đổ mồ hôi theo bản năng lui về sau một bước, trừng lớn đôi mắt, cảnh giác rụt người lại.

"A, ha ha a.... Thôi bỏ đi, em, em không vào môn phái đâu..."

Nguyễn Văn Hải cười gượng:

"Người nhà của em còn đang đợi em, em đi trước nhá, hẹn gặp lại chị sau."

Cánh tay mảnh khảnh cứng đờ giữa không trung.

Ý cười nhợt nhạt trên khóe miệng của Vân Trầm biến mất! Đôi mắt ả như có một thứ gì đó âm u quỷ quái đang lập lòe, chúng nó lạnh lùng nhìn Nguyễn Văn Hải.

"Sao thế?"

Ả nghiêng đầu, trên bàn tay rũ xuống lặng lẽ bò lên từng mạch máu đen nhánh như mạng nhện, móng tay dài đột biến! Ả dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi:

"Ngoan ngoãn không tốt à? Vì sao cứ muốn chọc ta tức giận rồi sau đó phải chịu khổ nhỉ?"

Nguyễn Văn Hải thấy thế thì thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, hô to một tiếng:

"** má!"

Chửi xong thì quay đầu chạy!

Cậu xong ra hành lang như mê cung, vừa quay đầu lại, mái tóc đen của Vân Trầm tung bay không giống người, đang đứng phía sau cậu, khóe môi ve lên một nụ cười hứng thú, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm.

Mẹ ơi!

Chân của Nguyễn Văn Hải càng vọt nhanh hơn!

Lệ rơi đầy mặt, bà mọe nó, anh ới mau tới cú em đi mà!

Anh kêu em kéo chân bả nhưng mà anh không nói cho em biết bả không phải là người thì em biết làm sao –!

"Hắt xì!"

Nguyễn Hành Chu mặt đơ xoa xoa chóp mũi, Mildan nhanh chóng đưa khăn tay qua, Nguyễn Hành Chu nhận lấy che mũi lại.

Thiên Kích trong hình thái nho nhỏ ló đầu ra khỏi cổ áo anh, dùng râu rồng nhẹ nhàng chọc một cái hố nhỏ trên má anh.

"Bị cảm?"

"Không."

Nguyễn Hành Chu nói xong, đôi mắt rũ xuống nhìn cái đầu rồng be bé.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây....

Nguyễn Hành Chu nghiêng mắt, bẹp một phát "ngậm" hết đầu rồng của Thiên Kích vào trong miệng.

Mildan: "..."

Thiên Kích: "..." Trời tối rồi?

Ngụy Đa Diệp và Quân Hoa vô tình quay đầu qua:.... Trời **!

Nguyễn Hành Chu ngậm lấy đầu rồng như thể cũng bất ngờ với bản thân, sau đó anh ngoan ngoãn nhả đầu của anh chồng nhà mình ra, trong mắt khó có dịp hiện lên vẻ đáng thường, nhỏ giọng nói:

"Kích Kích ơi, em không có cố ý đâu, chỉ là anh dễ thương quá em nhịn không được."

"Con mẹ nó – có quỷ mới tin em!"

Đỉnh đầu Thiên Kích ướt dầm dề, tức tới mức rít gào phụt phụt ra mấy mầm lửa!

"Em không cố ý thì mẹ nó em còn liếm làm chi – "

Nguyễn Hành Chu nghe vậy thì nghiêm mặt, ngay lúc mọi người nghĩ anh sẽ lúng túng giải thích thì anh lại:

"Hì hì."

Thiên Kích: "..."

Những ngưwời khác: "..."

Đỉnh, vẫn là Nguyễn tổng tài đỉnh vãi lìn.

"Thôi, thôi mà!"

Quân Hoa giữ chặt Thiên Kích đang muốn quật chết Nguyễn Hành Chu, đau đầu an ủi:

"Sắp đến lúc rồi, phía cảnh sát và chính phủ bên kia còn chưa tới, nhưng chúng ta nên đi vào thôi, không thì chỉ sợ sẽ phát sinh thêm chuyện."

Nguyễn Hành Chu nghe vậy thì che cái vết đỏ hình cái đuôi trên trán, nghiêm túc gật đầu:

"Quân Hoa nói rất đúng!"

Thiên Kích: "Cái tên mất nết!"

Đúng cái quần què!

Long Quân trẻ tuổi gầm lên một tiếng, cơ thể càng ngày càng lớn, Quân Hoa sắp giữ không nổi cái tên muốn đi cho người ta ăn hành này rồi.

Mắt thấy ông chồng nhà mình thật sự rất sốt ruột, Nguyễn Hành Chu nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Mildan, Mildan đầu đầy dấu gạch đen, đè tai nghe không dây trên lỗ tai, nhanh chóng nói:

"Hành động!"

Trong nháy mắt.

Một đám bảo tiêu đang ngụy trang thành du khách ở mọi góc đồng thời dừng bước, khuôn mặt trầm xuống đi về phía cửa lớn khu nghỉ dưỡng, bảo an ở cửa còn chưa kịp phản ứng thì đã móc vũ khí điện trong túi quần ra!

"Mọi người trong khu nghỉ dưỡng – "

Mildan đi lên phía trước như một con liệp báo, gầm nhẹ:

"Nhớ kĩ, là mọi người! Ai cũng không được tha!"

"Vâng!"

Thân thủ nhóm bảo tiêu thoăn thoắt như bầy sói, nhào lên các tín đồ đang kinh ngạc không kịp phản ứng.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm.

Nguyễn Văn Hải chạy trốn như điên: Lừa người! Đúng thiệt là lừa người mà!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK