• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãng Quân cảm nhận được sát khí của hắn nên cũng chui hết thân ra khỏi ngực Tuệ Minh, xoay quanh trên đầu vai y, cẩn thận nhìn chằm chằm Thiên Kích, con ngươi dựng đứng của loài động vật máu lạnh cũng tràn ngập tính uy hiếp.

Thiên Kích giương một bên khóe môi, đồ văn đỏ sậm trên người lỏa lồ ra thế mà bắt đầu làm cho người ta cảm thấy áp lực! Vảy đỏ mơ hồ hiện lên trên cổ, trán và mặt hán, chỉ cần uy thế của chân long hung mãnh trong không khí đủ để cho Tuệ Minh không thoải mái!

Con rồng lửa hiện lên phía sau lưng Thiên Kích, giao long sương đen cũng bao phủ quanh thân Mãng Quân.

Một là vì bạn đời nhân loại của mình, một là vì "người lớn trong nhà" của mình.

Cảm giác này là gì đây? Tuệ Minh nhàn hạ có tâm tư để suy nghĩ, bừng tỉnh vỗ tay!

Cảnh tượng này không phải giống như buổi sáng đi dạo sao, hai người dắt chó trong con hẻm hẹp, hai ngườ chủ chật vật nắm chặt dây dắt trong tay, xấu hổ nhìn nhau mỉm cười bất đắc dĩ, mà hai con chó kia thì như hổ rình mồi, bộc lộ bộ mặt hung ác, cảm thấy đối phương đều mang ý xấu với chủ nhân của mình.

Phụt! Ha ha ha.

Tuệ Minh nắm tay đặt trên môi, cười dịu dàng.

Thiên Kích và Mãng Quân nghe tiếng thì nhìn y, ánh mắt bất thiện, Tuệ Minh nhanh chóng xua tay.

"Được rồi."

Y ra tay trước, bắt lấy cái đuôi nhỏ đang dựng vảy của Mãng Quân, nhìn con giao long nguy hiểm nhét vào trong lồng ngực mình.

Mãng Quân giãy giụa nhô đầu ra đã bị một ngón tay mềm nhẹ của y ấn lê cái sừng be bé rồi đè trở về ~

Trong lòng Mãng Quân lo lắng cho an nguy của trụ trì nhà gã nên không tình nguyện mấy. Nhưng sừng nhỏ của gã sắc bén vô cùng, nếu quằn quại thì sẽ nhất định đâm thủng bụng ngón tay của trụ trì.

Trụ trì cũng thật lạ... Mãng Quân oán giận trong lòng: Vừa dịu dàng vừa kiên quyết, không ra lệnh ép gã phải làm nhưng lại khiến gã khó tránh khỏi cảm giác không nỡ, hừ! Ghét muốn chết!

Giao long đen nhánh căm giận dùng sừng rồng đâm nhẹ lên ngực Tuệ Minh.

Tuệ Minh cảm nhận được, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, nhìn Thiên Kích khom lưng làm một lễ Phật.

"Long Quân bớt giận, hôm nay ta đến đây là để nhận lỗi với ngài và người thừa hành của ngài vì những chuyện mà Mãng Quân đã làm, ta không có tâm khiêu khích chi cả. Hơn nữa, ta cũng biết ưu tư gần đây của hai vị, cho nên cố ý mang đến đây biện pháp hóa giải, hy vọng ngài cho phép Tuệ Minh giải thích."

Y nói:

"Hay là ngài hoài nghi thân phận của Tuệ Minh?"

Thiên Kích hừ lạnh, thu hồi uy áp:

"Thân phận của ngươi, ta không nghi ngờ."

Đôi mắt của rồng khác với mắt của nhân loại, hoặc là nói những gì người tu hành nhìn thấy khác xa với những gì người thường nhìn thấy. Cơ thể phàm trần chỉ nhìn thấy vẻ ngoài vạn vật.

Long tộc đã ra đời trước cả đất trời, vừa sinh ra đã có khí vận giàu có, cùng chung một nhịp thở với đạo pháp, vạn vật sinh linh đều có xúc động muốn quỳ lạy, những thứ nhìn vào mắt chính là vẻ chân thật nhất của vạn vật thế gian.

Cho nên, ánh mắt đầu tiên mà Thiên Kích nhìn thấy Tuệ Minh đã biết y là Phật hóa, khuôn mặt thanh tú và ánh sáng quanh người khiến người ta vô thức chú ý đến diện mạo của y, mà hơi thở toàn thân của y, không ôn không hỏa nhưng bao dung vạn vật, như thể dù đất trời có lưu chuyển thế nào thì y vẫn là một cái bàn đá không chút lỗ hổng.

Mọi cao tăng đắc đạo mà Thiên Kích gặp hầu như đều có đức hạnh và phúc khí nội liễm như thế.

Khiến người khác khi nhìn mình đã quên tục chính là Phật tu, khiến người ta cảm thấy có lỗi sau đó lại không thể hình dung mà miêu tả y được, là Phật là Thánh.

Dựng đồng màu vàng kim lạnh lùng nhìn băng nhìn từ trên xuống dưới, Thiên Kích bình tĩnh nói:

"Kiếp trước của ngươi hẳn là kiếp thứ 10 rồi nhỉ, vì con súc sinh này mà từ bỏ, có đáng không."

Mười kiếp, nói cách khác là chỉ cần độ xong tâm kiếp là có thể thành Phật. Tư chất tốt như thế, ở niên đại trước kia của Thiên Kích cũng cực kì hiếm gặp.

"Ngài đúng thật là... Chẳng buông tha ai."

Tuệ Minh nhẹ nhàng lắc đầu nhìn vẻ mặt không có gì tức giận.

Long tộc có sự kiêu ngạo của Long tộc, dưới chân chân long đều là kiến. Có thể thân thiện như thế đã là không tồi rồi, cho nên Tuệ Minh cũng không để ý, Mãng Quân cũng bất mãn vẫy đuôi sau đó không có động tĩnh gì nữa, gã chỉ quan tâm đến câu trả lời của Tuệ Minh.

Tuệ Minh nói:

"Không có cái gì là có giá trị hay đáng giá như ngài nói. Đa số những việc trên đời này đều không thể dùng lẽ thường để suy đoán, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý. Có lẽ trong mệnh số của ta đã định có kiếp nạn giao long hóa rồng, bỏ nó, trong lòng ta không thể thuần tịnh như một được. Không bỏ, ta cũng không có khả năng làm Phật. Việc lưỡng nan này, bần tăng chỉ có thể chọn "nguyện ý" mà thôi."

"Trụ trì..."

Giao long đen nhánh có con ngươi dựng đứng màu vàng kim nước mắt lưng tròng, dính sát với con người mang đến sự ấm áp cho gã.

"Mệnh của hắn thế mà tốt thật."

Thiên Kích liếc nhìn cổ áo tăng y của Tuệ Minh, nói:

"Bây giờ ngươi cũng chỉ là người dựa vào Long châu để sống lại, ngẫm lại thì ngươi cũng đã từng trả đại giới, bây giờ ngươi vẫn là Tuệ Minh lúc trước sao?"

Tuệ Minh nghe vậy thì tươi cười phai nhạt đi nhiều.

"Hồn phách của ta chỉ còn lại một sợi, nếu không phải Mãng Quân để lại thi cốt và pháp khí di vật thì cho dù ta có chuyển sinh cũng sẽ không có ký ức và "bản tướng" của mình."

"Ừm."

Như vậy xem ra, Mãng Quân cũng là một gã tri ân báo đáp. Thiên Kích hỏi rõ những tò mò của mình cũng lười phản ứng đến việc tư của đối phương, nói đến chính sự.

Hắn vói bàn tay to vào trong túi áo, lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng:

"Nói đi con lừa trọc, ta nghe một chút ngươi giải quyết khốn cảnh của bổn quân như thế nào."

Tuệ Minh:... Lại là con lừa trọc.

Mãng Quân ngoi đầu:

"Không được bắt nạt trụ trì, trụ trì có tóc mà bè mọe nó ngươi không thấy hả!"

Thiên Kích cười ha hả:

"Ha ha, trong mắt ta, đã là hòa thượng thì có tóc hay không tóc cũng là con lừa trọc."

Cho dù đạo sĩ lỗ mũi trâu chưa chắc có lỗ mũi trâu, bà lão bán bánh nhìn chẳng giống bà lão!

"Ngươi!"

Mãng Quân tức khó thở muốn cắn hắn, lại bị Tuệ Minh thuần thục nhét vào lại:

"Khụ khụ, chỉ là một cái xưng hô mà thôi..."

Y vỗ ngực khuyên Mãng Quân, sau đó ngẩng đầu một lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc:

"Bần tăng lần này tới đây thật ra đã suy tính đến việc trong tương lai ngài sẽ giết Mãng Quân. Nghĩ tới nghĩ lui, lúc trước Mãng Quân cướp đoạt Long châu khiến người thừa hành và trứng rồng của ngài bị thương tổn, cho nên mới có hậu quả thế này."

"Cho nên, bần tăng dâng nửa viên Long châu trong cơ thể, cũng giúp Nguyễn thí chủ và trứng rồng vượt qua cửa ải khó khăn, hóa giải hậu quả xấu này."

Nếu, nếu Nguyễn Hành Chu thật sự vì mang thai trứng rồng mà bỏ mình, Thiên Kích không thể đảm bảo không oán hận chuyện lúc trước Mãng Quân làm, cho dù viên Long châu lúc đó họ lấy về cũng không làm nên chuyện gì, cho dù không phải hoàn toàn do Mãng Quân gây ra thì hắn đại khái cũng sẽ giận chó đánh mèo...

Nhưng tên hòa thượng này thế mà có thể tính ra chuyện tương lai và vấn đề mà trứng rồng gặp phải hiện tại...

Thiên Kích im lặng nửa ngày, thái độ đối đãi với Tuệ Minh cũng nghiêm túc hơn:

"Lừa trọc, bổn quân thừa nhận ngươi có bản lĩnh. Nhưng tu vi của ngươi đã hao phí không ít linh lực Long châu, không có nửa viên này, cho dù là ngươi thì cũng chỉ sống một cuộc đời bình phàm trên dưới trăm năm thôi, ngươi cũng nguyện ý sao? Cho dù ngươi nguyện ý, Mãng Quân thì sao?"

"Long Quân không cần lo tới chuyện này."

Mặt mày Tuệ Minh dịu dàng, bàn tay vỗ ngực:

"Ta và Mãng Quân đã quyết định chỉ làm bạn một đời thôi đã đủ, chỉ là phải để cậu ấy chịu uất ức."

Mãng Quân trong lồng ngực y ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp lại:

"Chỉ cần có thể đi theo trụ trì là được mà."

Thiên Kích:.....

Thiên Kích: Cái con lừa trọc sắp chết này còn tới đây đút cơm chó?!

Khóe miệng Long Quân trẻ tuổi run rẩy, không nghĩ tới Mãng Quân thoạt nhìn tương đối bình thường cũng có lúc ngu đầu vì tình ái.

Hắn xoay người dẫn đầu đi về phía phòng ngủ của Nguyễn Hành Chu, đồng ý với lời giải thích của Tuệ Minh, Đến tận đây, Tuệ Minh và Mãng Quân mới vào được cửa phòng...

Nguyễn Hành Chu dựa đầu giường chờ rồng nhà anh xử lý, nửa giờ trôi qua, cửa phòng anh bị đẩy ra, đi phía trước là Thiên Kích, Nguyễn Hành Chu gnhieeng đầu nhìn qua cơ thể cao lớn của con rồng nhà anh và khe hở khung cửa thấy được một hòa thượng mặc tăng y màu trắng.

Đây là người mà Mãng Quân muốn hồi sinh?

Nhìn nụ cười tươi và khí độ tăng nhân của y không có bất kỳ sự khó chịu nào, chỉ là đầu tóc quá dài. Hơn nữa, ấn tượng đầu tiên của Nguyễn Hành Chu đối với y không hiểu sao lại cực kì tốt.

Chờ bọn họ hoàn toàn đi vào phòng, Nguyễn Hành Chu khách khí cong môi, vươn bàn tay khô gầy về phía đại sư:

"Chào ngài, lần đầu gặp mặt, nên xưng hô với đại sư thế nào đây?"

Không nghĩ tới, anh vừa mở miệng thì vị hòa thượng đối diện đang cười cười không ngừng đã ngơ ngác giật mình đứng ở cửa, nụ cười không thấy đâu, hai mắt trợn to, con ngươi co chặt, bộ dáng kinh ngạc vô cùng.

Nguyễn Hành Chu:????

"Đại sư? Đại sư?"

"Trụ trì, ngươi làm sao vậy?"

Nhận thấy sự khác thường của trụ trì, Mãng Quân chui ra chọc nhẹ lên mặt Tuệ Minh.

"Hả? À..."

Tuệ Minh đột nhiên tỉnh táo, thấy ánh mắt lo lắng của Mãng Quân và sự khó hiểu của Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích:

"Không có gì, chỉ có chút bất ngờ..."

Những câu hỏi y nói rất khẽ.

Tuệ Minh sau khi hoàn hồn thì sắc mặt tốt hơn không ít, ý cười lại một lần nữa trở về khóe miệng, sau đó y đi lên vài bước cầm lấy bàn tay khô khốc của Nguyễn Hành Chu, trong nháy mắt đã dịu dàng như nở hoa.

"Ta là Tuệ Minh."

Y nói:

"Lâu rồi không gặp."

Hình như mình chưa gặp qua một người như thế này mới phải.

Nguyễn Hành Chu thong thả chớp mắt, hỏi:

"... Chúng ta đã từng gặp?"

Ánh mắt Thiên Kích nhìn Tuệ Minh lóe lên, như thể đang dò hỏi.

Tuệ Minh đối với câu hỏi này thì lắc đầu không đáp, chỉ nhẹ nhàng quay đầu nói với Thiên Kích:

"Ta đổi ý, Long châu bần tăng vẫn cho, phương pháp vượt qua kiếp nạn này ta cũng sẽ nói, nhưng bần tăng có một yêu cầu nho nhỏ."

Thiên Kích hỏi:

"Là gì?"

Tuệ Minh đáp:

"Ta muốn Nguyễn thí chủ giúp bần tăng quy y."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK