Quân Hoa ho nhẹ vài tiếng, bàn tay duỗi về phía sô pha:
"Khụ khụ, Nguyễn tiên sinh thật sự là một nhân loại hài hước thú vị, hôm nay Thiên Kích đến đây tìm tôi đại khái là muốn nhận nhiệm vụ, không bằng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
Nụ cười của Nguyễn Hành Chu càng tươi hơn:
"Được chứ tình địch, cảm ơn tình địch."
Quân Hoa: "....."
Thiên Kích giờ đã hiểu được một chút, hắn vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến màn đánh ghen như Tu La tràng, hắn có hơi không được tự nhiên mà xoa mặt, cũng không biết vì sao mình muốn giải thích:
"Quân Hoa chỉ là bạn tốt của ta..."
"À, thế à."
Nguyễn Hành Chu nằm chặt trên ngực hắn, nhếch miệng, nhìn về hắn mỉm cười:
"Trong mắt tôi, người có thể cướp đi ánh mắt của anh, đều là tình địch."
Nghe thế, Quân Hoa kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó nhìn Thiên Kích chế nhạo, y kéo dài giọng:
"Á à ~~~ Mị lực của Long Quân vẫn không giảm nha."
Thiên Kích trầm mặc vài giây, dựng đồng kim sắc có vẻ không được tự nhiên, bàn tay hắn nắm thành nắm đấm, đặt lên miệng khụ khụ.
"Ngồi trước đi."
Quen biết với hắn đã nhiều năm, Quân Hoa nhịn không được mà cười ra tiếng: Cái tên rồng già này còn biết ngượng nữa.
Ba người cộng thêm một bé Quân Đậu ngồi lên sô pha mềm mại, Quân Đậu một hai phải cho Thiên Kích ôm, Quân Hoa giữ chặt bé không cho bé động đậy, Quân Đậu nhỏ bằng một bàn tay bắt đầu gào khóc:
"Con muốn cha nuôi ôm, muốn cha nuôi ôm mà! Hu hu hu a a a a a"
Thiên Kích nhíu mày, duỗi tay ôm lấy bé, dùng bàn tay to của mình vỗ vỗ đầu nhỏ của Quân Đậu, tiếp tục để bé ở trên vai.
Chàng Long Quân tuy uy nghiêm, tính tình nóng nảy, nhưng dường như rất mê con nít, hắn rất hay chiều chuộng, nhường nhịn chúng.
Quân Đậu nho nhỏ đứng ở trên vai Thiên Kích, bàn tay nhỏ trắng nõn cầm lấy một bên sừng của Thiên Kích, le lưỡi với Nguyễn Hành Chu.
Hứ, cha nuôi là của tui!
Quân Đậu cảm thấy tên nhân loại này như muốn cướp cha nuôi của bé, bé không vui nên cố ý chọc đối phương.
Quân Đậu cười hì hì: Coi đi, cha nuôi vẫn thích tui nhất! Cái tên xấu xa mau tránh xa ra!
Nguyễn Hành Chu đang ngồi dựa vào Thiên Kích, nhìn thấy cảnh này chỉ bình tĩnh dời tầm mắt, anh bỗng nhiên mở miệng hỏi Quân Hoa:
"Đúng rồi, lúc chúng tôi tiến vào có phải có thứ gì đó ngăn lại không?"
Quân Hoa không nghĩ đến anh sẽ nhắc đến chuyện đó, y vẫn dịu giọng trả lời:
"Đúng vậy, đó là kết giới, chúng có thể ngăn cách nơi này ra để phòng ngừa người thường có thể đi vào, đồng thời có thể bảo vệ những Yêu tộc nhỏ yếu khác."
"À."
Nguyễn Hành Chu nói:
"Vậy đạn xuyên thép có xuyên qua được không?"
Quân Hoa: "....."
"Với lại."
Nụ cười của Nguyễn Hành Chu tiêu tán, mặt mày vô cảm mà nhìn Quân Đậu, khuôn mặt anh vì bị ngược sáng mà hiện thêm một tầng bóng tối, làm cho hốc mắt của anh càng thêm sâu thẳm, đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch.
Gương mặt lạnh lùng như một con rối gỗ, giây tiếp theo anh đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ mị, cũng không biết là anh đang nói cho Quân Hoa hay là nói cho Quân Đậu nghe, hay chỉ là đang lẩm bẩm tự nói:
"Thật ra tôi có một công ty, trong và ngoài nước đều gọi là nhà máy Ayesland, là công ty đứng thứ 4 toàn cầu về nghiên cứu gen sinh vật, bọn tôi cực kì tò mò với những sinh vật phi nhân loại như các anh, nếu có thể bắt được một con rồi xẻo một miếng... Ha ha hà..."
Nguyễn Hành Chu cúi đầu cười cười, đôi mắt cá chết, bắt đầu tụng kinh:
"Xẻo một miếng xẻo một miếng xẻo một miếng xẻo một miếng xẻo một miếng xẻo một miếng xẻo một miếng..."
Thiên Kích: "....."
Quân Hoa: "...."
Quân Hoa mặt mày vô cảm lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà ôm Quân Đậu vào trong ngực mình, hơn nữa còn liếc mắt nhìn Thiên Kích một cái: Ông đừng có ôm, tui sợ đoạn tử tuyệt tôn.
Y mất vài ngàn năm mới mọc ra một bé mua vui trên rễ mình, lỡ bị xẻo một miếng thật thì phải tìm ai nói lý đây?!
Thiên Kích không kiên nhẫn mà chậc một tiếng, quay đầu nhìn về Nguyễn Hành Chu mặt mày âm u vẫn nhắc mãi câu "xẻo một miếng", bàn tay to của hắn vịnh chặt đầu Nguyễn Hành Chu, hơi hơi dùng sức.
"Câm miệng."
Hắn nói.
Nguyễn Hành Chu không tụng nữa, anh nghiêng đầu nhìn Thiên Kích, chẹp miệng nói:
"Đau."
Thiên Kích: Nhìn gương mặt than của tên này mà còn thấy hắn ta ủy khuất à.... Ngươi hù con nít mà ủy khuất con mọe gì nữa!
Quân Đậu cũng bị dọa sợ, đôi mắt nhỏ như đậu của bé đỏ lên, đôi tay nhỏ đầy thịt nắm chặt lấy áo khoác màu đen của Quân Hoa, bắt đầu rơi nước mắt, Quân Hoa bế bé lên hôn hôn.
"Ngoan, đừng khóc."
"Con muốn cha nuôi... hu hu hu..."
Sớm biết rằng Long Quân rất được trẻ con yêu thích nhưng không nghĩ đến là ngay cả cha ruột đến dỗ cũng không chịu.
Quân Hoa dở khóc dở cười nhìn Thiên Kích, mà Thiên Kích lại không vui, đen mặt buông đầu của Nguyễn Hành Chu ra, lạnh giọng nói:
"Đưa Quân Đậu cho ta."
Quân Đậu nghe thế liền nhìn Thiên Kích rồi quơ tay một cách chờ mong, nhưng khi nhìn Nguyễn Hành Chu thì có chút sợ tên nhân loại này, bé bất an rút tay về.
Mặt Thiên Kích càng đen hơn, hắn đường đường là Long Quân, việc chiều chuộng đứa con nuôi cưng của mình mà bị cản trở bởi một tên nhân loại sao, quả thật là làm nhục long uy của hắn.
Lúc hắn vươn tay định trực tiếp ôm Quân Đậu qua thì Nguyễn Hành Chu lấy điện thoại ra, click mở gì đó rồi đưa cho Quân Đậu xem.
Quân Đậu nhìn thoáng qua rồi khẽ "quao" một tiếng.
Thiên Kích và Quân Hoa cũng tò mò mà cúi đầu nhìn.
Cả hai phát hiện Nguyễn Hành Chu đều click mở mấy trang web mua sắm đồ chơi trẻ em xịn xò, mỗi thứ không phải đẹp thì cũng là nhãn hiệu lớn linh tinh, đơn giá không thấp hơn bốn chữ số.
Nguyễn Hành Chu nhẹ giọng, như thể đang ngồi trên bàn đàm phán, hỏi Quân Đậu bằng giọng điệu cực kì dụ dỗ:
"Muốn không?"
Ánh mắt của Quân Đậu nhìn chằm chằm từng món đồ chơi đó, có chút do dự mà gật gật đầu.
Nguyễn Hành Chu cong môi, ngón tay của anh ấn trên màn hình di động, lướt từ dưới lên trên, vô số món đồ chơi xa hoa đều gia nhập một loạt vào giỏ hàng, anh xác nhận đơn đặt hàng, giao diện thanh toán hiện ra.
Anh nói:
"Chỉ cần con nói hai chữ, tất cả đồ chơi này đều là của con, thêm nữa, về sau nếu con muốn mua đồ chơi nào thì đều sẽ có thứ đồ chơi đó, muốn lái xe thì lái xe, muốn ngồi du thuyền thì ngồi, thế nào?"
Tên nhân loại này vậy mà đi mua chuộc một đứa nhỏ.
Thiên Kích nhịn không được mà cong môi.
Quân Hoa che mặt:
"Nguyễn tiên sinh, ý tốt của ngài tôi thay mặt Quân Đậu cảm kích, nhưng mà...."
Y vừa mới nói đến đây, Quân Đậu đã trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu với Nguyễn Hành Chu:
"Không thành vấn đề!"
Quân Hoa:... thằng nhóc không có tiền đồ!
Nguyễn Hành Chu hơi cười, anh ấn vân tay xác định mua hàng, rồi nhìn Quân Đậu, chỉ chỉ mình, nói:
"Được rồi, về sau con phải gọi chú là mẹ nuôi, hai chữ này thôi, không nhiều không ít."
Quân Hoa: "Hở!!!"
Thiên Kích: "Ụa????"
Quân Đậu cực kì thống khoái, cười khanh khách gọi Nguyễn Hành Chu:
"Dạ mẹ nuôi!"
"Con ngoan!"
Nguyễn Hành Chu bế Quân Đậu lên rồi nhào vào trong lồng ngực Thiên Kích, anh xụ mặt giơ Quân Đậu lên cho Thiên Kích xem:
"Nhìn nè, con trai của hai ta."
"Ha ha ha."
Thiên Kích bị một loạt hành động của anh làm cho cười to ra tiếng.
Mà Quân Hoa nhìn thằng con ruột thịt khờ dại của mình, thiếu chút nữa đã tuôn ra nước mắt bi thương: Giờ phút này, thân cha ruột như tui cũng không có quyền lên tiếng nữa.
Nguyễn Hành Chu phát huy đầy đủ đầu óc kinh doanh của mình, biến con trai của tình địch thành con trai của mình, anh ôm cái lò bé mới mẻ này thích đến độ không chịu được, Nguyễn Hành Chu mang lên cặp kính cha già cảm thấy bây giờ đứa nhỏ này đáng yêu hơn vài lần.
Anh và Quân Đậu cùng cầm điện thoại xem phim hoạt hình.
Thiên Kích và Quân Hoa thì nói chuyện về nhiệm vụ.
"Thật ra ngươi có thể đến giúp ta là một đại ân, nói đến đây ngươi cũng biết chúng ta từ lúc thoát ra khỏi Họa Trung giới trở về sau sẽ vì tồn tại mà yêu lực và các năng lực khác sẽ suy yếu cực lớn, một ít tiểu yêu vốn đã có yêu lực mỏng manh, bây giờ càng không thể nhận những công việc cấp cao, chỉ có thể nhận chút nhiệm vụ cấp thấp. Cao hơn một chút thì cũng chỉ là nhiệm vụ cấp trung."
"Thủ hạ của ta sau khi bị cắt giảm yêu lực còn có thể nhận những nhiệm vụ tương đối khó, nhưng cũng chỉ có mình ta và hai người Phong Hỏa Lang Yên."
Phong hỏa lang yên (*)?
(*): Phong hỏa lang yên là câu chỉ việc đốt khói hiệu nhằm thông báo động tĩnh của địch trên chiến trường.
Là hai người đàn ông lạnh lùng canh cửa kia? Cái tên này cũng thật kì lạ, Nguyễn Hành Chu nhìn về phía Thiên Kích, mà biểu cảm của Thiên Kích rất bình tĩnh, lắng nghe không mở miệng gì.
Quân Hoa có chút khó xử mà nhíu mày:
"Nhưng về lâu dài thì không đủ, cho nên công việc tồn đọng lại cũng không ít, may mà ngươi đến đây, ta tin với tu vi của ngươi cho dù có bị cắt giảm sức mạnh cũng không gặp khó khăn quá lớn, nhưng Long tộc... lại phiền phức hơi Yêu tộc bình thường... Nhiệm vụ yêu cầu phải có năng lực cực kì mạnh mẽ, trong tay ta vừa lúc có mấy nhiệm vụ cấp cao cực kì cực kì khẩn cấp, nên ta sẽ giao cho ngươi, Lang Hỏa và Phong Yên cùng đi làm."
Nói xong, Quân Hoa mở tay ra, vầng sáng nhàn nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay y dồn lại thành vài tờ giấy hơi mỏng như sổ sách, y đưa giấy cho Thiên Kích.
Dựng đồng kim sắc nhanh chóng đọc những con chữ trên đó, Thiên Kích xem xong thì "Ừ" một tiếng, gật đầu, nói:
"Ta biết rồi."
Hắn vân vê ngón tay, vài tờ giấy được hóa thành từ linh lực liền biến thành những đóm sáng rồi biến mất.
Nguyễn Hành Chu ôm Quân Đậu, vừa xoa mấy lá non trên đầu bé vừa hỏi Thiên Kích:
"Vì sao Long tộc lại phiền phức hơn Yêu tộc bình thường?
Thiên Kích liếc mắt nhìn anh một cái, không có ý muốn mở miệng.
Quân Hoa cười cười:
"Này à..."
Y ngập ngừng, cũng không nói thêm.
Không thể hỏi sao? Hay là thấy chuyện đó không liên quan đến anh?
"Thiên Kích, lúc anh đi làm nhiệm vụ, có mang tôi đi không?"
Nguyễn Hành Chu hỏi.
Thiên Kích liếc anh, bình tĩnh mà nói:
"Vì sao ta phải mang ngươi theo? Ngươi là nhân loại bình thường, không cần tham gia những chuyện thế này. Lúc làm nhiệm vụ ta sẽ rời đi, nếu có gặp được nguy hiểm thì long văn trên ngực mà ta để lại cho ngươi sẽ cứu ngươi một mạng. Ngươi chỉ cần thành thật làm chuyện của mình là được rồi."
Nguyễn Hành Chu trầm mặc một chút, mím môi, không hé răng.
Thiên Kích và Quân Hoa đều cho rằng anh đã từ bỏ chuyện này nên trao đổi tỉ mỉ về địa điểm làm nhiệm vụ và thời gian xuất phát.
Quân Hoa nói:
"Nơi làm nhiệm vụ nằm ở trong một khu dạy học của một trường đại học trong thành phố, nhân lực của ta không đủ nên tạm bỏ qua chỗ đó trước, chỉ có thể dùng nguyên tắc từ xa mà quan sát, tiểu yêu đi tra xét lúc trước có báo lại tin tức rằng, ở bên trong hẳn là những tên nhân loại mê chơi bút tiên đĩa tiên rồi triệu hồi quỷ hồn, nhưng ở nơi đó trộn lẫn oán khí lẫn yêu khí, nhìn không ra."
Thiên Kích gật đầu, cười như không cười mà nói:
"Ngươi làm đúng thôi, thuộc hạ của ngươi đều là mấy tiểu yêu ngay cả người cũng sợ, đi vào đó thì chỉ có chịu chết thôi."
Nghe vậy, Quân Hoa cười khổ:
"Cho nên chuyện này không phải giao cho ngươi đó sao, Phong Hỏa, Lang Yến là đôi sói yêu song sinh, lúc trước hai đứa đều là Lang vương, tuy rằng bây giờ yêu lực bị giảm đi rất nhiều nhưng nếu ở trong tổ chức thì tuyệt đối là hai vị tướng đắc lực tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh cấp trên."
"Một mình ta là đủ rồi."
Thiên Kích nheo mắt lại, từ trước đến nay hắn đều lẻ loi một mình, không thích tụm năm tụm bảy.
"Ta biết..."
Quân Hoa thở dài:
"Bọn chúng... là do thiếu nhân quả nên mới đến đây, ngươi coi như là thay mặt ta mà mang theo bọn chúng đi, để hai đứa sớm ngày thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo."
Thiên Kích nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu:
"Vậy được rồi."
Thấy hắn đáp ứng, Quân Hoa cảm thấy nhẹ nhàng không ít:
"Vậy thì đã định rồi nhé! Hôm nay khó có dịp ngươi mang người đến thăm, để ta kêu bọn chúng đào một vò rượu ta chôn, hoan nghênh các ngươi ghé thăm."
"Một vò thôi à? Làm bạn tốt nhiều năm như thế mà ngươi vẫn còn keo kiệt."
Thiên Kích giương môi, đồng thời chọc ghẹo Quân Hoa một phen, Quân Hoa nhướng mày:
"Nói thừa, rượu của ta là rượu trân quý hàng thật đấy!"
Hai người liếc nhau rồi nhìn nhau cười.
Họ không nghĩ đến Nguyễn Hành Chu bên cạnh đang dùng điện thoại nhắn tin.
Nguyễn Hành Chu: Mildan, tôi cần một bộ thiết bị định vị theo dõi cùng bộ thí nghiệm số 3, còn có, đưa danh sách tất cả các trường đại học trong thành phố cho tôi.
Trợ lý đặc thù Mildan: Vâng!
Nguyễn Hành Chu một giây sau đã bình thường lại, nhìn thoáng qua Thiên Kích.
Nghĩ thầm: Rồng của tôi, có chạy cũng chạy không được.
Mà Quân Đậu nhìn thấy được tin nhắn đó: Vì đồ chơi của con, con xin lỗi cha nuôi.
Hì hì.