Anh đang dùng bút vẽ bản thảo trên vở, bên tai truyền dến từng tiếng gõ cửa không giống nhau và những tiếng kêu gào thảm thiết kì lạ.
Nếu muốn hình dung rõ thì giống như đang ở trong bệnh viện, sàn nhà mới vừa bị một cây lau nhà còn đang dầm dề nước kéo qua kéo lại, còn có một mùi thuốc sát trùng, và âm thanh ma sát lên mặt kính như có một bệnh nhân thân hình mập mạp đang lết trên đó.
Két....
Két....
Âm thanh đó càng ngày càng rõ, thong thả đến gần theo từng tiếng tim đập.
Nguyễn Hành Chu khép sổ cất vào trong túi nhìn về phía hành lang dài phía trước, hành lang xoắn ốc vặn vẹo làm loạn thị giác khiến người ta đầu váng mắt hoa, Nguyễn Hành Chu vừa nhìn một lát đã nhăn mày.
Âm thanh kéo lê đó rất nhanh đã đến phía trước anh, cách anh không đến 3 mét, nhưng trên hành lang phía trước anh không nhìn thấy bất kì kẻ nào xuất hiện.
Tiếng cười quái dị, đáng sợ ục ục phát ra từ trong cổ họng,
Cái thứ âm thanh két két này cực kì chói tai, Nguyễn Hành Chu càng nghiêm túc nhìn chằm chằm hành lang dài phía trước thì càng trở nên khó thở.
Không khí đằng trước không hiểu thế nào lại tràn ngập một cảm giác áp lực, như thể con ma nữ kia đang đứng sát mặt anh lộ ra vẻ mặt oán độc, nhưng anh giống như không thấy.
Long văn hình tròn có màu đỏ tươi như máu trên xương quai xanh đột nhiên nóng rực lên.
Nguyễn Hành Chu bị nóng đến tỉnh người, ngón tay thon gầy trắng nõn hơn quắp lại, con ngươi đang giãn ra cũng hơi co lại.
Không đúng.
Nguyễn Hành Chu đột nhiên xoay người bước xa ra khỏi cánh cửa gỗ đang ở trước mặt mình!
Cái thứ đó không ở trên hành lang dài! Mà là ở trong cánh cửa!
Như thể nó đã nhận ra hành động của anh, vô số tiếng kêu rên thảm thiết đằng sau cánh cửa bỗng biến thành tiếng cười chói tai, như là một đám bệnh nhân tâm thần đang sung sướng tụ họp với nhau, ngay cả tiếng đốt ngón tay đang gõ cửa cũng trở thành tiếng phá cửa, có người ở bên trong đang dùng sức đá đánh để tông cửa.
"Mở cửa ra.... Ha ha ha ha hì hì hì hì.... Mở cửa ra nào, mở cửa, mở cửa!"
"Thằng chó đẻ, có phải mày ở đó không! Nhất định là mày có ở bên trong!"
Ầm ầm ầm!
"Hì hì hì, đừng sợ đừng sợ mà meo con của mẹ mẹ đến đón con đây, con nhanh mở cửa cho mẹ được không?"
"Mẹ phải phẫu thuật cho con nữa, con bị bệnh rồi...."
Một đám đàn bà ở phía sau cửa vừa đập cửa vừa cười to điền cuông, tấm ván gỗ hơi mỏng cũng vặn vẹo theo hành lang dài, những cánh cửa gỗ đó bị đập mạnh đến rung lắc, nhưng bị khóa cửa trên khung cửa chặn lại làm lộ ra từng khe hỡ màu đen.
Ục ục...
Vô số cánh cửa, vô số khe hỡ bị đập ra, những tròng mắt thật lớn chảy máu hồng hồng nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu, miệng nhếch lên như lưỡi hái lộ ra hàm răng dính máu!
Bọn nó đã nhìn thấy Nguyễn Hành Chu, không gõ cửa nữa, tiếng cười cũng đã biến mất.
Chúng nó nói: "Tìm ~ thấy ~ mày ~ rồi!"
Nguyễn Hành Chu nhìn cảnh này, lỗ tai bắt đầu ù đi, khuôn mặt đẹp trai không hề có chút màu máu, anh chậm rãi lùi về sau một bước, phía sau lưng đụng phải vách tường lạnh như băng.
"Hì hì hì, tìm thấy rồi ~ bọn tao tìm thấy mày rồi ~ hì hì hì hì."
Cái miệng đang cười toe tóe nhỏ máu loãng tí tách, ngón tay thon dài mang theo những móng tay đen nhánh sắc nhọn mon theo khe hở trên cửa rồi siêt chặt, lớp sơn tường và cửa đều bị nó cào rớt từng mảng từng mảng.
Tròng mắt thật lớn ngập đầy tơ màu chuyển động ục ục, chúng nó chảy nước miếng nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu, tay dùng sức cào, thậm chí chúng không thấy đã ghiền mà còn thò ra thẳng bên ngoài mà quơ!
"Ngay thôi ~ lập tức tao sẽ ra ngoài bắt được mày, mèo con à, hé hé hé hé hé, tao phải cắt từng ngón chân của mày, sau đó dùng kéo đâm vào bụng mày rồi ngoáy cho đã như là cắt vải vậy.... hé hé hé, mẹ thích màu xương chậu của con lắm, nó sáng sáng, đẹp lắm...."
Ma nữ thở ra từng tiếng hộc hộc cùng với hình ảnh kinh khủng làm lông tơ dựng đứng da đầu tê dại, hận không thể rung thành cái điện thoại đang reo.
"Mèo con ơi ~ mèo con à~"
Ma nữ ngâm nga bài ca kì quái.
Nguyễn Hành Chu trầm mặc một lát.
Sau đó đã thấy anh cởi áo khoác ra lấy thế sét đánh không kịp chụp tai nhét vào cái khe càng lúc càng lớn kia, thuận tiện còn đập vào bản mặt không kịp đề phòng của ma nữ.
Anh nghiêm túc nói:
"Ngại quá, cô gõ sai cửa rồi, người cô muốn tìm ở sát bên."
Ma nữ nghe vậy có hơi sửng sốt rồi phẫn nộ rít gào, móng tay xé rách chiếc áo khoác lông cừu dày kia thành mảnh nhỏ!
Cô ả giương to cái mồm như bồn máu hét:
"Tao sẽ cắt nát mày! Cắt nát mày!"
Cửa bị ma nữ cuồng bạo dùng kéo chọc thủng, cả người của ả nhanh chóng đi ra.
Ngay lúc cô ả lộ ra ngoài hoàn toàn, Nguyễn Hành Chu mới phát hiện ngũ quan của ả đã hoàn toàn vặn vẹo.
Một đôi mắt cực kì to đầy máu, hơn nữa tròng mắt tròi ra như muốn lọt ra khỏi hốc mắt, thịt ở khóe mắt và đuôi mắt bị căng rạn khóe miệng cũng như bị một vũ khí sắc bén nào đó cắt phải, vết thương kéo dài lên hai má lộ ra hàm răng và lợi dính đầu máu bên trong.
Mắt thường không thể nhìn thấy những hạt màu đỏ thật nhỏ đang bay lơ lửng trên không trưng, chỉ ngửi được một mùi thúi chịu không nổi.
Mái tóc ngắn của người phụ nữ như bị thứ dính đó dính thành một chùm, áo ngủ hơi dày cũng dính đầy vết bẩn, nhìn như là rêu nhưng lại giống nước hơn, cái bụng phồng lên dưới áo ngủ làm chiếc áo bị dựng lên hơi cao, dưới chiếc áo ngủ đó không phải là da thịt mà là từng con mèo con bị lột da hết sức tàn nhẫn và đau đớn đang cố gắng bò ra ngoài...
Người đàn bà trước mặt chậm rãi ngẩng đầu, đầu lắc qua lắc lại như không có gì để tựa, cuối cùng nó dừng lại trước mặt Nguyễn Hành Chu.
Cái cảnh này nếu đem vào phim thì phải cen sọt cảnh báo, có đem đi chiếu ở rạp thì cũng phải dán biển cấm trẻ dưới 20 tuổi xem.
Nguyễn Hành Chu lẳng lặng nhìn ả trong chốc lát, anh nhúc nhích môi rồi phun ra hai chữ:
"Vãi thiệt."
Nói xong, anh vô cảm quay đầu chạy!
Nguyễn Hành Chu có chứng thiếu hụt cảm xúc nhưng không có nghĩa là anh ngu nhá! Đối mặt với cái trò này thì có mắm nào dám chơi lại?!
Trên hàng lang xoay tròn còn chia ngã rẻ, bóng dáng của Nguyễn Hành Chu biến mất ở bên kia nhưng ma nữ kia không đuổi theo, cô ả chỉ nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Hành Chu, cái kéo trong tay chậm rãi cắt không khí.
"... Muốn chơi trốn tìm hả, được nha, chạy nhanh lên nha mèo con, đừng để mẹ bắt được..."
"1... 2... 3... 4..."
Hàng lang không có điểm cuối cũng không có thứ gì để che chắn, Nguyễn Hành Chu chọn đại một cánh cửa rồi trốn vào, phía sau cánh cửa đó là một phòng ngủ phụ bình thường đựng đủ thứ đồ lớn nhỏ, bên trong có rất nhiều thùng giấy lộn xộn, có lớn có bé, còn có thùng đựng tủ lạnh và máy giặt, giấy gói giảm sóc màu trắng chồng chất ở trên trong, vừa nhìn đã biết người chủ chỉ tiện tay ném ở bên trong rồi gom lại bán ve chai.
Nguyễn Hành Chu vòng qua mấy cái thùng chọn đại một chỗ rồi ngồi xổm xuống, nghĩ thầm, chừng nào Thiên Kích mới đến tìm anh đây.
Kết quả, anh mới vừa ngồi xổm xuống thì chiếc quần đã phát ra một tiếng chói tai, Nguyễn Hành Chu ngớ cả người, anh cong eo quay đầu nhìn ra phía sau thì phát hiện trên tường có mấy cái đinh đóng để treo đồ, trên đó còn có hai miếng vải đang bay bay nhè nhẹ, một miếng đen, một miếng xanh đen.
Nguyễn Hành Chu nhìn chằm chằm miếng vải màu xanh đen, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt như biến thành biểu cảm của bà vợ chết chồng.
Anh run rẩy duỗi tay sờ xuống mông mình, xúc cảm ấm áp truyền đến tay, đồng thời lớp da dưới mông cũng cảm nhận được rõ móng vuốt của anh.
Nguyễn Hành Chu: "....... Uầy mọe."
Cách hơn hai mươi năm, Nguyễn tổng tài lại một lần nữa, mặc quần lủng đít.