• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng ba người Nguyễn Hành Chu, Ngụy Đa Diệp buông lỏng nhánh cây trói những người sống sót ra, vẻ mặt của những người sống soát vừa hoảng sợ vừa hoảng hốt, không còn quậy tưng bừng nữa mà cứ ngồi bần thần dưới đất dại mắt nhìn lẫn nhau.

Mười lăm phút trước họ còn là những lữ hành đến thôn ngập tuyết đầy lãng mạn, một giây sau đã biến thành trận địa đuổi bắt của nữ quỷ hương thân đầy kinh khủng.

Những thứ nghe và thấy trong một tiếng quá mức bất thường, những người làm công ăn lương bình thường, sinh viên và nội trợ bây giờ còn cho rằng mình đang gặp ác mộng.

Tuy cơn ác mộng này quá mức chân thật.

“Chúng ta không phải nằm mơ đúng không? Vừa rồi đúng thật có người bị giết đúng không? Một người lớn đang hiền lành sống nhăn răng thế mà đảo mắt đã thành quái vật?!”

“Trời hỡi…”

“Đây, chuyện này không thể làm người ta chấp nhận nổi mà, có lẽ chỉ là một trò đùa dai không chừng…”

Người đàn ông trung niên mang vợ con đến đây chơi vừa nói vừa ôm hai người, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, gượng cười nhưng đáy mắt đều là hoảng sợ.

Trong phòng không ai trả lời ông ấy, mọi người không cúi đầu che mặt thì cũng tìm điện thoại vội gọi nhưng không cách nào gọi điện cầu cứu được.

Người đàn ông rất nhanh đã chịu đựng không nổi nữa, cơ thể ông ta run rẩy, liều mạng tìm một lý do thỏa đáng lớn tiếng giải thích những chuyện phát sinh vừa rồi, như thể chỉ cần ông ta tìm ra được một cái cớ thì mọi chuyện lúc trước sẽ thay đổi theo ý của ông ta.

Nguyễn Hành Chu liếc mắt nhìn ông ta một cái, bụng anh có hơi khó chịu nên xà vào trong lòng ngực Thiên Kích, không xen vào dục vọng của người khác

Ngụy Đa Diệp ngại phiền nên trực tiếp nhét tai nghe dây đang treo trên cổ cậu ta vào tai, đôi khi sẽ thảo luận với Thiên Kích lát nữa chuyện gì sẽ xảy ra.

Không một ai để ý đến ông ta, người đàn ông trung niên càng thêm hoảng loạn, ông ta lại một lần nữa tăng cao giao, giọng điệu đã không dễ nghe giờ lại bị vỡ càng thêm chói tai.

Những người khác vốn đang kinh hồn bạt vía cũng căng thẳng theo, bị ông ta la hét như thế trong lòng cũng dấy lên một ngọn lửa, một người đàn ông khác nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi, cao to vạm vỡ lập tức nắm lấy cổ áo đối phương, túm ông từ dưới đất lên!

“Câm miệng đi cái đồ ngu này, ông đừng có la hét nữa được không hả! Bộ choáng đầu mù mắt hay gì mà nhìn ra cái con quỷ đó là trò đùa?! Không thấy lúc nãy bả dùng dao phay chém bay nửa cái đầu à?!”

“A a a! Anh đừng có đụng đến chồng của tôi!”

Vợ của người đàn ông trung niên nhìn thấy chồng mình bị xách lên thì hét chói tai, lập tức xông lên cào người, đứa con gái nhỏ của hai người cũng bị dọa khóc hu hu, không dám khóc lớn tiếng.

“Cứu con mẹ bà đi!”

Người đàn ông vạm vỡ đó tên là Hắc Ca, sau khi bị cào thì giơ nắm đấm lên, lập tức nện xuống nhưng khi thấy được chân nhỏ của bé gái thì Hắc Ca cắn răng nhịn không đấm xuống, nhưng vẫn còn nổi giận đùng đùng không muốn buông tay.

Người đàn ông trung niên bị dọa cho vỡ gan, run rẩy giãy giụa bất lực, vợ của ông ta giọng lớn nhưng lực nhỏ, cũng không kéo ông ta ra được.

Mấy người còn lại muốn khuyên can nhưng do dự, đối mặt với sự sợ hãi thì sẽ phẫn nộ, phẫn nộ thì cần phát tiết, rít gào như những đứa thiểu năng, chỉ cần một chút chuyện nhỏ thôi cũng đủ thành lý do để tức giận.

Người đàn ông trung niên la to vừa rồi cũng chọc giận những người khác.

“Cần phải có người đứng ra quản lý.”

Không muốn kiếm chuyện, muốn thờ ơ cho qua chuyện, đại đa số người ở đây đều nghĩ trong lòng như vậy.

Cuối cùng, vẫn là Thiên Kích thả Nguyễn Hành Chu ra, một tay nhấc đứa nhỏ đang ở trên đất lên để bé bám lên cánh tay mình, một tay khác thì cầm lấy cổ tay của Hắc Ca.

Long Quân trẻ tuổi chán ghét nhân loại, cũng không chút lưu tình nào với Yêu tộc, ngoài mặt thì lạnh lùng mạnh mẽ, trên thực tế Thiên Kích đối với trẻ con (cho dù là giống loài nào) cũng có chút khoan dung và yêu thích.

Quả thật là buff đá đì đỉnh cấp.

“Buông ra.”

Thiên Kích nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, dựng đồng màu vàng kim sắc bén, long uy hơi phát ra.

Hắc Ca vừa định nói liên quan cái què gì tới bay thì không biết vì sao, hắn ta vừa thấy người này thì như bị dã thú cắn sau gáy, như có răng nanh lóe hàn quang đang kề trên mạch máu, sau lưng nổi từng tầng mồ hôi lạnh!

Cái ánh mắt này, cái cảm giác này, có thể là người sao?!

Nghĩ đến bà dì quỷ, Hắc Ca nuốt một ngụm nước miệng, nhắm mắt lại, ánh mắt trốn tránh sau đó buông lỏng cổ áo của người đàn ông trung niên, quay đầu không nói lời nào mà về lại trong góc ngồi xổm.

Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, ôm vợ con nói lời cảm ơn với Thiên Kích, Thiên Kích nghiêm khuôn mặt đẹp trai cực kì lạnh lùng, trực tiếp đưa bé gái cho hai người.

“Cảm ơn chú.”

Bé gái mềm giọng nói, đôi mắt tròn như hai trái nho ngập nước.

Biểu cảm của Thiên Kích hơi nhu hòa đi, bàn tay to xoa nhẹ mái tóc của bé gái, xoay người định lại ôm vợ con nhà mình vào lòng.

Không nghĩ đến Nguyễn tổng lạnh lùng không nhào vô móng rồng, đôi mắt đen sâu thẳm, khuôn mặt liệt cực kì không vui nhìn chằm chằm hắn.

Thiên Kích nhíu mày:

“Sao vậy?”

Miệng của Nguyễn tổng tải dẩu lên thật cao, trầm giọng:

“Anh đã ôm một cô gái khác rồi mà còn muốn ôm em với con trai á?! Chắc anh không biết bổn tổng tài đây lợi hại đến mức nào phải không! Anh tàn rồi, em sẽ không bao giờ cho anh nựng nữa.”

Ngụy Đa Diệp: “…………”

Ể? Ụa!!! Á đù, tui đang nghe cái gì vậy?!

Quần chung vây xem: “……”

Bộ ngày nay mọi người công khai ăn nói táo bạo tới vậy hả?!

Mà Thiên Kích sau khi ngớ người thì cười lạnh:

“Em cho là ta nguyện ý? Không nựng thì không nựng! Dù sao nựng cái nào cũng không thoải mái.”

“Anh nói bậy, rõ ràng anh còn hưởng thụ cực kì!”

Cái loại nựng này giống như nựng rồng dùng tay sờ vảy sờ sừng.

Nguyễn Hành Chu thích nhất là hoạt động giải trí này, mà Thiên Kích thì bực nhất là khi có người động vào vảy và sừng rồng của hắn, hai người cãi um tỏi, từ cách nựng rồng cho tới thời gian ngắn hay dài.

Ngụy Đa Diệp không rõ chân tướng ngáo ngơ cùng quần chúng vây xem, mặt đỏ tim đập mạnh câm mồm hóng chuyện, bé gái trong sáng thuần khiết thì ngửa đầu hỏi ba mẹ rằng hai chú đang nói gì thế ạ, kết quả là bị ba mẹ đỏ mặt vì xấu hổ che miệng lại.

Ngụy Đa Diệp thì ở trong lòng điên cuồng call cho kim chủ ba ba.

Có thể nói những lời rau răm một cách quang minh chính đại như vậy, không hổ là người đàn ông có được sức mạnh của đồng tiền!

Hai người khắc khẩu cuối cùng kết thúc bằng việc Nguyễn mặt than rầm rì tức đến mức đau bụng, Thiên Kích bực tức dựng vảy túm cái chỏm tóc ngố của Nguyễn Hành Chu vào trong ngực, dâng hiến hai cơ ngực cho anh xoa bóp.

Bầu không khí ái muội màu hồng nhạt tiêu tán. Sau khi không quên nghe “những lời giường chiếu của vợ chồng”, mọi người cũng bình tĩnh lại, một lần nữa bị cảm giác khủng bố và bất đắc dĩ vì không ai cứu giúp chiếm lĩnh.

Người sống sót gồm ba cậu sinh viên, mấy người Nguyễn Hành Chu, đôi vợ chồng trẻ đang hưởng tuần trăng mật, đôi vợ chồng trung niên dẫn con đi du lịch và Hắc Ca nhìn thì thấy không giống người tốt.

Những hành khách đồng hành còn lại đều đã chết.

May mà mọi người đều là người trưởng thành sau khi mọi chuyện xảy ra thì bắt đầu an ủi lẫn nhau, giới thiệu bản thân, trong ba cậu sinh viên, người mà cho Nguyễn Hành Chu đồ uống tên là Cao Sinh, mặc áo lông vũ màu trắng là Mạnh Thừa Kha, người có tiếng cười rất trầm là Trương Giai Hâm.

Đôi vợ chồng trẻ có cùng họ, người vợ là La San, người chồng là La Hướng Dương. Đôi vợ chồng trung niên là người lớn tuổi nhất, nên mọi người gọi hai người là chú Cao, dì Cao.

Bọn họ nhỏ giọng nói thầm nửa ngày, phái ra ba thằng nhóc như đại biểu để nói chuyện với Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích.

Dù gì thì chuyện lúc nãy ai cũng thấy được, ba người này không chỉ có thể sử dụng những nhánh cây kì lạ để trói người, mà khi đối mặt với con quái vật đó còn không hoảng loạn chút nào, ngược lại còn nhẹ nhàng gạt con quái vật đó đi.

Điều này khiến trong lòng bọn họ có nhiều ít phogr đoán, muốn đến ôm đùi.

Người tên là Cao Sinh có ngoại sinh tươm tất, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, cậu đỏ mặt đi qua cùng với bạn mình, hỏi cặp đôi gay kia.

“Hai anh trai này, còn có ông anh này nữa, bọn em thấy bộ ba các anh không sợ gì hết, hơn nữa còn có cách đối phó thần kỳ như vậy, các anh có phải…”

Cậu nhẹ giọng, thần thần bí bí mà chớp mắt:

“Có phải mấy anh là đạo sĩ hay đạo sư như trên TV không ạ?”

Nguyễn Hành Chu nhìn Ngụy Đa Diệp, Ngụy Đa Diệp nhìn Thiên Kích, Thiên Kích… Đang nắm chỏm tóc ngố của Nguyễn Hành Chu.

Nguyễn Hành Chu chớp chớp cặp mắt cá chết với Ngụy Đa Diệp.

     “Cậu đi giải thích đi.”

     “Tại sao là iem?”

     “Sau khi về bao heo sữa nướng.”

Ngụy Đa Diệp lặng im vài giây, lau nước miếng ngoài miệng, không nói hai lời đã giơ lên nụ cười thân thiết ôm bả vai mấy cậu sinh viên nói nhỏ.

Chờ Ngụy Đa Diệp lại ôm vai những cậu chàng đó về thì những nhóc con này đã hoàn toàn chung tụ với cậu ta, những người còn lại cũng lộ vẻ kỳ vọng, nhẹ nhàng đi lên.

Ánh mắt nhìn ba người Nguyễn Hành Chu đều là sùng bái.

Ngụy Đa Diệp cười hí hí đi đến bên cạnh Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích nói thầm:

“Tôi nói với bọn họ là chúng mình là dân chuyên nghiệp, còn chuyên nghiệp như thế nào chuyên về cái gì thì tôi chưa nói, đều do họ tưởng tượng mà ra, tôi đã nói với bọn họ rồi, chỉ cần bọn họ nghe lời chúng ta không quấy rầy đến chúng ta thì chúng ta có thể tiện đường mang những người này rời đi an toàn.”

“Thế nào, tôi làm không tồi đúng không?”

Ngụy Đa Diệp cười đắc ý, Thiên Kích ừ một tiếng, Nguyễn Hành Chu giơ ngón tay cái với cậu ta, dùng khẩu hình miệng, nói: Cho cậu gấp bội, hai con heo sữa nướng.

Ngụy Đa Diệp: Quào! Kim chủ ba ba vạn tuế!

Có một màn này, Thiên Kích còn hơi lo lắng bọn họ làm chuyện xấu cũng thả lỏng, khuôn mặt của vị Long Quân rất tuấn mỹ, đuôi lông mày hơi giơ lên, sắc bén uy nghiệm, dáng môi rõ ràng đang mím chặt, không giận tự uy.

Vai rộng chân rài, cơ bắp săn chắc hoàn mỹ bao trùm lên nhưng nơi cần, không có vẻ trói buộc, đường cong cơ thể ngược lại như một con báo dường như bùng nổ vẻ đẹp hoang dại.

Khi hắn sầm mặt nói chuyện, khí chất của rồng tỏa ra mười phần, mọi người theo bản năng mà nghiêm túc lắng nghe.

Thiên Kích nói:

“Chúng ta còn có chuyện phải làm, chỉ cần các ngươi không gây thêm phiền toái cho chúng ta, ta tất nhiên sẽ mang các ngươi ra ngoài, hiểu không?”

“Hiểu hiểu hiểu!”

Đám người gật đầu lia lịa.

“Hiểu chuyện thật à.”

Thiên Kích nhướng mày, cười như không cười, lại nói:

“Ta bây giờ muốn ra ngoài xem xét con cương thi đó có nhược điểm gì, các ngươi ai đi cùng ta.”

Không khí trong nháy mắt đã tĩnh lặng, không một ai dám gật đầu.

Thiên Kích chờ bọn họ vài phút, ba cậu sinh viên có nhìn nhau, đứng đậy, Hắc Ca nghĩ thầm, cho dù có chết cũng phải chết cho rõ ràng, cho nên gã là người thứ tư đứng lên.

La San cũng muốn ra ngoài, nhưng bị chồng đè chặt lại, lúc chú Cao do dự cũng bị vợ mình giữ chặt, người vợ lắc đầu nhìn thoáng qua đứa con gái mới chín tuổi của mình, bước chân của chú Cao phải rụt về bất đắc dĩ.

Vì thế Thiên Kích phụ trách dẫn người ra ngoài xem xét, Ngụy Đa Diệp phụ trách bảo vệ Nguyễn Hành Chu và những người còn lại.

Nguyễn Hành Chu không thấy mình cần phải bảo vệ, kỳ thật Ngụy Đa Diệp và Thiên Kích cũng nghĩ như vậy, đừng nhìn Nguyễn Hành Chu là một con người, nhưng tên này không biết được đẻ ra như thế nào mà con mẹ nó khắc được cả quỷ.

Không nói đến chuyện thằng nhãi con trong bụng, trong người anh còn chứa Long châu của Thiên Kích, đặt ở đằng sau có thể đánh úp kẻ địch.

Thiên Kích dẫn người đi.

Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp từ khay trà tìm thấy được bộ bài Poker, không đánh địa chủ được thì đánh tiến lên.

Mặt mày chú Cao vừa bất an vừa kinh ngạc, không tin nổi vào mắt:

“Các cậu thế mà còn có tâm tư đánh bài?!”

Ngụy Đa Diệp khó hiểu:

“Sao thế? Chú cũng muốn chơi hả?”

“Không không…”

Chú Cao liên tục xua tay, mang vợ con đến gần hai người một chút, tìm kiếm chút cảm giác an toàn.

Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp mặc kệ chú ta, tiếp tục phấn chấn đánh tiến lên, Long tộc trong bụng đúng là đại biểu cho may mắn, nhóc rồng con trong bụng Nguyễn Hành Chu làm vận khí của anh bay tung nóc, thắng hết.

Gia đình chú Cao trông mong nhìn một lát, cuối cùng cũng thò qua chơi với hai người.

Ước chừng trên dưới một tiếng sau, Thiên Kích dẫn mọi người toàn vẹn trở về.

Biểu cảm của Thiên Kích vẫn trước sau như một, nhưng mấy người phía sau trắng xanh mặt mày, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt thất thần, như thể vừa chơi xong trò tàu lượn siêu tốc bức phá giới hạn.

“Có tin tốt, cũng có tin xấu.”

Thiên Kích cong môi, nụ cười khiến sau lưng mỗi người đều lạnh lẽo, chưa cho người ta cơ hội để hỏi đã nói:

“Trước nói tin xấu đi, chúng ta phát hiện phòng ở tầng hầm không phải dùng để trữ đồ ăn, những con cương thi đó sẽ đem thi thể kéo về hầm, sau đó không còn tiếng động nào nữa, ta và mấy người này nhìn xuống, phía dưới là thi thế hcoongf chấn, toàn bộ thôn dân và người từng đến du lịch hẳn đều ở bên trong đó, tính toán sơ lược thì cũng phải trên dưới 300 người.”

Đùng.

Trái tim chìm trong nước lạnh.

Mọi người tuyệt vọng che miệng, cảm thấy bản thân cũng sắp lạnh theo.

“Đương nhiên, còn có một tin tốt.”

Thiên Kích nói xong, hai mắt của những người sống sót nở rộ ánh sáng hy vọng, nghe hắn nói thêm:

“Tin tốt chính là, phía dưới tầng hầm có một sức mạnh đặc thù nào đó, khiến cho người chết của thôn này ban ngày biến thành cương thi tiếp tục sinh hoạt như thường, cho nên – ”

Dựng đồng màu vàng kim híp lại, người đàn ông anh tuấn cười sâu xa.

“Vào ban ngày, các ngươi có thể nhìn thấy bạn bè đã chết đi của mình sống lại.”

Những người khác: Tin tốt éo gì thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK