• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Hành Chu mơ thấy tiên cảnh.

Rõ ràng đang là ban ngày nhưng bầu trời màu lam đã đầy sao trời như chiếc váy của tiên nữ, như vụn kim cương chiếu vào không trung màu xanh biển.

Những hòn đảo trôi nổi trên không trung có độ cao thấp không đồng đều, một dải lụa màu xanh lục trôi nổi giữa khoảng không, nhìn gần thì mới phát hiện đó là một đàn cá nhỏ đang phát sáng như đom đóm, toàn thân chúng có màu bạch kim, chỉ có đuôi là sáng lấp lánh màu xanh lục, chúng kết bè kết đội bơi giữa ngân hà.

Trên những hòn đảo lớn nhỏ trôi nổi là những tòa cung điện huy hoàng, nhìn như Thần Điện trong truyền thuyết, chúng tỏa sáng nguy nga đứng sừng sững giữa hòn đảo đang trôi nổi.

Xung quanh là cây cói già nua nhưng cánh lá rất tươi tốt, màu xanh của lá lại rất kỳ lạ, nó có ánh sáng như của những thứ kim loại sắt thép, thậm chí còn phản quang.

Phía dưới những hòn đảo nhỏ là biển mây, mây trắng cùng với sương mù cuồn cuộn dày không nhìn thấu, khi va chạm với nhau thì như nước biển bị gió làm cuộn lên những gợn sóng mãnh liệt, những cơn sóng dưới biển mây xoay tròn thành từng cái xoáy nước, nhìn cực kì đáng sợ.

Xuyên thấu qua biển mây là những ngọn núi nhỏ nhòn nhọn như đá ngầm, nó đứng sừng sững phía chân trời.

Nguyễn Hành Chu ngơ ngẩn vươn tay, con cá bơi lội trong không khí mở rộng vây đuôi trong suốt cúi người bơi tới, chú cá màu bạch kim hoạt bát cọ cọ đầu ngọn tay anh, hất đuôi một cái, tiếp tục vui vẻ bơi lội không chút lưu luyến.

Ban ngày thấy ngân hà, cá bơi trên không trung.

Nguyễn tổng tài thề, dù anh là người có kiến thức rộng rãi thì ai cũng không nhìn thấy được kỳ quan thế này trên thế giới.

Qủa nhiên là mơ.

Anh nghĩ, không để ý sau lưng mình có một đám mây mù đang từ từ tụ lại thành một hình dáng kì lạ. Thứ đó ghé lên bả vai anh, đến gần lỗ tai trắng nõn rồi cười khẽ.

“Người đang nghĩ gì thế ạ?”

“Ai đó?!”

Nguyễn Hành Chu đột nhiên quay đầu lại, sau lưng không có thứ gì.

“Người đang tìm con sao?”

Lại nữa, giọng nói đó lại vang lên bên tai anh!

Nguyễn Hành Chu lại một lần nữa quay đầu nhưng vẫn không thấy bất kì thứ gì, là ác mộng sao? Hay lại là một cái bẫy?

Anh nhớ rõ bản thân lúc nãy vì Long châu rời khỏi cơ thể mà cơ thể suy yếu đến mức hôn mê, theo lý mà nói cho dù thời gian anh hôn mê có hơi lâu một chút thì Thiên Kích cũng sẽ không để anh ở lại chỗ này một mình…

Nguyễn Hành Chu nghĩ nghĩ, thử đặt suy nghĩ của mình lên bụng nhỏ, anh có thói quen làm gì cũng phải vuốt ve bụng nhỏ của mình, anh đã quen với việc trong bụng mình có nhóc rồng con nhìn không thấy sờ không được.

Đàn ông mang thai có thấy thẹn thùng không?

Không thấy mất tự nhiên sao?

Nguyễn Hành Chu không cảm thấy như vậy, đối với đại đa số doanh nhân, những chuyện ngoài ý thình lình bộc phát là chuyện như cơm bữa, nhanh chóng tiếp nhận, điều chỉnh tình huống để thay đổi cục diện, sắp xếp trật tự rõ ràng là một loại bản năng của doanh nhân.

Có con sao?

Trong đầu lập tức chia ra hai lựa chọn, sinh hoặc không sinh.

Hơn nữa anh tựa như một chiếc máy tính đã được lập trình, ở hai sự lựa chọn này, anh đều bày ra ưu điểm khuyết điểm, phân ra vô số nhánh.

Doanh nhân không có thứ gọi là ngoài ý muốn.

Nguyễn Hành Chu là doanh nhân.

Là trùm doanh nhân.

Vì thế khi anh đã lựa chọn xong, rất nhanh đã sắp xếp xong những chuyện cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý vững vàng.

Như là, khi một người đàn ông bị từ chối trên phương diện sinh lý, cái gì mà hormone kích thích của giống đực rồi cái gì mà liều mạng phóng ra pheromones, não kháng nghị, cảm thấy như bắt một người bị OCD xem một video có tiêu đề “Cách gây tuyệt vọng cho người OCD”.

Nên Nguyễn Hành Chu luôn có chút bực bội.

Hơn nữa, sở thích của anh cũng xuất hiện những thay đổi rõ rệt, thứ đã từng thích ăn thì ăn không vô, đã từng không thích ăn thì ăn không dừng miệng.

Nguyễn Hành Chu cực kì thích rượu vang đỏ, khi trước, trước khi đi ngủ anh đều phải uống một ít để khiến anh dễ vô giấc ngủ, bây giờ vì nhóc rồng con nên anh đã cai mấy tháng ròi.

Vì để vun đắp mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái ngay khi còn “nhỏ”, Nguyễn Hành Chu nhịn đau bỏ những thứ yêu thích của mình, bỏ luôn yêu cầu Thiên Kích đọc lời tỏ tình mà đổi thành đọc truyện nghìn lẻ một đêm.

Mỗi lần Nguyễn Hành Chu nằm trên giường nhìn sắc mặt Thiên Kích xanh mét đọc truyện cổ tích thiếu nhi, anh đều phải từ ái vuốt ve bụng mình: Con à, ba ba vì con mà đã hy sinh quá nhiều rồi.

Vuốt vuốt.

Vuốt suốt mấy tháng đã thành thói quen.

Khi xem điện thoại thì sờ một chút, xem TV cũng sờ một chút, ăn cơm cùng sờ một chút, đi ngủ cũng sờ một chút!

Lần này, Nguyễn Hành Chu vào trong giấc mơ kì lạ này, cũng không khống chế được mà đi sờ sờ, nhưng rất nhanh, nơi bàn tay của anh ấn lên không phải là bụng nhỏ đã bắt đầu phồng lên một chút, mà là những cơ bụng đã từng có khi chưa mang thai.

Nguyễn tổng tài ngu người điên cuồng sờ bụng, a? À á a?

Bụng tui đâu?

Con tui đâu?!

Á đù! Không có!

Con của tui biến thành cơ bụng rồi… Nguyễn Hành Chu cứng người, không thể tin nổi cúi đầu nhanh chóng xốc quần áo mình lên nhìn xuống! Nhưng không có, thật sự không có! Khi sờ lên còn không cảm nhận được cảm ứng mẫu tử giữa mình và nhóc rồng con như trước nữa!

Nguyễn Hành Chu: Σ(⊙▽⊙” ớ con của ba đâu rồi! ** má, con mình đâu rồi!

Đang lúc Nguyễn Hành Chu tìm con dưới đất, xem có phải mình lỡ đẻ lọt rồi không thì giọng nói thanh thúy xuất quỷ nhập thần khi nãy lại vang lên –

“Người đang tìm gì thế?”

Giọng nói của “nó” có chút khó hiểu và tò mò, Nguyễn Hành Chu căng thẳng đến mức cơ bắp trên má căng chặt, nghe vậy thì động tác tìm kiếm hơi dừng lại, nhưng rất nhanh, anh đã làm lơ đối phương, tiếp tục tìm.

Đùa hoài, con trai quan trọng hơn!

Chuyện này xảy ra thì anh nên giải thích thế nào với Thiên Kích đây! Kích Kích không vặt đầu anh xuống là nhẹ rồi đấy!

“Vì sao người bơ con?”

“Ơ, tóc của người màu đen không giống con chút nào, móng vuốt cũng vậy, móng tay của người mềm quá đi, vì sao thế ạ?”

“Còn nữa còn nữa, sừng của người đâu? Có vì bị người ăn luôn rồi không? Ha ha ha, vì sao vì sao vì sao vì sao thế ~”

Cuối cùng, vốn dĩ đang sốt ruột nhưng dưới giọng nói cứ lải nha lải nhải này, Nguyễn Hành Chu sinh ra một chút bực bội, gầm nhẹ về phía mặt đất trống không!

“Bộ bây là cuốn mười vạn câu hỏi vì sao à?!”

“Nó” nhưng thể bị gào cho sợ, âm cuối nghẹn trong cổ họng, nhưng nó lại sợ tới mức “hức” một tiếng! Sau đó không còn mở miệng ra nói tiếp nữa.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, Nguyễn Hành Chu cúi đầu quỳ rạp trên đất sờ soạng, trong đôi mắt đen đều là vẻ nôn nóng, ngay khi anh đã sờ hết mặt đất trong phạm vi mười mét, Nguyễn Hành Chu thở ra một hơi, đứng thẳng dậy, bắt đầu cởi áo khoác, không thèm để tâm đến có một thằng đàn ông nào nhìn thấy hay không, anh cần phải tìm cho ra nhóc con của mình!

Mò túi áo khoác xong anh liền ném nó xuống đất, tiếp theo đó là áo khoác lông dê màu xám, cởi cởi, Nguyễn Hành Chu đột nhiên nắm lấy một thứ gì đó ấm áp mềm mại…

Nguyễn Hành Chu cứng người, sau đó bưng cái thứ đó lên trước mặt.

“Chít chít ~!”

Một thứ như một tấm vải dài trộn giữa màu đỏ và màu trắng như con cá koi, một cái đầu rồng bị thu nhỏ gấp trăm lần, trên đầu rồng là một chiếc sừng nhỏ, một khuôn mặt non nớt như Thiên Kích phiên bản chibi, điển hình là trên khuôn mặt rồng dài dài đó có khảm hai đôi mắt như hai hạt đậu xanh…

Bởi vì bị bóp đau nên khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn, hai chân trước đập loạn trên ngón tay Nguyễn Hành Chu, lớp vảy nhỏ tinh tế bóng loáng giàu xúc cảm đặc thù đang cọ xát trong lòng bàn tay anh, sau khi bị anh vô thức bóp đau, chóp đuôi của “quả đầu trọc” vẫn còn ve vẩy qua lại, miệng phát ra tiếng thét không giống rồng chút nào!

Nguyễn Hành Chu: “…”

Nguyễn Hành Chu im lặng một lúc mới hỏi:

“Nhóc là ai?”

Tấm vải dài: “Ma ma!”

Nguyễn Hành Chu: “…”

Nhóc con trong bụng không hiểu sao không còn nữa, không nói đến chuyện không hiểu vì sao nhóc con bị sinh non mà còn trực tiếp biến hình từ trứng rồng sang rồng con luôn, Nguyễn tổng tài bây giờ trong lòng chỉ còn một câu –

Mấy đứa nhóc của Long tộc.

Khi còn nhỏ đều xấu như vậy hả???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK