• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Long oán à."

Quân Hoa nhìn mắt Thiên Kích, thấy trên mặt hắn không có biểu cảm gì mới tiếp tụ nói:

"Thật ra trên thế giới này không chỉ có long oán mà còn có hồ oán, thứ oán hận này không đơn giản là vì Long tộc chết không cam lòng, mà là sau thời mạt pháp, khí vận của Long tộc đoạn tuyệt, rõ ràng là thần thú cai quản vạn vật sinh linh và vận thế sinh cơ của thiên hạ, nhưng cuối cùng dưới sự thao túng của Thiên Đạo thì "không thể không chết", con nối dõi ít dần, đấu tranh không ngừng, cuối cùng sự sinh sôi của chủng tộc bị cắt đứt, ba người thành đàn nhiều người thành chúng, Long tộc liên tiếp chết bất đắc kỳ tử, chết ngoài ý muốn... sau cùng, người ta nói Long tộc thế thôi... nhưng thật ra đã sớm không còn là chữ "tộc" nữa rồi."

"Nhân loại mất nước còn có oán khí ngập trời của ngàn vạn con người, đừng nói đến Long tộc cường đại, rồng vốn đã có long hồn, cơ thể chết đi thần hồn không tiêu biến, vì lý do diệt tộc chỉ đơn giản là vì khí vận đoạn tuyệt, nên lòng mang oán hận không cam, tiện đà tam hóa thành long oán làm hại nhân gian, Thiên Kích khi đó là tộc nhân còn sót lại của Long tộc, vì phòng ngừa long oán cướp lấy cơ thể nên ẩn tàng hơi thở âm thầm tu hành, nhưng vẫn bị ả nữ nhân Vân Trầm kia phát hiện, ả dùng thủ đoạn tương đối ác liệt, nhốt Thiên Kích vào trong Khóa Long trận, triệu hoán rất nhiều oan hồn đã chết của Long tộc về để cắn nuốt tranh đoạt."

Ngụy Đa Diệp nghe vậy, trong đầu hiện lên cảnh một đám long oán khổng lồ xé ăn một con xích long, phía sau lưng lạnh cả người.

"Má nó, bà nội đó cũng quá độc ác rồi?! Phải làm đến thế, chẳng lẽ đại lão có thù oán gì với bả."

Dựng đồng màu vàng kim của Thiên Kích chuyển đến khóe mắt, liếc nhìn cậu ta một cái không nói chuyện.

Quân Hoa cười tủm tỉm nói thay cho hắn:

"Tất nhiên không có."

Trong mắt Quân Hoa, cái tên bán yêu đầu trọc này muốn Nguyễn Hành Chu nuôi cậu ta, hơn nữa lúc nãy cậu ta đúng thật đã thực hiện được chức trách bảo vệ người thừa hành, cũng chính là người một nhà, cho nên y liền nói ân oán của Vân Trầm và Thiên Kích cho Ngụy Đa Diệp nghe.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Ngụy Đa Diệp mơ màng, như mở ra cánh cửa của tân thế giới, lẩm bẩm tự nói:

"Địu ngựa bà đó có bệnh rồi, còn là bệnh sắp nguy kịch nữa!"

Muốn được báo ân thì thôi, nhưng đại lão rõ ràng đã mặc kể ả, cho nên có ân hay không khó mà nói được, mấu chốt là đại lão nhà người ta đã chăm sóc cho cô nương lớn lên, sống trong cuộc sống cẩm y ngọc thực người người kính ngưỡng, từ một đứa nhỏ bị bỏ rơi trở thành một tiên nhân có vinh hoa phú quý, kết quả ả lại cắn ngược một câu: Đây hẳn là thứ ngươi nên cho...

Nếu chuyện này rơi xuống đầu mình? Ngụy Đa Diệp nghĩ: Lúc đó chắc mình đá bay đầu bả quá!

"Quân Hoa tiên quân, ngài nói tiếp đi."

Ngụy Đa Diệp giục y.

Quân Hoa nói:

"Cái con rồng tên Thiên Kích này tính cách táo bạo có tiếng, vừa thấy bản thân mình bị nhốt... khụ khụ, là vây khốn."

Long Quân cao lớn nhếch miệng, cười như không cười mà thu lại lửa rồng trong lòng bàn tay, Quân Hoa cười gượng hai tiếng, sờ sờ tóc mình, y là tiên thảo có nguyên hình của yêu, tuy mỗi mùa đông tóc (lá) của y không rụng, đầu cũng không phát sáng như Ngụy Đa Diệp, nhưng cũng cực kì coi trọng mái tóc dài dày mượt của mình.

Nếu không y cũng sẽ không lấy dây cột tóc cột thành bím tóc, yêu thương để trên vai.

Thiên Kích không đến ý đến chuyện đó, cũng chế nhạo bạn già của mình, lạnh giọng tự nói:

"Khi ta phát hiện bản thân bị ám toán cũng không muốn bọn chúng cứ thế mà thực hiện được âm mưu, nên định cá chết rách lưới, đồng quy vu tận."

"Vân Trầm không dự đoán được long hồn tràn ngập oán hận muốn một cơ thể, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là, Long tộc cực kì chú trọng đến chủng tộc và huyết mạch truyền thừa của mình, rất nhiều Yêu tộc cũng thế, cho nên thứ chúng nó oán hận là không thể nào kéo dài vận mệnh của tộc dẫn đến diệt tộc."

"Phiêu bạc khắp nơi lẻ loi một mình, cảm giác không có chỗ nào để về rất thống khổ, có người không nhà nhưng có người cùng tộc, nhưng ta ngay cả tộc cũng không có... Giống như thế giới đã bị hủy diệt, toàn thế gian chỉ có một mình ngươi, mỗi ngày trôi qua là mỗi một khung cảnh tĩnh mịch, không biết sau này mình muốn làm gì."

Giống loài mạnh mẽ lẫy lừng bị hủy diệt, khiến người khác phải thổn thức.

Quân Hoa cười cười, mím môi không nói nữa.

Mà Ngụy Đa Diệp cũng là Yêu tộc, huyết mạch và việc sinh sản của Yêu tộc gần nhất đây cũng bắt đầu đi xuống theo đường sườn núi, cho nên cậu ta cũng có thể đồng cảm, nếu bản thân mình trong hoàn cảnh như thế chắc cũng sẽ cảm thấy khổ sở đến chết.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của vị Long Quân trẻ tuổi tràn đầy tính xâm lược như một chiến binh, hắn cao lớn tuấn mỹ, làn da màu nâu nhạt, toàn thân có đồ đằng màu đỏ sậm, nếu nhìn kỹ thì thấy chúng nó che lắp rất nhiều vết sẹo lâu năm, giống như đã khắc lịch sử ngàn năm hắn sống trên đó.

Dựng đồng kim sắc không tập trung, Thiên Kích rũ mắt nhìn phía trước, đôi tay ôm ngực, nói:

"Khi ta quyết tâm hủy diệt, chúng nó liền ngừng cắn nuốt, chúng nó không muốn huyết mạch cuối cùng của Long tộc biến mất, dù cho còn có người sẽ nhớ rõ sự tồn tại của chúng nó thì cũng không thắng nổi sự tiêu vong, vì thế chúng nó lựa chọn thỏa hiệp, dung nhập vào Long châu của ta, cho ta một phần sức mạnh rất lớn, ở thời điểm mấu chốt có thể chắn giúp ta một đòn trí mạng, ta cũng đeo trên lưng tội nghiệt trên nhân gian của chúng nó, bị Thiên Đạo đánh dấu rồi đẩy vào Họa Trung giới, bị nhốt cũng trên dưới một ngàn năm."

May mắn long oán làm ác đã lâu, vô hình trung "Thiên Đạo" có điều cố kỵ nên không đập chết độc đinh cuối cùng của Long tộc.

Những đồ đằng đỏ sậm trên người Thiên Kích cũng vì vậy mà có, thứ này có lợi cũng có hại, giam cầm lâu quá thành phiền, lúc đánh lộn hăng say thì gào tới gào lui trong tai Thiên Kích phải trân trọng sinh mạng, Long tộc của chúng ta chỉ còn mỗi ngươi gì gì đó.

Thiên Kích nghe mà gân xanh nhảy nhót, chịu đựng suốt nhiều năm nghiến răng nghiến lợi tính kế muốn tìm đại một nhân loại nào đó sinh trứng rồng, sau đó để cho cái đám long oán đó đi dỗ con nít!

Quân Hoa sờ sờ cằm:

"Cho nên Thiên Kích đưa Long châu cho Hành Chu."

Ngụy Đa Diệp tiếp lời:

"Long oán cũng vì thế mà đi theo Long châu lên người kim chủ ba ba!"

Nguyễn Hành Chu nằm trên giường:.... Trách không được mấy ngày nay trong đầu anh muốn có thứ gì đó nói chuyện.

"Cho nên Thiên Kích, ngươi biết trên Long châu cho long oán có thể cứu trứng rồng và Nguyễn Hành Chu một mạng?"

"Ừm."

"Vậy lúc nãy ngươi liều mạng chạy về làm gì?"

Đối mặt với nụ cười chế nhạo của thằng bạn thân, Thiên Kích có hơi tức tối quay đầu đi, vịt chết rồi cái mỏ vẫn cứng:

"Nhân loại chung quy vẫn quá yếu ớt..."

Quân Hoa cười tủm tỉm nghĩ nhìn con rồng già này ngượng ngùng mà sung sướng quá trời.

Chu mặt than nằm ở trên giường chớp chớp măt, trong lòng mềm mụp, bụng nhỏ như thể không còn đau nữa.

Thanh niên đầu trọc, Ngụy Đa Diệp thèm thuồng nhìn chằm chằm tóc của Quân Hoa, khi nghe long oán có thể chặn một đòn trí mạng, thì cảm thấy long oán rất tốt, cậu ta sờ sờ quả đầu trọc của mình, nghĩ giống cây hòe của bọn họ mùa đông đều rụng tóc sao không có oán hận nào hết vậy?

Như là có đầu trọc oán gì đó...

Kết thúc đề tai long oán, ba vị đại ca ngồi cùng nhau không còn chuyện để nói, qua một lúc lâu sau, Thiên Kích thật sự chịu không nổi cái vẻ híp mắt cười như hồ ly của Quân Hoa nữa, hắn trầm mặt đứng dậy, sau đó đẩy cái ghế nhỏ gọn gàng qua một bên.

"Thời gian không còn sớm, ta qua lấy Long châu từ Nguyễn Hành Chu về rồi tìm Mãng Quân, Quân Hoa."

Quân Hoa nhìn hắn:

"Ta biết, yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc cho cậu ấy."

"Đa tạ."

Thiên Kích gật đầu.

Hắn đi đến mép giường cúi người xuống, cánh tay chống lên giường, cúi gần xuống môi Nguyễn Hành Chu, lúc định lấy Long châu ra thì thấy Nguyễn Hành Chu nhắm chặt hai mắt chu chu mỏ.

Thiên Kích: "...."

Nguyễn tổng lại chu chu: Hửm? Sao ảnh không hôn?

Trên miệng vẫn không thấy xúc cảm mềm mại nào, Nguyễn Hành Chu trộm mở mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng không có chút bộ dáng mơ màng mới vừa tình ngủ nào, nó lặng lẽ meo meo mở ra một khe hở, nhìn thấy gân xanh nhảy tưng tưng, nụ cười dữ tợn của Thiên Kích.

"Tỉnh rồi?"

Thiên Kích cười lạnh.

Nguyễn Hành Chu liếm liếm môi, giương đôi mắt trông mong như cún tìm sữa nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó lúng túng nhắm mắt lại.

Chưa tỉnh, em còn có thể ngủ nữa!

Thiên Kích vừa bực mình vừa buồn cười nhéo nhéo mũi anh, chậm rãi cúi người xuống, dựng đồng màu vàng kim nửa hé, rực rỡ lung linh, đôi môi mỏng bạc màu chặn lấy rồi cọ lên cánh môi mềm mại ánh nước của người nọ, sau đó mới làm động tác khác.

Môi như bị lau đi một chút, có hơi ngứa, còn mang theo mùi thuốc lá, có sự an ủi và dịu dàng khó có được của người đàn ông, hắn như lặng thầm mà nói không phải sợ.

Hầu kết cử động.

Nguyễn Hành Chu nhắm mắt hưởng thụ, ngửi được hơi thở của Thiên Kích, vươn tay cầm chặt lấy vạt áo của hắn, bỗng nhiên lòng anh yếu mềm, không muốn để hắn đi.

Tình yêu khiến người mạnh mẽ trở nên mềm mại, khiến người nóng nảy trở nên dịu dàng.

Người mẹ dịu dàng đoan trang cũng đã từng đối xử với anh như thế, anh nhìn vào ảnh chụp, khi cha anh đứng một mình, ông luôn là một người cực kì lạnh lùng, nhưng khi đứng cạnh vợ con mình thì khóe môi của ông lại giơ lên.

Lúc thất thần, có thứ gì đó đi xuyên qua cơ thể, bụng nhỏ của Nguyễn Hành Chu đau đớn, viên Long châu ngưng kết ở khe hở giữa hai đôi môi.

Nguyễn Hành Chu mở mắt nhìn Thiên Kích, bàn tay to có nước da nâu nhạt xoa xoa sau gáy qua khoảng trống giữa gối và đầu anh, bụng ngón cái thô ráp chà chà thùy tai nho nhỏ của Nguyễn Hành Chu.

Khi hai người tách ra, có một tiếng thở dốc rất nhỏ vang lên.

Long châu đã được Thiên Kích lấy về, nhưng hắn vẫn không rời đi, mà dưới con mắt ướt dầm dề của Nguyễn Hành Chu, hắn càng ra sức hôn anh.

Bàn tay nắm lấy vải dệt của Nguyễn Hành Chu càng thêm dùng sức, gương mặt đỏ lên, hầu kết lăn lộn, phát ra những tiếng hừ hừ rất nhỏ.

Khóe miệng Quân Hoa giật giật, cúi đầu làm bộ không nhìn thấy đôi cẩu nam nam đó.

Ngụy Đa Diệp ế từ trong trứng suốt mấy trăm năm, mặt đỏ bừng, cào cào lớp băng gạc trên đầu, có hơi hâm mộ.

Nụ hôn kết thúc.

Thiên Kích gập ngón tay lại lau lau đôi môi ánh nước của Nguyễn Hành Chu.

"Ta đi đây."

Giọng nói của Thiên Kích rất bình tĩnh, hắn đã quen tranh đấu, quen với việc khiến những yêu quái dám đến trêu chọc hắn phải đổ máu, chết đi, cũng không đặt vết thương hay tánh mạng của mình trong lòng.

Cá lớn nuốt cá bé, gãy chân tay tàn.

Thế giới của yêu quái, là dùng luật rừng.

Nhưng bây giờ không giống như trước, dưới lòng bàn tay của hắn, là làn da ngay cả một vết chai cũng không có, không có nanh vuốt sắc bén, cũng không có sức mạnh cường đại.

Con ngươi của Nguyễn Hành Chu hiện lên hình bóng của con rồng nhà anh, trán anh toát mồ hôi lạnh, sức lực và tinh thần đã bị đào rỗng trong nháy mắt khi Long châu rời khỏi cơ thể.

Anh cảm thấy trong người mình như có một đường ống lớn đang bơm nước ra ngoài.

"Chừng nào thì anh về?"

Nguyễn Hành Chu chớp chớp mắt, trề môi, dùng móng tay moi moi mu bàn tay của hắn.

"Anh đánh thắng gã ta được không? Có muốn em..."

"Không cần."

Thiên Kích nói:

"Em để những bảo tiêu đó theo ta làm gì."

Khoa học kỹ thuật hiện đại cùng với cách làm của Nguyễn Hành Chu đúng thật không tồi, nhưng trước mặt đại yêu như hắn và Mãng Quân thì rất khó phát huy tác dụng.

Nguyễn Hành Chu không nói lời nào, Thiên Kích trở tay cầm ngón tay của anh, sau đó ngồi dậy lại nói câu đó lần nữa:

"Ta đi đây."

Đóm sáng tụ rồi tán, Thiên Kích biến mất không thấy, Quân Hoa đứng lên thở dài, đi đến trước giường Nguyễn Hành Chu an ủi anh:

"Đừng dùng biểu cảm đó, đối với Yêu tộc của chúng ta, đi đánh nhau môt mình hay thậm chí là đánh hội đồng là chuyện rất bình thường, người đàn ông của cậu đi ra ngoài có hẹn đánh nhau cũng sẽ không bị cảnh sát bắt, lo cho hắn không bằng lo cho chính cậu trước đi, tuy lúc trước con rồng đó bên ngoài không nói gì, nhưng thực tế hắn ta chiều cậu tới mức đưa Long châu cho, bây giờ Long châu đã không còn nữa, thế nào, có khó chịu không?"

Nguyễn Hành Chu cầm lấy bàn tay đã từng được Thiên Kích nắm lấy, gật đầu.

"Khó chịu."

Chỗ nào cũng đau, đau muốn chết.

Quân Hoa nhìn cái bộ không có chồng là không sống nổi thì cười to, gọi Ngụy Đa Diệp lại đây hỗ trợ cho y truyền linh lực.

"Người và yêu quái khi kết hợp có chỗ rất kì lạ, là dù cho có là yêu quái gì thì chỉ cần nhân loại mang thai, đưa con trong bụng đều sẽ phải hoài thai mười tháng mới chào đời, để tôi tính cho cậu một chút, cậu còn chưa đến sáu tháng để sinh trứng rồng, trứng hẳn không lớn lắm, chỉ to bằng bàn tay thôi, cậu biết trứng rồng cần phải ấp như thế nào không?"

Nguyễn Hành Chu lắc đầu:

Quân Hoa chớp mắt:

"Trứng rồng thư long sinh, hùng long ấp, cậu có thể tưởng tượng đến cảnh Thiên Kích biến về nguyên hình, bản mặt phát điên hiện rõ câu "ông đây đánh chết bây", nhưng không thể không ngoan ngoãn ghé vào trứng rồng để ấp trứng!"

Nguyễn Hành Chu cong mắt, tâm trạng hơi tốt hơn một chút, có hơi chờ mong mà che bụng lại.

Tại chùa Dông Tố.

Hai cặp dựng đồng màu vàng kim nhìn chằm chằm lẫn nhau, những đóa bông tuyết mịt mờ rơi xuống.

Trận giao chiến, chậm vào là sẽ nổ ngay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK