Người đàn ông trung niên mập như một trái bóng lấy khăn tay ra lau dầu và mồ hô trên đầu, ông ta thở hổn hển hỏi bạn tốt ở đầu bên kia điện thoại, ông ta bị bạn tốt năn nỉ đến đây thăm phòng.
Nhưng căn hộ này cũng không phải của bạn ông ta, chủ nhân căn hộ này là một người khác, vốn nhờ bạn ông trông giữ giúp, giờ mới biết bạn ông vốn là pháp y thế mà lại cũng phải đi công tác.
Cuối cùng không có cách nào nữa nên gọi người đàn ông trung niên lại đây giúp, nói chỉ cần trông một ngày là được.
Người đàn ông trung niên rất buồn bực, không rõ tòa chung cư này có quản lý tốt như vậy thì vì sao còn phải nhìn chằm chằm, chẳng lẽ trong nhà có thứ gì đó đáng quý?
Người trong điện thoại nửa ngày không nói gì, người đàn ông trung niên vụng về vừa giơ điện thoại lên để nói chuyện, vừa tìm mùi thúi trong phòng.
"Alo, alo? Ông nói chuyện đi! Trời đất ơi, tôi sắp bị thúi xỉu rồi này!"
Oẹ, thúi quá, cái mùi gì thế này!
"Tút tút tút – tôi – tút tút tút, tôi ở trong ngăn tủ, tôi tút tút tút..."
Âm thanh trong điện thoại bị tiếng tút chói tai che đậy, lỗ tai của người đàn ông bị ồn đến sinh đau, người đàn ông trung niên mập mạp liền nhíu mày nhìn điện thoại, lớn tiếng hỏi:
"Tín hiệu bên đó của ông không tốt lão Bành ơi! Được được được, tôi biết rồi, có phải trong ngăn tủ của ông có đồ ăn để thối không?! Ai u, thiếu chút nữa đã bị xông cho chết rồi, được rồi, tôi đây sẽ dọn sạch sẽ, cúp máy đây!"
Cái ông Bành này, không biết lại theo đội trèo đèo lội suối ở đâu nữa rồi, tín hiệu xấu như vậy!
Làm pháp y đúng là cực thật, vừa mệt vừa dơ, không chừng mỗi ngày là phải đến nơi nào đó để tăng ca.
"A tút tút tút – ha ha, được, tút – tôi chờ ông..."
Tiếng cười khàn khàn như thể tiếng giấy cọ vào nhau, âm trắc mang theo một cảm giác ướt lạnh, người đàn ông trung niên ở trong căn phòng cực kì nóng nhưng lại rùng mình.
Ông ta nói thầm mình bị xông cho choáng rồi, xoa xoa cánh tay cúp điện thoại.
"Tủ, tủ... Trời ạ, quên hỏi ổng là cái tủ nào rồi."
Không còn cách nào, tìm từng cái thôi.
Người đàn ông trung niên nghĩ thầm, cái mùi thúi như vậy, hẳn là từ trong phòng bếp.
Ông ta đi đến phòng bếp, ngửa đầu nhìn từng hàng tủ màu trắng theo phong cách châu Âu, không biết vì sao, ông ta cảm giác được nguy hiểm – cái cảm giác giống như đang đứng trên đỉnh núi rồi nhìn xuống bắt đầu lan tràn.
Người đàn ông nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay sờ lên tay cầm tủ, trên đầu ông ta toát đầy mồ hôi, bên tai như thể đang vang lên tiếng cười quỷ dị vừa rồi của ông bạn mình...
"Tích, tích."
Tiếng chạy của chiếc đồng hồ được trang trí trên vách tường càng thêm rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Người đàn ông trung niên mập mạp móc khăn tay ra lau mồ hôi, nghĩ thầm: Sợ cái gì chứ! Mình lớn thế này rồi còn đi sợ ma, có mê tín quá không?
Ông mở cửa tủ trên kệ bếp ra!
"Đùng!"
"Má!!"
Một thứ tròn vo nện xuống đất, người đàn ông hoảng sợ kêu to, nhưng ngay khi ông ta nhìn rõ thứ đó là gì, người đàn ông lập tức thở phào.
Cái gì thế, ông ta khó khăn đỡ bụng bia ngồi xổm xuống, nhặt lên thì thấy là một cái hủ đựng yến mạch, dọa ông đây nhảy dựng!
Ông ta có chút chật vật nhưng cũng cảm thấy buồn cười, hôm nay không hiểu vì sao bản thân cứ nghi thần nghi quỷ, uổng cho cái câu khen lớn gan của vợ ông ta dạo trước.
Nhớ đến người vợ ngoài miệng thì chê ông ta béo nhưng thực tế bà rất hiền huệ, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc, ông lau mồ hôi tiếp tục lục tủ.
Một cái hai cái ba cái... như thể đang chơi trốn tìm vậy.
Tủ trong phòng bếp rất nhanh đã bị lục xong, tuy đã tìm ra mấy túi đồ ăn quá hạn, nhưng rất rõ ràng, cái mùi tanh tưởi kia nhất định không phải phát ra từ nơi này.
Ông ta kéo cơ thể mập mạp của mình bắt đầu lục soát tủ quần áo trong phòng ngủ, vừa đứng trước cửa tủ quần áo, cái mùi hôi tanh tưởi của cá tanh trộn với mùi rỉ sắt của ống nước lập tức như được giải phong ấn, bay thẳng vào trong xoang mũi của người khác một cách vô khổng bất nhập (*)!
(*): Dịch ra là "không có lỗ nào là không thể chui vào".
"Má nó! Ọe!"
Mẹ bà nó cái mùi gì thế này, má ơi cay mắt quá!
Người đàn ông đỡ tường nôn khan nửa ngày mới vói tay vào, tiếp xúc đến cánh cửa tủ, cái thứ trong ngăn tủ nhếch môi cười không tiếng động, như thể đang trông chờ nhìn thấy một khuôn mặt hoảng sợ!
Đến đây đi, đến đây đi, mau mở cửa ra!
Ha ha tôi chờ ông, chờ mệt người lắm đấy...
Vào khoảng khắc cửa sắp bị mở ra, người đàn ông mập mạp nuốt một ngụm nước miếng, cái thứ cảm giác khiến lông tơ dựng đứng xuất hiện, ông ta tự an ủi trong lòng đừng đa tâm quá, nắm lấy tay cầm cửa...
Bụp! Một ánh sáng màu lam như tĩnh điện đập lên khoảng cách giữa đầu ngón tay và tay cầm, người đàn ông trung niên đột nhiên bị điện giật, đồng thời ngực ông nóng lên, nóng không chịu nổi!
"Ai da, chuyện này là sao nữa đây?"
Ông ta nhanh chóng buông cửa tủ ra, sờ lên cái thứ tỏa hơi nóng.
Ông ta từ trên cổ lôi ra một sợ dây bện màu đen, dưới sợi dây có treo một tượng ngọc phật Di Lặc đang cười, ngón tay mũm mỉm sờ lên, mặt trên tượng quả nhiên nóng không chịu nổi.
"Này, ngọc này sao lại nóng lên được vậy..."
Ông ta có hơi sợ.
Rốt cuộc thì, cảm giác kinh hoàng vừa rồi còn thêm tượng ngọc phật nóng lên... Ai gặp mà không sợ chứ!
Ngọc phật là của vợ ông, nam đeo Quan Âm nữ mang Phật, miếng ngọc này là của vợ ông đeo từ nhỏ đến lớn, sau khi kết hôn, sức khỏe của ông không tốt nên vợ của ông vào một ngày đã đeo chiếc ngọc phật này lên cổ ông.
Vốn dĩ người đàn ông mập mạp không thích mang mấy thứ này, cứ cảm thấy quá mê tín quá ngớ ngẩn, nhưng nhìn thấy vợ ông nắm lấy ngọc phật trên cổ thành kính nguyện cầu cho ông bình an, người đàn ông liền vui vẻ cực kì, nghĩ thầm, cho dù có là phân thì ông cũng mang!
Vợ, vợ... Bả còn đang ở nhà chờ mình về.
Không được! Mình phải về nhà! Căn hộ này quá tà ma!
Người đàn ông mập mạp quay đầu liền chạy, điện thoại đột nhiên vang lên, dưới cơn hoảng loạn ông ta nhanh chóng nhận.
"Đừng đi! Đừng đi..."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói âm trầm đang rít gào!
Người đàn ông mập mạp bỗng nhiên hiểu ra được chuyện gì đó, hô to với điện thoại
"Mẹ bà nó lão Bành ơi, ông có phải hố tôi rồi không! Nếu không thì sao ông lại biết tôi phải đi hả! Ông, ông, trong căn hộ này mặc kệ có cái thứ quỷ yêu gì ông đây cũng không chơi với các ông! Cút!"
Ông ta mắng một hơi mới lớn gan hơn cúp điện thoại, phóng về phía cửa.
Điện thoại đã cúp, trong phòng đột nhiên tiếng thét chói tai của ông bạn!
"Ông không được đi! Về đây! Về đây!!!"
Về cả nhà ông!
Người đàn ông mập nắm lấy tay cửa dùng sức đẩy xuống, nhìn đẩy nửa ngày cũng đẩy không ra, đồng thời ngọc phật trên cổ lại bắt đầu nóng lên, ông ta sợ hãi, nhịn không được mà quay đầu lại xem.
Cửa của gian phòng ngủ phụ mở rộng, một người đàn ông đen thui, thối rữa nằm sát mặt đất, đôi mắt oán độc màu đỏ tươi đang nhìn chằm chằm ông ta, chậm rãi bò ra một nửa thân....
"A, a a a a a!!!"
** má thật sự có quỷ má ơi!!!!
Người đàn ông hét đến bể giọng, trùng hợp vào lúc này, đoàn người của Thiên Kích cũng đang ở bên ngoài gõ cửa phòng....
"Kim chủ ba ba ơi, không phải con đã nói rồi sao, bản thể của con cực lớn còn là thực vật xanh tốt nữa! Mùa hè ba có thể ngồi dưới bóng râm, mùa đông thì ba có thể treo xích đu để chơi, con còn hít vào khí CO2 và khói xe, thở ra khí oxy đó. Mua con một không lỗ hai không lừa đâu mà, kim chủ ba ba ơi! Thế nào? Mua một cây nhé, hu hu hu ~"
Ngụy Đa Diệp ôm chân Nguyễn Hành Chu kêu rên:
"Hãy thương xót cho đứa trẻ đáng thương này đi mà ~ con cũng muốn được ăn thịt, dù sao thì ba cũng nuôi một đứa để phụng dưỡng rồi vậy thì nuôi thêm một cây non như con cũng được mà đúng không!? Nuôi một con cừu cũng là nuôi, nuôi một đám cừu cũng là nuôi...."
Nguyễn tổng nhìn cậu ta, cự tuyệt một cách vô tình:
"Xin lỗi, tôi không vuốt thứ có lá dài, không có vảy."
Anh thích thứ có vảy, như là rồng nhà anh.
Anh còn thích con đực có vảy, như là rồng nhà anh.
Nguyễn Hành Chu: Hì hì.
"Hu hu hu...."
Biết hy vọng tiến vào cửa hào môn ngày ngày nướng BBQ lửa cao hơn trời đã dập tắt, Ngụy Đa Diệp khóc cực kì đau lòng.
Mà Thiên Kích thì cong khóe môi, cảm nhận được sâu sắc chắc trong mấy trăm năm hắn không có ở đây, đất dưới chân hắn chắc chắn là có trộn độc ở trỏng.
Nếu không thì sao lại trồng ra được hai kỳ quan như Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp!
"Cửa còn chưa mở à?"
Nguyễn Hành Chu lấy thẻ chủ hộ ra đưa cho Thiên Kích:
"Hẳn là không có người, trực tiếp mở ra là được."
Nói cho cùng thì căn hộ này cũng là của anh.
"Không phải không có người, bên trong có oán khí rất ghê tởm."
Thiên Kích quét nhìn thẻ phòng nhưng không nhận, mà là nheo mắt lại nhìn chằm chằm tay cầm cửa rồi ấn lên nó.
Sương mù màu đỏ tuôn ra từ bàn tay Thiên Kích rồi chạy vào khe cửa, qua một lúc lâu sau, khóa điện tử sáng lên màu xanh, tích – cửa mở.
"Vãi đạn, chiêu này trâu bò quá!"
Ngụy Đa Diệp đứng lên, đôi mắt nhìn trông mong, hâm mộ đều viết hết lên mặt.
Nguyễn Hành Chu nhấp môi, nghe vậy có hơi sung sướng.
Rồng nhà anh được khen, vui ghê!
Nhưng không đợi Nguyễn tổng vui xong đã nghe Thiên Kích đột nhiên hô lên:
"Cẩn thận!"
Bên tai có một thứ màu xanh lục gào thét xông vào cánh cửa trước mặt anh, còn có tiếng kêu rên của một người đàn ông lạ!
Nguyễn Hành Chu chớp chớp mắt, khi phản ứng lai thì đã phát hiện có một người mũm mỉm ngã dưới chân mình, che cái eo mà kêu đau "ai u ai u", trên người ông ta còn bị một cành cây mềm mại trói một vòng, đến cả thân ảnh Thiên Kích cũng không thấy, hẳn là đã vọt vào trong phòng.
Ngụy Đa Diệp vừa rồi còn trông ngớ ngẩn hề hề, biểu cảm giờ đã biến thành vẻ nghiêm túc có tính xâm lược, cậu ta ngổi xổm nhìn người đàn ông mập trên đất, nhìn qua nhìn lại rồi thở phào nhẹ nhõm nói với Nguyễn Hành Chu:
"Là người."
"Ừm."
Nguyễn Hành Chu bị vẻ công kích nhanh nhẹn của cậu ta làm cho kinh diễm, anh kinh ngạc khen ngợi:
"Cảm ơn, năng lực phản xạ vừa rồi của cậu đúng thật không tồi."
"Hì hì, đừng khách sáo quá."
Ngụy Đa Diệp được khích lệ nên có hơi thẹn thùng, cậu ta đỏ mặt xoa xoa cái đầu trọc của mình.
"Thật ra không có tôi thì vị đại lão kia cũng có thể chặn lại, nhưng hắn hẳn nhìn ra thứ này chỉ là người thường, nên mới vọt vào tìm tà vật chân chính, haiz, quả nhiên tôi vẫn tu hành chưa đến nơi đến chốn."
Nguyễn Hành Chu đã quen làm tổng tài, anh cong khóe môi dùng phương thức trấn an cổ vũ cấp dưới của mình:
"Cậu đã làm không tồi, cậu rất có tiềm lực phát triển vượt bậc, là một ứng viên không tồi, à là bán yêu không tồi."
"Cái anh này... tốt quá đi!"
Ngụy Đa Diệp được anh an ủi đến nước mắt lưng tròng, nghĩ thầm, vừa nãy mình còn khinh thường người ta, sau khi bị người ta vả mặt xong người ta còn chẳng trào phúng mình nữa, ngược lại còn an ủi, người còn có tiền – còn có tiền!!!!
"Kim chủ ba ba ơi, ba không suy xét đến con được hả? Con còn có thể thu hẹp chậu hoa nữa cơ ~"
Ngụy Đa Diệp chớp chớp mắt bán manh (ra vẻ dễ thương).
Nguyễn Hành Chu lắc đầu:
"Không cần."
Ngụy Đa Diệp lại bị cự tuyệt, chẳng lẽ đến cọ cơm cũng cọ không nổi sao?
Ai mà ngờ, Nguyễn Hành Chu lại bổ sung một câu:
"Cậu có thể ở tầng dưới chung cư tôi, nhưng chỉ có thế mà thôi."
"Thật, thật sao?"
"Thật."
Nguyễn tổng có nhà to nghiệp bự, tỏ vẻ bản thân có thể nuôi một tòa nhà lớn toàn bảo tiêu, nuôi thêm một tên cũng không tốn bao nhiêu, huống chi thân thủ của Ngụy Đa Diệp không tồi, là một hạt giống trông cửa rất tốt!
"Woa!!!"
Cây trông cửa – Ngụy Đa Diệp trừng lớn mắt chó, che ngực, nhếch miệng cười vui vẻ không chịu nổi.
Nghe đi nè!!! Chỉ là một tầng lầu thôi đó!!!
Má nội ơi, kim chủ của con trâu bò quá!!!
"Thiên Kích sao còn chưa ra?"
Nguyễn Hành Chu nói xong, đứng ở trước cửa nhìn vào trong, bên trong tối om, điều này khiến khuôn mặt anh hiển một ít lo lắng:
"Chúng ta đi vào đi."
"Được được được! Không thành vấn đề, để con mở đường cho ba!"
Ngụy Đa Diệp buông người đàn ông mập đã bị ngã đến choáng đầu ra đất, cậu ta nhảy ra đằng trước như một chú Husky trung thành.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm.
Con quỷ bò ra khỏi ngăn tủ cười hí hí: Đừng sợ ~~ Không đau đâu.
Thiên Kích đứng ở trước cửa tủ, đá cho nó một chân: Đau cái con mẹ nhà mày.
Nguyễn Hành Chu:....