• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày tháng sau, Nguyễn Hành Chu tiếp tục mang bầu trứng rồng.

Trứng rồng vẫn chưa phát dục thành hình, dựa vào Thiên Kích ấp chỉ đám bảo trứng rồng sống sót, cũng không thể cung cấp dinh dưỡng mà trứng rồng yêu cầu mỗi ngày.

Không có dinh dưỡng thì không thể phát triển chiều cao.

Không dài ra thì không nở được.

Vào tháng 3 năm mới, đã quay ngày sinh dự tính của Quân Hoa, nhưng trứng rồng có thế nào cũng không chịu chui ra khỏi bụng Quân Hoa, kiên cố cắm rễ trong bụng nhỏ Nguyễn Hành Chu, cách một lớp da thịt mỏng, sắc mặt Thiên Kích liên tục âm trầm hù dọa vài ngày cũng không ăn thua.

Mộng thai đã ngưng, Nguyễn tổng tài không còn cách nào giao lưu với bé con được nữa, anh mặt ủ mày chau, trong tay cầm điện thoại, nửa ngày sau, anh ngồi ở mép giường ngửa đầu nhìn anh chồng mình:

"Kích Kích, anh nói xem có phải nhóc con mắc hội chứng yêu mẹ không (*)?"

(*): Là hội chứng yêu mẹ một cách cực đoan như có thể vì yêu mẹ mà ghen tị với cha.

Yêu mẹ?

Yêu qua vỏ trứng hả?

Hay là yêu qua mấy bài thai giáo vi phân tích phân của em?

Thiên Kích nhìn lướt qua điện thoại của anh, trên đó viết "Chăm sóc sau sinh và kiến thức tiền sản cho rắn mẹ." Hắn đã tập mãi thành quen, cái trán nhảy gân xanh, định theo quán tính mà giơ tay cho tên mất nết này ăn chiêu bóp đầu thần chưởng thì ánh mắt quét tới xương quai xanh lộ ra dưới áo ngủ dần rộng thùng thình.

Thiên Kích giật mình, bàn tay to rộng nặng nề đặt trên đầu Nguyễn Hành Chu, Nguyễn Hành Chu theo bản năng nhắm một mắt, khó hiểu nhìn hắn.

Đôi môi còn tái nhợt và kho quắt hơn mặt.

Toàn bộ cơ thể như trống không dưới bộ đồ ngủ, như một cây gậy gỗ treo lủng lẳng trong bộ quần áo, trong mắt cũng không còn ánh sáng như trước nữa, như thể cả linh hồn và cơ thể đã bước vào giai đoạn già cõi.

"Sao thế?"

Thấy vẻ mặt của hắn. Nguyễn Hành Chu nhỏ giọng hỏi.

"... Không có gì."

Phẫn nộ và tức giận trong con ngươi dựng đứng màu vàng kim rất nhanh đã tiêu biến, chiêu bóp đầu thần chưởng chuyển thành nhẹ nhàng vuốt ve. Thiên Kích dùng ngón tay cái cẩn thận vuốt ve thái dương của anh.

"Ta đi đến chỗ Quân Hoa một chuyến, tra thử nguyên nhân là gì."

Nguyễn Hành Chu chớp mắt, không rõ vì sao con rồng đang tức giận nhà anh sao đột nhiên dịu dàng như thế.

"Được, em chờ anh."

Anh gật đầu.

"Ừm."

Rất nhanh, Thiên Kích đã xoay người, bóng lưng biến thành từng đóm sáng biến mất trong không khí.

"Ấy... Tiêu rồi, quên bảo Kích Kích đưa mình đi vệ sinh trước chứ."

Nguyễn Hành Chu ngồi bên mép giường, người khô gầy như cái sàng đầy lỗ thủng, nhìn xe lăn ở một bên thở dài, đỡ tường chậm rãi thẳng sống lưng, dựa vào vách tường mà bước từng bước rã rời.

Mồ hôi cực dày hiện lên trên làn da.

"Hộc... hộc..."

Nguyễn Hành Chu cố gắng điều chính hơi thở của mình, cuối cùng cũng ngồi xuống chiếc xe lăn cách giường không xa, trong nháy mắt, cả người anh đau nhức, nỗi đau như khung xương bị đánh gãy hiện lên, Nguyễn Hành Chu đơ mặt bình tĩnh một lúc lâu, bỗng nhiên không muốn đi vệ sinh nữa.

Anh cúi đầu, tay sờ lên bụng nhỏ, nhẹ nhàng nói:

"Mau ra đây đi cục cưng, mẹ không biết mẹ còn bao nhiêu thời gian để chờ được con nữa..."

Đại giới mà mang thai trứng rồng phải trả, rất nhanh anh đã trả tới mức không thể đứng dậy nổi.

Đã có lúc, bọn họ nghĩ có Long châu của Thiên Kích, có vô số linh dược trân quý, còn có tiên quân có thuộc tính chuyên trị liệu tấn công như Quân Hoa thì ít nhất anh có thể chịu được mấy năm sau khi đứa con ra đời, nhưng tình hình bây giờ nói cho anh và Thiên Kích biết, suy nghĩ lúc trước của họ màu hồng tới cỡ nào.

Anh đã biết Thiên Kích thật ra đã có tính toán tới trường hợp xấu nhất.

Cũng biết bắt đầu từ mấy ngày trước, thái độ của Thiên Kích đối với anh càng ngày càng chịu đựng, kiên nhẫn hơn xưa nhiều, còn học trên mạng những câu cú để dỗ mấy em gái, cứng đờ niệm kinh, chủ động nói mấy câu tỏ tình mà ngày thường mình khịt mũi coi thường, làm nổ phòng bếp như đang mân mê học nấu ăn...

Ngẫm lại thì, cũng rất ngọt ngào.

Nguyễn Hành Chu đã ở trên thương trường nhiều năm, nếu có thể đem những cảm xúc nhạt nhòa của anh lên bàn cân mà ước lượng, như thế anh có thể hiểu được việc nhanh chóng ra tay khi khát cầu, nhanh chóng rút lui khi nguy hiểm – nếu thế, anh đã cảm thấy đủ lắm rồi.

- 0-

"Ta không có cách nào thật, chỗ này của ta là toàn bộ ca bệnh của toàn Yêu giới này rồi, nếu chỗ này không có thì Thiên Kích à, ngươi cũng biết việc này đại biểu như thế nào."

Quân Hoa ngửa đầu dựa vào ghế xoay nửa vòng, mệt mỏi nhéo mũi chậm rãi xoa xoa, đôi mắt híp thành khe hở nhìn chằm chằm bạn tốt trước mặt, bên cạnh bọn họ đều có 5 chồng sách vở cũ thật lớn.

Trên bàn trên ghế, còn có trên giàn hoa trên thảm, những quyển sách đó nằm rải rãi mỗi góc phòng, sắp chôn sống hai tên đàn ông cao to đang ở trong này!

Thiên Kích ném cuốn sách trong tay vào trong đống đó, ánh mắt bình tĩnh nhưng vẻ mặt lạnh lùng thở ra một hơi.

"Thật sự không có cách nào sao? Trứng rồng đã sớm nên ra rồi nhưng nó lại không, vì sao? Nó rõ ràng không thiếu bất kì thứ gì mà"

"Thiên Kích, ngươi không thể nghĩ như vậy."

Nhận thấy bạn tốt nổi lên sự chán chê với sát tâm với con nối dõi của mình, Quân Hoa nhanh chóng nói:

"Trứng rồng cho dù có làm tiêu hao linh lực thì cũng chỉ là quả trứng mà thôi, nó không phải thật sự phá xác thành rồng thành niên, thế thì vì sao nó gắt gao bám mẹ không chịu ra, làm cho Hành Chu mệt mỏi vì mang thai nó?"

Y nói:

"Ta đoán trứng rồng cũng không phải "chủ động" kháng cự, mà là bị "nhốt" trong cơ thể của Nguyễn Hành Chu."

Thiên Kích bảo:

"... Nguyền rủa? Hay là do long oán và dấu vết của Thiên Đạo ta mang ra khỏi Họa Trung giới?"

Quân Hoa thở dài:

"Nói thật, cả hai đều có khả năng... Thứ đầu tiên ta còn có thể xử lý nhưng thứ sau thì ta không có cách nào."

Nghe vậy, Thiên Kích không rên một tiếng, ngồi xổm trên đất, trên đầu "phụt" một tiếng, bung ra hai cái sừng rồng.

Quân Hoa: "..."

Sầu thành cái dạng gì vậy trời, một Long Quân kiêu ngạo đến thế mà chán chê đến mức mọc nấm độc.

Quân Hoa thật sự sợ hãi, bây giờ Thiên Kích đã thật lòng có cảm tình với Hành Chu, nếu Hành Chu không thể cố chịu được nữa... Quân Hoa đã nghĩ đến việc nên dùng cái đỉnh núi nào làm mộ cho hắn.

Rồng, chắc là phải cần tới bảy tám đỉnh núi mới chôn hết được ha? Quân Hoa ví tiền eo hẹp thở dài, nhận mệnh lại một lần nữa nhào vào biển sách mà tìm kiếm.

Thiên Kích đê mê một lát mới xị mặt cầm sách cổ lên bắt đầu xem, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng lật sách, cho đến khi màn đêm buông xuống, Thiên Kích mới đột ngột ngẩng đầu, móc điện thoại trong túi ra xem.

"Không được, ta phải đi."

Thiên Kích nhíu mày.

Quân Hoa mơ hồ ngẩng đầu lên từ đống sách:

"Sao thế? Có chuyện gì quan trọng à?"

Thiên Kích đáp:

"Ừ, lúc này ta nên đi nấu canh cho tên nhân loại mất nết kia, nếu không thì thời gian nấu canh không đủ uống không tốt. Ta đi đây Cọng Cỏ, ngươi tìm tiếp đi!"

Quân Hoa: "..."

Long Quân trẻ tuổi vội vã rời đi, chỉ để lại Quân Hoa trong phòng bị ép nhét một họng cơm chó, ném mạnh một quyển sách đi.

Những ngày tháng cứ trôi qua như thế.

Ban ngày Thiên Kích ra ngoài chạy đông chạy tây với Quân Hoa, đôi khi thì qua Nguyễn Hành Chu để thử nghiệp thành quả, sau khi thất bại lại tiếp tục bận rộn, chờ đến tối, Long Quân cả ngày không thu hoạch được gì cũng không giận dữ mà còn đúng giờ trở về, xị mặt mặc tạp dề, chui vào trong phòng bếp, cạch cạch cạch, nấu canh cho Nguyễn Hành Chu.

Kệ cho người khác có cảm động hay không, Nguyễn Hành Chu nhìn sau lưng rắn chắc cường tráng của anh chồng nhà mình, lần đầu có cảm xúc vừa muốn vừa muốn khóc.

Nguyễn Hành Chu cho rằng bản thân sẽ sớm chết thôi, anh cũng đã giác ngộ được rồi.

Thiên Kích bên ngoài không bao giờ đề cập đến chuyện này, nội tâm cũng theo thời gian mà thay đổi, Nguyễn Hành Chu càng suy yếu hắn càng thêm nóng nảy bất an.

Cho đến thời khắc mấu chốt, vào một ngày nọ bỗng nhiên có một hòa thượng xuất hiện tại cổng công ty nhà họ Nguyễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK